Cùng lúc đó, Triệu Diên Gia không
phát hiện rằng, anh họ của anh ta rất ít khi đăng lên mạng xã hội, thậm chí
trong trí nhớ của anh ta chưa bao giờ đăng lên mạng xã hội, nhưng hôm nay lại
đăng lên bốn chữ ngắn ngủi: "Sinh nhật vui vẻ.”
Trong bình luận đương nhiên là lời
chúc phúc của Nhất Thủy: "Anh Giang, sinh nhật vui vẻ.”
"Oa, là sinh nhật của luật sư
Giang, chúc luật sư Giang kiếm thật nhiều tiền."
Bình luận khác biệt duy nhất đến từ
một đối tác khác của Công ty luật Minh Địch, Hạ Minh Ninh, cũng là chồng của
nhà sản xuất chương trình pháp luật mà Giang Hướng Hoài và những người khác
đang tham gia.
Hạ Minh Ninh: "Chúc mừng sinh
nhật anh, hay là chúc mừng sinh nhật Chức Trừng?"
Giang Hướng Hoài không trả lời,
trước khi rời khỏi nhóm bạn bè, anh thấy anh trai Chu Bỉnh Trừng của Chu Chức
Trừng nhấn like dòng trạng thái của anh, còn bình luận: "Cảm ơn người anh
em, cậu thật có lòng, cảm ơn cậu chúc phúc cho em gái tôi.”
Ngày hôm sau, Triệu Diênn Gia mang
theo hai quầng thâm mắt thật to xuất hiện ở văn phòng luật Khai Luân, tinh thần
uể oải, giống như bị hút khô tinh khí, trên người anh ta còn vang mãi ca khúc
chúc mừng sinh nhật.
Anh ta sắp phát điên rồi, bất lực
nhìn Chu Chức Trừng: "Giúp tôi với."
Chu Chức Trừng còn chưa nói gì,
Giang Hướng Hoài trực tiếp cầm lấy cây nến hoa sen trong tay Triệu Diên Gia,
quen thuộc dùng một tờ giấy nhỏ chèn vào giữa nút công tắc, cây nến hoa sen
giống như ác ma rốt cục cũng ngừng hát.
"Anh họ, anh thật sự biết cách
tắt nó sao?!" Ánh mắt Triệu Diên Gia như ai oán.
Còn có câu tiếp theo anh ta không
nói ra, nếu đã biết thì vì sao đêm qua không giúp anh ta, để cho anh ta chịu
tra tấn cả một đêm.
Triệu Diên Gia ngã người trên ghế sô
pha mềm mại, anh ta hỏi: "Luật sư Chu, hôm nay chúng ta phải làm gì?"
“Chúng ta hãy đọc tài liệu của hai
vụ án này trước đã.” Chu Chức Trừng ra hiệu cho Diệp Bạch phân phát tài liệu đã
chuẩn bị sẵn cho vài người, trong một chồng dày có nhiều loại vụ án khác nhau.
Lục Hợp và Triệu Diên Gia nhanh
chóng duyệt qua, sau đó đồng thời kiểm tra lại, có chút khó tin, những gì Giang
Hướng Hoài và họ sẽ phải giải quyết trong vài ngày tới lại là những chuyện vặt
vãnh này, nhỏ đến mức thậm chí không thể coi là một vụ án, không phải thôn dân
ly hôn thì liên quan đến tranh chấp tài sản, nhưng phí luật sư chỉ có ba ngàn
nhân dân tệ, còn có vụ giải quyết hai người tranh chấp ẩu đả, trách nhiệm hai
bên cũng đã rõ ràng, hầu như không có không gian để luật sư có thể phát huy,
phí luật sư cũng ít đến đáng thương.
Lục Hợp nhíu mày, mím môi, nghiệp vụ
tố tụng trong tưởng tượng của anh ta ít nhất cũng là vụ án hình sự có sức ảnh
hưởng tương đối trọng đại, hoặc là vụ án dân sự có thể cung cấp cho luật sư
không gian biện hộ lớn, tham gia tố tụng những vụ án này không có chút khó khăn
nào, cảm xúc mất mát và hoang đường cứ quanh quẩn trong lồng ngực anh ta, vụ án
đơn giản như vậy, kỳ thật căn bản là không cần đến luật sư.
"Không phải chứ, bị trộm mấy
con gà vịt, đáng giá bao nhiêu tiền, cái này cũng muốn tìm luật sư sao?"
Triệu Diên Gia mở to hai mắt: "Cảnh sát này cũng lập án sao?”
Lục Hợp mặt không chút thay đổi, lật
tài liệu ra sau: "Còn có hàng xóm cãi nhau, tranh chấp dời mộ.”(Ứng dụng
TᎩT)
Chu Chức Trừng cười cười, hỏi ngược
lại: "Vậy các anh cảm thấy nghiệp vụ tố tụng của luật sư địa phương là nên
làm giải quyết những chuyện như thế nào?"
"Đấu tranh giành quyền sở hữu
trí tuệ cho các công ty lớn, giải quyết thủ tục ly hôn và thừa kế cho người
giàu, hay là bào chữa vô tội cho những kẻ tình nghi hình sự xấu xa nhất."
Diệp Bạch vội vàng trả lời: "Lúc tôi học đại học chính là cho rằng như
vậy, cảm thấy mình sẽ ở trong giới luật chính phủ làm mưa làm gió, giống như
các giai nhân ngành luật trên TV vậy. ”
Triệu Diên Gia nói: "Nếu cô có
thể vào bộ phận giải quyết tranh chấp của Minh Địch, vậy cô chắc chắn có cơ hội
có thể làm giai nhân ngành luật như trong tưởng tượng của cô, vừa có thể lên
tòa khẩu chiến, lại có thể tung hoành với các vụ án quốc tế.”
Diệp Bạch chống cằm, tưởng tượng ra
cảnh tượng đó mà không nhịn được cười, đáng tiếc là bằng cấp của trường cũ của
cô không đáp ứng được yêu cầu tuyển dụng của Minh Địch.
Chu Chức Trừng tùy ý buộc tóc mình
lại, cô cười, nói: "Vậy e là làm mọi người thất vọng rồi, nghiệp vụ của
Khai Luân chúng tôi không có mấy vụ án lớn kinh tâm động phách, không có mấy vụ
án phức tạp ly kỳ, chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi mới là những chuyện thường
ngày cần phải giải quyết của chúng tôi.”
Cô khẽ thở dài trong lòng, lại định
bắt đầu rót canh gà.
"Có lẽ mọi người đều cho rằng,
pháp luật là có ngưỡng cửa, nhưng ở đây, ở rất nhiều thị trấn của Trung Quốc,
người hành nghề pháp luật chính là giao tiếp với vô số người bình thường, vì
bọn họ chấp nhận hạ thấp ngưỡng cửa pháp luật, luật sư thị trấn chính là muốn
cung cấp dịch vụ pháp luật tới vô số người bình thường, các người cảm thấy vài
con gà, vài con bò không đáng giá, nhưng trong mắt đương sự đến tìm kiếm sự
giúp đỡ của chúng ta thì chúng lại rất đáng giá."
Cô lại nói: "Có một câu nói thế
này, thần thánh cao quý chính là pháp luật, mà không phải là luật sư, sự tồn
tại của luật sư, chính là vì xây dựng cầu nối giữa pháp luật và người bình
thường."
Lục Hợp nhếch môi, lông mày hơi
nhướng lên, hiển nhiên là anh ta có ý kiến khác, anh ta liếc nhìn Giang Hướng
Hoài, rồi mặt không chút cảm xúc nhìn lại, cũng không định tranh cãi với cô làm
chi.
Anh ta tự nhủ, chịu đựng đi, dù sao
cũng chỉ là ghi hình cho chương trình trong một thời gian ngắn thôi, và anh ta
sẽ sớm có thể trở lại Minh Địch để tiếp tục phục vụ cho các công ty lớn và giao
dịch với những khách hàng có học thức.
Triệu Diên Gia chỉ hiếu kỳ:
"Câu cuối cùng là của vị pháp sư nào nói vậy?"
"Luật sư Chu."
"Là ai nói vậy?"
“TÔI."
Triệu Diên Gia: "..."
Trước khi anh ta đến huyện Nam Nhật,
anh ta quả thật chưa từng tiếp xúc với luật sư và văn phòng luật của thị trấn,
tinh anh pháp luật bên cạnh anh ta phần lớn đều có xuất thân không tồi, sau khi
tốt nghiệp cũng đều ở lại văn phòng luật lớn ở thành phố lớn làm việc, khách
hàng cũng đều là những người thuộc tầng lớp trung, cao cấp, thu nhập khổng lồ,
địa vị tương đối cao, trong hoàn cảnh như vậy, pháp luật tự nhiên như bị bịt
kín bởi một tầng khí tức "quý tộc", người có thể xem hiểu văn kiện
bản thảo của bọn họ cũng là những luật sư chuyên nghiệp. Anh ta cũng không biết
ở những tỉnh huyện nhỏ nhoi này luật sư sẽ làm việc như thế nào, nhưng đột
nhiên nhìn thấy những nghiệp vụ vặt vãnh nàu, anh ta khó tránh khỏi cảm thấy
chán chường.
“Luật sư Chu, cô không cảm thấy việc
xử lý những vụ án vặt vãnh không có nội dung kỹ thuật này là đang lãng phí tài
năng của cô sao?” Triệu Diên Gia bối rối hỏi.
"Bỏ ra rất nhiều nỗ lực, tốt
nghiệp trường luật danh giá, hưởng thụ giáo dục pháp học ưu việt, đương nhiên
nên hoàn thành sứ mệnh của pháp luật trong một thế giới rộng lớn hơn để không
lãng phí tài năng của mình." Triệu Diên Gia gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
"Đây là giáo sư của tôi nói với tôi, ông ấy còn nói, luật sư không thể
ngừng học tập, không tiến thì lùi, nếu cứ cố chấp theo đuổi những vụ án không
có hàm lượng kỹ thuật sẽ dễ dàng làm thỏa mãn bản thân, phai mờ chí khí."
Chu Chức Trừng đã làm việc ở huyện
Nam Nhật vài năm, cô cũng đã sớm suy nghĩ cẩn thận những vấn đề này, sau khi
tốt nghiệp trường luật danh giá lại trở về sống ở huyện nhỏ, vậy chẳng phải là
đang cô phụ hoài bão của mình sao? Lãng phí những gì mình đã học sao? Nhìn cô
chẳng khác nào là một kẻ bất tài suốt ngày chỉ biết chui rúc trong cái bọc kén
thoải mái vô lo vô nghĩ.
Dĩ nhiên là không.
Cô cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ
nhàng cười nói: "Thị trấn nhỏ cũng cần luật sư, luật sư phục vụ khách
hàng, ở đây cũng có rất nhiều khách hàng, tôi cũng đang làm vận dụng chuyên môn
của mình."
Vết nhăn giữa hai lông mày Lục Hợp
càng lúc càng sâu.
Triệu Diên Gia cảm thấy thật đáng
tiếc, anh ta luôn cảm thấy rằng nếu luật sư Chu có cơ hội vào làm việc ở Minh
Địch, cô sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cộng sự.
Diệp Bạch cười đáp: "Đúng vậy,
làm luật sư ở huyện lẻ cũng rất có cảm giác thành tựu mà."
Lục Hợp mím môi im lặng.
Diệp Bạch biết trong lòng anh ta
tràn đầy kỳ thị đối với những sinh viên yếu kém của ngành luật —— "Sinh
viên yếu kém của ngành luật chỉ cần đảm đương vài ba công việc vặt vãnh ở thị
trấn cũng đủ mang lại cho họ cảm giác thành tựu."
Cô ấy thật muốn móc cặp mắt khinh bỉ
kia của anh ta ra ngoài.
"Theo như lời các người nói,
môi trường pháp luật ở thị trấn và nông thôn không cần những nhân tài về giúp
thay đổi sao?" Diệp Bạch không phục: "Luật sư Chu không phải rất tốt
sao? Chị ấy khác với các anh hoàn toàn. cô ấy biết chúng tôi có một nền tảng
giáo dục không tốt như người ta nhưng chị ấy vẫn luôn cố gắng hướng dẫn để giúp
chúng tôi thay đổi, chị ấy có cơ hội được tiếp nhận nền giáo dục ưu tú nên
quyết ý hồi báo quê hương, giúp pháp luật địa phương phát triển và hoàn thiện,
bù đắp chỗ trống pháp luật, nhưng còn các anh thì sao?”
Cô còn chưa nói xong, Lục Hợp cùng
Triệu Diên Gia liền nhịn không được phì cười một tiếng, Triệu Diên Gia không có
ác ý, anh ta chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi.
Chu Chức Trừng cũng cười, cô còn
không biết mình lại có hào quang lớn như vậy, cô cười nói: "Tiểu Bạch, tôi
chỉ là một người bình thường, trở về huyện Nam Nhật làm việc để ở gần ông bà mà
thôi."
“Diệp Tiểu Bạch, cô học thói vỗ mông
ngựa* này ở đâu vậy?” Triệu Diên Gia cười đến suýt chút nữa vỗ đùi.
*Vỗ mông ngựa dùng để chỉ hành động của những
người chuyên đi nịnh hót, lấy lòng người khác.
Diệp Bạch khẽ hừ một tiếng, quay
sang người duy nhất có mặt ở đây không cười hỏi: "Luật sư Giang, trước đây
anh cũng có biết luật sư Chu đúng không? Anh nói xem chẳng lẽ công việc của
luật sư Chu không có đóng góp gì cho huyện Nam Nhật sao?"
Giang Hướng Hoài quay đầu nhìn vào
mắt Chu Chức Trừng, con ngươi của anh ngược sáng, có vẻ càng thêm thâm thúy,
anh nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Diệp Bạch, cuối cùng trịnh trọng gật đầu,
đưa ra đáp án.
Diệp Bạch nhận được lời khẳng định
thì càng ngày càng đắc ý, cô ấy hất cằm về phía Triệu Diên Gia và Lục Hợp:
"Thấy chưa? Mọi người ai cũng nghĩ như vậy."
Cô ấy tiếp tục: "Vụ án đầu tiên
của luật sư Chu được xử lý độc lập ở huyện Nam Nhật là liên quan đến một vụ án
lái xe nguy hiểm, cuối cùng đã trực tiếp thúc đẩy việc chấn chỉnh hệ thống y tế
và hệ thống giao thông của huyện chúng tôi!"
“Mọi chuyện là thế nào?” Triệu Diên
Gia có chút hứng thú.
Chu Chức Trừng vốn muốn ngăn cản
Diệp Bạch tiếp tục khoe khoang về mình, nhưng đột nhiên có một cuộc điện thoại
đến, khi cô rời văn phòng, cô vẫn còn mơ hồ nghe thấy Diệp Bạch vẫn đang khoe
khoang về mình.
Người gọi là Lâm Đào, Chu Chức Trừng
lẳng lặng lắng nghe tiếng khóc than trong điện thoại, không biết an ủi cô ấy
thế nào, cô chỉ nói: "Vậy lần sau trước khi chị đến văn phòng luật sư nhớ
nói với em một tiếng.”
Cô vừa cúp điện thoại, phía sau đột
nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ chịu: "Không nói cho anh nghe
về vụ án lái xe gây nguy hiểm kia sao?"
Chu Chức Trừng quay người lại.
Giang Hướng Hoài tựa vào khung cửa
ban công, hôm nay anh không mặc âu phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh
lam khói, tay áo chỉ xắn lên một nửa làm lộ ra cánh tay có đường nét rõ ràng và
mạnh mẽ, anh để hở một cúc áo gần cổ, ngược lại làm giảm đi vài phần cảm giác
đứng đắn của áo sơ mi, càng cảm thấy nhiều hơn vài phần sạch sẽ và trẻ trung.
Anh đi tới, hơi nghiêng người, chống
tay lên lan can, nhìn khu trung tâm ồn ào dưới lầu của công ty luật rồi lên
tiếng: "Thực tập sinh mà em hướng dẫn rất ngưỡng mộ em, hơn nữa cô ấy còn
đang quảng cáo những vụ án mà em đã giải quyết, còn nói rằng em là một người
rất tôn trọng công lý.”
Chu Chức Trừng cười cười: "Vụ
án lái xe nguy hiểm kia rất đơn giản, không có gì đặc biệt, chỉ là hoàn cảnh
pháp lý của huyện Nam Nhật tương đối lạc hậu nên tôi mới có cơ hội tự mình giải
quyết.”
Giang Hướng Hoài nở nụ cười:
"Năm đó lúc em vừa lên đại học đã nói sau này em phải ra tòa, sẽ làm một
vị luật sư lớn được người người biết đến, sau đó em đến thực tập ở văn phòng
luật sư, anh còn tưởng rằng em muốn từ bỏ tố tụng."
Cô hừ nhẹ: "Khi đó tôi còn chưa
tiếp xúc với pháp luật, còn tưởng rằng luật sư đều phải ra tòa kiện tụng.”
Lần đầu tiên nộp đơn vào trường
luật, Chu Chức Trừng không có lý tưởng gì cao cả, cô thậm chí còn chưa suy nghĩ
nhiều về con đường sự nghiệp trong tương lai của mình, cô chỉ biết rằng người
bạn mà anh trai cô đưa về đang học luật và từ đó cô bắt đầu muốn trở thành luật
sư.
Anh chỉ xuất hiện thoáng qua ở huyện
Nam Nhật vào mùa hè cực nóng đó, rõ ràng cô chỉ mới thân thiết với anh trong
thời gian ngắn, nhưng sau khi anh đi, cô vẫn thường xuyên nghĩ đến anh, sẽ vô
thức ghi tên anh vào cuốn sổ trắng, sau đó lại có tật giật mình gạch bỏ.