Chu Chức Trừng từ nhỏ đã là một cô
bé ngoan được hàng xóm khen ngợi, xinh xắn, học giỏi, vừa ngoan ngoãn và vừa
hiếu thảo.
Thời kỳ nổi loạn của hầu hết trẻ em
nông thôn ở các thị trấn nhỏ là bắt đầu từ khi bước chân vào trường trung học
cơ sở, nhưng cô thì không, cô bình tĩnh nhìn những người bạn cùng lớp lớn lên
cùng mình nhuộm những màu tóc sặc sỡ.
Còn cô vẫn là cô gái ngoan trong bộ
đồng phục học sinh và mái tóc đuôi ngựa đơn giản, thành tích lúc nào cũng nằm ở
top đầu và được nhận vào trường cấp 3 số 1 thành phố với số điểm cao trong kỳ
thi tuyển sinh cấp 3.
Lúc này, thời kỳ nhạy cảm và nổi
loạn của cô đã quá hạn từ lâu.
Trong năm đầu tiên huấn luyện quân
sự, các bạn học mới cùng nhau trò chuyện, hầu hết mọi người đều đến từ các
trường trung học cơ sở công lập trọng điểm hoặc từ các trường tư thục ở khu vực
thành thị, ít nhiều cũng quen biết lẫn nhau, còn Chu Chức Trừng chỉ là một cô
học sinh đến từ một thị trấn nhỏ, trông cô cứ giống như một kẻ cô độc xâm nhập
vào thế giới của mọi người, còn nhớ năm đó nguyên một huyện chỉ có cô và Khương
Lê thi đỗ vào một trường cấp 3 có tiếng ở thành phố.
"Từ một trường cấp 2 nghèo như
vậy mà vẫn thi đậu vào đây, chắc hẳn cậu phải rất cố gắng đúng không? Buổi tối
chắc phải học đến hai, ba giờ sáng nhỉ?” Một bạn học nói với cô: "Gần một
nửa của lớp chúng tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh, chúng tớ cũng không nỗ lực
gì lắm."
Chu Chức Trừng ngơ ngác nghĩ, không,
cô không có vất vả như vậy.
"Nghe nói con lớn lên bên cạnh
ông bà của mình sao? Nếu vậy thì tính ra con là một cô bé rất hiểu chuyện nhỉ,
trông con chất phát quá, không con cha me quản mà con cũng có thể đạt được
thành tích cao như vậy, thật là lợi hại."
Chu Chức Trừng càng thêm mất mặt,
không, cha mẹ cô không phải là mặc kệ cô.
"Nghe nói huyện lẻ của cậu rất
lạc hậu, vậy cậu có phải ở lại trường học không, cơm căn tin ở dưới đó chắc
cũng khó ăn lắm nhỉ, tớ còn nghe nói đa phần những người ở nông thôn đều rất
gia trưởng, tớ còn nghe nói phần lớn nữ sinh sẽ bỏ học để kết hôn sớm."
Chu Chức Trừng không biết nên nói
cái gì mới phải.
Lòng tự trọng của cô gái mới lớn
nhạy cảm khiến cô không thể chấp nhận được, mọi người đều cảm thấy thương hại
cho cô một cách khó hiểu và đồng cảm với cô dưới danh nghĩa ghen tị.
Cô từng cho rằng mình hạnh phúc, tuy
là đứa con bị bỏ lại dưới quê nhưng ông bà nội rất cưng chiều cô, cha mẹ cũng
rất cưng chiều cô, sau khi vào cấp 3, cô bỗng trở thành một người kém cỏi trong
mắt người thành phố.
Chu Chức Trừng cũng nhanh chóng cảm
nhận được sự chênh lệch về tài nguyên giáo dục giữa thành phố và huyện lẻ. Lần
thi tháng đầu tiên, cô không còn dẫn đầu như trước nữa, ngược lại lại đứng chót
lớp.
Sau kỳ thi tháng sẽ tới kỳ họp phụ
huynh, cô nghĩ đến ông bà lớn tuổi, sức khỏe không tốt, không cần phải vất vả
ngồi xe buýt đến đây chỉ để xem thành tích hỏng bét của cô.
Nhưng cô không ngờ rằng mình là học
sinh duy nhất trong cả lớp không có phụ huynh đến họp.
"Gia đình cậu lại mặc kệ cậu
sao?"
"Xem ra phụ huynh nhà cậu không
có hứng thú với việc học tập của cậu cho lắm."
"Chức Trừng, tài nguyên dạy học
cấp hai của em tương đối lạc hậu, không có điều kiện làm thí nghiệm hóa học,
thí nghiệm vật lý, sách lịch sử cũng học ít, cho nên thành tích mấy môn này của
em tương đối kém, nhưng không sao, bình tĩnh lại, chúng ta cứ nỗ lực từ
từ."(Ứng dụng TᎩT)
Ngay cả phụ huynh ngồi cùng bàn cũng
nhìn cô với ánh mắt đáng thương: “Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, người nhà đúng
là vô trách nhiệm, họp phụ huynh cũng không có ai đến.” Sau đó, bà ấy chuyển
sang mắng cô bạn cùng bàn: “Nhìn lại con kìa, ngày nào mẹ cũng bồi con học,
ngày nào cũng tận tình lái xe chở con đến trường, điểm thi của con cư nhiên còn
thấp hơn so với Trừng Trừng, mẹ con bé là người ít học, điểm thi của con bé như
vậy cũng không có gì kỳ quái, nhưng mẹ của con dù gì cũng từng là sinh viên đại
học….”
Chu Chức Trừng biết bọn họ có lẽ
không có ác ý, nhưng những lời này lại khiến cô khó chịu.
Cô không khỏi tự trách mình quá nhạy
cảm.
Chờ cô nghỉ hè trở về thị trấn, hàng
xóm láng giềng đều biết chuyện thành tích học tập của cô không tốt.
Phượng hoàng vàng không thể bay ra
từ khe núi, Thái Mai cũng phải có ngày không thể đắc ý mãi được.
“Tôi đã sớm nói rồi, con gái thông
minh sớm, thành tích có giỏi đến đâu cùng lắm chỉ có thể kéo dài đến hết tiểu
học, đến cao trung là đã thấy sa sút từ từ, nguyên cái huyện này chỉ có anh
trai Trừng Trừng thi vào Bắc Thành, chung quy vẫn là con trai lợi hại, có bản
lĩnh.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát,
nếu không thể tiếp tục đi học nữa thì lập gia đình sớm một chút, con gái dù sao
cũng là người nhà người ta, đọc nhiều sách như vậy cũng không có tác dụng gì,
cũng chỉ có lão Chu ngốc mới chuyên tâm rèn giũa cháu gái ông ấy như vậy.”
Chu Quốc Hoa ngày thường đều hòa khí
đối nhân xử thế, không thích cãi vã, nghe mọi người nói về cháu mình như thế,
ông liền cầm lấy chổi lông gà đuổi người, hiếm khi thấy ông đỏ mặt mắng bọn họ:
"Nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
Người nọ lúc đi còn xì một tiếng:
"Tôi nói thật, có cháu trai ông mới có thể thật sự làm ông nội, may mà ông
còn có cháu trai, nếu không thì đã đoạn tử tuyệt tôn rồi.”
Chu Chức Trừng thật sự rất khổ sở,
lần đầu tiên cô ý thức được, thì ra trong mắt một số người, từ giới tính đến
năng lực của cô đều là tội lỗi.
Tình cảm cha mẹ Khương Lê thì vốn
luôn bất hòa, cha quanh năm bạo lực say rượu, còn mẹ cô ấy thì cảm thấy chỉ có
con trai mới có thể bảo vệ bà, không quan tâm đến con gái, sau khi cô ấy lên
trung học phổ thông, tuy rằng thành tích vẫn rất tốt, nhưng thường xuyên lăn
lộn với đám thiếu nữ bất lương trong trấn, sau kỳ thi tháng đó, Chu Chức Trừng
cũng nhịn không được gia nhập với cô ấy.
Bọn họ có một điểm chung là những
đứa trẻ bị bỏ rơi, cô đơn, bị hiểu lầm và muốn gây chú ý, ở cùng một chỗ thì
cũng không làm điều gì sai trái, chỉ có thường xuyên trang điểm đậm, mặc quần
áo gợi cảm, trưởng thành, nhuộm màu tóc sặc sỡ, sơn móng tay màu đen theo kiểu
Gothic, thỉnh thoảng còn trốn học, lang thang trên phố mà không có việc gì làm,
chơi game trong quán Internet, hoặc ngồi xổm trước cửa quán Internet xem những
thanh thiếu niên gai góc đó đánh nhau.
Thành tích của Chu Chức Trừng lại
càng xuống dốc không phanh.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm đó, anh trai
tốt nghiệp đại học của cô dẫn về một người bạn học ở trường bên cạnh, một chàng
trai trẻ có bộ dạng sạch sẽ và thái độ ôn hòa.
Lần đầu hai người gặp nhau, dù cô có
bình tĩnh đến đâu cũng khó giấu được sự nhói trong lòng.
Giang Hướng Hoài khác với những
thiếu niên mà cô từng gặp, dáng vẻ anh rất tuấn tú, đường nét gương mặt rõ
ràng, khi đôi mắt đen láy của anh nhìn cô sẽ khiến người ta có ảo giác trong
mắt anh chỉ có một mình cô.
Anh trai nói gia cảnh của anh không
tồi, thành tích học tập cũng rất xuất sắc, chỉ là tốt nghiệp xong không có việc
gì làm nên muốn về thị trấn giải sầu.
Chu Chức Trừng không biết diễn tả
tính cách của anh như thế nào, dường như anh không quan tâm đến bất cứ điều gì,
bất kể cô làm gì hay không làm gì, anh vẫn luôn có thái độ đó, ngăn cách với
người khác bằng một lớp sương mù, và từ chối những người khác tiếp cận, cảm
giác như anh đang đeo chiếc mặt nạ dày cộm để che giấu con người thật của mình.
Cô bỗng nghĩ đến Belikov cũng đã
giấu mình sâu trong vỏ bọc và trốn tránh thực tại.
Lúc ấy Giang Hướng Hoài nghe lời anh
trai tới bắt cô về, thấy cô không để ý tới anh, anh cũng chỉ cười cười.
Trong tiệm net sương khói lượn lờ,
ánh sáng u ám, không khí ngột ngạt, cô đánh không lại BOSS dã quái trong máy
tính nên càng thêm buồn bực, cô mím môi, thầm nghĩ sẽ liều chết với nó tới
cùng.
"Anh sẽ giúp em."
Ốc tai của cô siết chặt, Giang Hướng
Hoài không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau cô, anh cúi người, thấp giọng nói
bên tai cô.
Cô theo bản năng quay đầu lại, thứ
cô nhìn thấy là đường quai hàm sắc bén và nhẵn nhụi của anh, quả táo Adam nổi
bật trên chiếc cổ thon thả, xương quai xanh rõ ràng, khoảng cách hai người gần
đến mức cô có thể thấy được một nốt ruồi nho nhỏ ở bên phải cổ anh.
Bàn tay cầm chuột của cô vô tình
chạm vào những ngón tay mảnh khảnh và mát lạnh của chàng trai trẻ, tay kia của
anh từ phía sau cô vòng lên bàn phím, cả người cô bị anh thân mật ôm vào trong
ngực.
Chu Chức Trừng vội vàng đứng dậy,
trong lòng như bị điện giật, tim đập nhanh, đẩy Giang Hướng Hoài ra, lạnh lùng
nói: "Tránh ra, tôi phải đi về.”
Cô nói xong liền bỏ đi không quay
đầu lại, nhưng dái tai lại không tự chủ được nóng đỏ lên, càng ngày càng khó
chịu, nhưng tên chết tiệt phía sau vẫn tươi cười gọi cô.
Kêu cái gì, cô một câu cũng không
nghe rõ.
Mãi sau cô mới biết ý anh là tài
khoản game của cô còn chưa đăng xuất. Anh cũng không kiên trì gọi cô nữa, và
khi cô rời đi, anh đã không lãng phí giây phút nào cả, sử dụng tài khoản mà cô
đã trả tiền để giúp cô hoàn thành nốt vòng chơi đó.
Mà anh trai của cô còn không biết
xấu hổ khen ngợi anh: "Được lắm, đúng là anh em tốt, cậu vừa ra tay, đứa
em gái lì lợm của tôi đã tự giác ngoan ngoãn rời khỏi quán Internet chỉ trong
một nốt nhạc."