Yết hầu là đặc điểm giới tính thứ hai của người đàn ông, nó đang lặng lẽ lăn lộn một cách nặng nề.

Hơi thở quấn quýt lấy nhau như muốn truyền tới chút men say.

Trong khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, đầu óc Vãn Gia lập tức trở nên trống rỗng.

Khi người ta đã uống rượu nhiệt độ cơ thể sẽ trở nên rất nóng, nóng đến nỗi khiến cho cô căng thẳng, co rúm lại, lông mi run rẩy, đáy lòng đổ đầy mồ hôi.

Cảm nhận được cảm xúc của cô, Chúc Ngộ Thanh nắm lấy tay cô dẫn dắt cô đặt tay lên vai anh.

Nụ hôn chuyển từ chậm đến nhanh, giống như muốn lấy đi hơi thở trong lồng ngực, một lát sau, tần suất lại trở nên nhiều hơn.

Toàn bộ quá trình, Vãn Gia luôn bị động, suy nghĩ rối loạn, vô thức run rẩy, ngây ngô đến nỗi không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Một lúc sau, năm ngón tay hơi mở ra, chậm rãi siết chặt vai anh.

Không nhớ rõ là bao lâu, Chúc Ngộ Thanh lui ra.

Anh nhìn chằm chằm Vãn Gia, đôi mắt sáng lên, trong mắt không phải là xác nhận cũng không phải là thăm dò, mà rõ ràng chính là tình dục.

Lòng bàn tay Vãn Gia toát ra một tầng mồ hôi, lông mày nhíu lại: “Em... Em đang trong kỳ sinh lý.”

Ánh mắt Chúc Ngộ Thanh không thay đổi, nhưng trong mắt chậm rãi hiện lên một chút ý cười, ngón tay anh sờ sờ vành tai cô: “Vừa ra ngoài gặp bạn bè sao?”

“Ừm.” Vãn Gia quên cả gật đầu, con ngươi ướt át, giống như là bị tạt nước.

Chúc Ngộ Thanh ôm lấy cô dựa người về phía sau, nhắm mắt lại: “Đau đầu quá, em giúp anh ấn một chút đi?”

Vãn Gia giơ ngón trỏ lên, xoa xoa huyệt thái dương cho anh.

Sức lực giống như không đúng, mi tâm của anh vẫn khép lại như cũ, dưới hốc mắt có vết màu xanh nhạt, đây là biểu hiện của sự mệt mỏi.

Vãn Gia hỏi: “Như vậy có được không?”

Chúc Ngộ Thanh cũng không khách sáo mà trả lời: “Bên phải, mạnh hơn một chút.”

“Như thế này thì sao?”

“Đúng rồi.”

Bóng dáng hai người dựa vào nhau, một hỏi một đáp, giống như một đôi tình nhân đang thì thầm.

Mùi rượu làm cho hương gỗ trên người anh không còn thuần túy nữa, mang theo chút đắng đắng, tạo ra một loại cảm giác ngọt ngào khác.

Một hồi lâu sau, Chúc Ngộ Thanh gỡ tay của cô xuống: “Được rồi.”

Được rồi, có nghĩa là kết thúc, nhưng tay Vãn Gia vẫn còn bị anh nắm: “Ăn cơm ở bên ngoài rồi sao?”

“Ăn với bạn rồi.” Thực tế là không ăn, nhưng cô không đói, vì vậy cô chọn nói dối.

Chúc Ngộ Thanh cười cười, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, tiếp theo đứng dậy: “Không còn sớm nữa, anh đi tắm một lát.”

Nhìn vào thời gian, thực sự là không còn sớm nữa.

Trải qua một màn vừa rồi, Vãn Gia không còn lại nhiều sức lực lắm, vì thế cô gội đầu tắm rửa thật nhanh rồi lau khô người chuẩn bị đi ngủ.

Chỉ có điều cô là người bừa bộn, ngay cả đồ ngủ cũng quên lấy.

Cô vội quấn khăn tắm đến phòng để quần áo nhưng đột ngột có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô nhanh chóng mặc một chiếc váy ngủ, lại kéo khăn choàng quanh người, luống cuống tay chân đi mở cửa.(Ứng dụng TᎩT)

Ở cửa, Chúc Ngộ Thanh mặc đồ ngủ tối màu, trên thái dương còn đọng lại hơi ẩm dễ chịu khoan khoái.

Vãn Gia do dự hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đến gi�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play