Chu Chức Trừng từ nhỏ đã là một cô bé ngoan được hàng xóm khen ngợi, xinh xắn, học giỏi, vừa ngoan ngoãn và vừa hiếu thảo.

Thời kỳ nổi loạn của hầu hết trẻ em nông thôn ở các thị trấn nhỏ là bắt đầu từ khi bước chân vào trường trung học cơ sở, nhưng cô thì không, cô bình tĩnh nhìn những người bạn cùng lớp lớn lên cùng mình nhuộm những màu tóc sặc sỡ.

Còn cô vẫn là cô gái ngoan trong bộ đồng phục học sinh và mái tóc đuôi ngựa đơn giản, thành tích lúc nào cũng nằm ở top đầu và được nhận vào trường cấp 3 số 1 thành phố với số điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3.

Lúc này, thời kỳ nhạy cảm và nổi loạn của cô đã quá hạn từ lâu.

Trong năm đầu tiên huấn luyện quân sự, các bạn học mới cùng nhau trò chuyện, hầu hết mọi người đều đến từ các trường trung học cơ sở công lập trọng điểm hoặc từ các trường tư thục ở khu vực thành thị, ít nhiều cũng quen biết lẫn nhau, còn Chu Chức Trừng chỉ là một cô học sinh đến từ một thị trấn nhỏ, trông cô cứ giống như một kẻ cô độc xâm nhập vào thế giới của mọi người, còn nhớ năm đó nguyên một huyện chỉ có cô và Khương Lê thi đỗ vào một trường cấp 3 có tiếng ở thành phố.

"Từ một trường cấp 2 nghèo như vậy mà vẫn thi đậu vào đây, chắc hẳn cậu phải rất cố gắng đúng không? Buổi tối chắc phải học đến hai, ba giờ sáng nhỉ?” Một bạn học nói với cô: "Gần một nửa của lớp chúng tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh, chúng tớ cũng không nỗ lực gì lắm."

Chu Chức Trừng ngơ ngác nghĩ, không, cô không có vất vả như vậy.

"Nghe nói con lớn lên bên cạnh ông bà của mình sao? Nếu vậy thì tính ra con là một cô bé rất hiểu chuyện nhỉ, trông con chất phát quá, không con cha me quản mà con cũng có thể đạt được thành tích cao như vậy, thật là lợi hại."

Chu Chức Trừng càng thêm mất mặt, không, cha mẹ cô không phải là mặc kệ cô.

"Nghe nói huyện lẻ của cậu rất lạc hậu, vậy cậu có phải ở lại trường học không, cơm căn tin ở dưới đó chắc cũng khó ăn lắm nhỉ, tớ còn nghe nói đa phần những người ở nông thôn đều rất gia trưởng, tớ còn nghe nói phần lớn nữ sinh sẽ bỏ học để kết hôn sớm."

Chu Chức Trừng không biết nên nói cái gì mới phải.

Lòng tự trọng của cô gái mới lớn nhạy cảm khiến cô không thể chấp nhận được, mọi người đều cảm thấy thương hại cho cô một cách khó hiểu và đồng cảm với cô dưới danh nghĩa ghen tị.

Cô từng cho rằng mình hạnh phúc, tuy là đứa con bị bỏ lại dưới quê nhưng ông bà nội rất cưng chiều cô, cha mẹ cũng rất cưng chiều cô, sau khi vào cấp 3, cô bỗng trở thành một người kém cỏi trong mắt người thành phố.

Chu Chức Trừng cũng nhanh chóng cảm n

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play