Khi Chu Chức Trừng nổi loạn ở trường
trung học, nhà họ Chu rất lo lắng cho cô, cha Chu và mẹ Chu đang kinh doanh nhỏ
ở nước ngoài, lo rằng cô sẽ trở thành một cô gái thất học, nếu cô bỏ học thì
chỉ có nước ra nước ngoài làm công mà thôi, còn nội Thái thì lo lắng lỡ như cô
quen biết người đàn ông không đứng đắn, bị lừa là tiêu tan cả một đời.
Mà ông Chu chỉ lo lắng cháu gái
ngoan của ông có vui vẻ hay không, có khỏe mạnh hay không.
Ông nhìn thấy Chu Chức Trừng nhuộm
một đầu tóc phấn, chân mày đau lòng đến thắt lại: "Ôi, tuy cháu nhuộm tóc
màu hồng cũng đẹp lắm nhưng ông nội nghe nói muốn nhuộm được màu này là phải
tẩy tóc, đến lúc đó tóc sẽ bị gãy hết, cháu có đau lắm không?"
Ông lại nắm lấy từng ngón tay đen xì
của Chu Chức Trừng, nước mắt lưng tròng nói tiếp: "Trừng Trừng, màu đen
này trông cứ giống như đang trúng độc vậy, sẽ không thật sự có độc chứ? Ông nội
đau lòng quá.”
"Ông nội yên tâm, nếu có độc
thì cũng là con bé đầu độc người khác chứ không ngu tự đầu độc chính mình
đâu." Chu Bỉnh Trừng nằm trên ghế dựa bằng tre, một khuỷu tay uể oải chống
trên tay vịn, tay kia đang cầm một quả táo đang cắn dở, mí mắt của anh ấy hơi rũ
xuống, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Chu Quốc Hoa nhất thời nổi giận, ông
liền đi tới giựt lấy quả táo trên tay Chu Bỉnh Trừng: “Không ăn nữa, đi nấu cơm
cho em gái cháu đi.”
Chu Chức Trừng nhìn anh ấy, không
vui hỏi: "Sao anh lại mang về một người đàn ông làm gì?”
Cô nhìn sang một góc khác của phòng
khách, người đàn ông cao gầy đang dựa nửa người vào chiếc ghế tựa không hề xa
lạ, tư thế ung dung nhàn nhã đang xem TV, nghe có người nhắc đến mình, anh liền
quay đầu lại.
Bà Thái nói ngũ quan của anh rất đẹp,
đúng là như vậy.
Chu Bỉnh Trừng uống một ngụm coca,
chẳng hề để ý, nói: "Thế nào? Anh muốn dẫn một người bạn về nhà còn phải
được em đồng ý sao?" Anh ấy như nghĩ tới điều gì, quay mắt nhìn chằm chằm
Chu Chức Trừng: "Nghe nói khoảng thời gian trước em bị gọi phụ huynh, rất
lợi hại, còn học được thói kéo bè kéo lũ đánh nhau nữa đấy?”
Anh ấy nói xong liền đứng dậy đi tới
trước mặt Giang Hướng Hoài, ôm bả vai anh, mạnh mẽ nhét đứa em gái là cô cho
anh: "Giang Hướng Hoài, sau này con bé chính là em gái cậu, anh em khác
cha khác mẹ, em gái này tôi không cần nữa, ăn mặc trông sến súa chết đi được.”
Chu Chức Trừng tức giận đến phổi
muốn nổ tung.
Giang Hướng Hoài nghe vậy thì nhíu
mày cười cười, như có điều suy nghĩ gì đó, liền lên tiếng: "Đã là em gái
tôi thì chắc là tôi và cô bé cũng có điểm gì đó giống nhau."
Ngày hôm sau, Chu Chức Trừng rời
giường ăn sáng xong vẫn không thấy Giang Hướng Hoài, chỉ có anh trai Chu Bỉnh
Trừng ở trong ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).