Giống như những gì Chu Chức Trừng
nghĩ, người uống rượu tích cực nhất chính là cha con Hà Khai Luân, uống rượu
say đầu tiên cũng là hai người bọn họ, hai cha con đã nằm gục xuống mặt bàn,
bên chân ngổn ngang nằm không ít bình rượu, sắc mặt hai người đỏ bừng, trong
miệng còn lầm bầm muốn tiếp tục uống, quyết uống cạn tới giọt cuối cùng.
Chu Chức Trừng trầm mặc, Giang Hướng
Hoài uống mãi không say bởi vì thứ anh uống chỉ là nước có gas và nước khoáng.
Cô nhìn về phía anh, thấy Giang Hướng
Hoài đã ứng phó xong với bạn bè thân thích của nhà họ Chu, trên mặt lộ ra nụ
cười nhàn nhạt, không biết Triệu Diên Gia đang nói gì với anh, anh thỉnh thoảng
gật đầu, xem như lên tiếng trả lời.
Anh dường như nhận ra ánh mắt của
Chu Chức Trừng nên liền ngước mắt lên, rõ ràng là anh không uống rượu, nhưng
đôi mắt đen láy lại có vẻ hơi say, một tay chống má phải, tư thế không còn ngay
thẳng như trước, anh cong mắt nhìn cô cười.
Chu Chức Trừng thu hồi ánh mắt.
Một người uống say khác là Diệp
Bạch, cô ấy say đến ngã trái ngã phải, Chu Chức Trừng vội vàng đỡ lấy cô ấy, cô
ấy giống như tìm được người thân, ôm lấy Chu Chức Trừng, hốc mắt đỏ lên, ô ô
nói: "Luật sư Chu, luật sư Chu..."
Cô ấy không nói gì, cứ gọi Chu Chức
Trừng.
Chu Chức Trừng buồn cười, đưa tay vỗ
nhẹ vào lưng cô ấy, dịu dàng đáp lại cô ấy.
Nhưng Diệp Bạch càng khóc to hơn:
"Luật sư Chu, sư phụ, tôi rất thích cô."
“Cô là sư phụ tốt nhất mà tôi từng
gặp!” Cô ấy nức nở khóc.
"Cho tới nay cô cũng chỉ có một
sư phụ thôi mà." Hà Nghiên Minh đang say rượu cũng nghe thấy lời cô ấy
nói, anh ta cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng nhắc nhở cô ấy.
"Tôi mặc kệ, trong quá khứ,
hiện tại, tương lai luật sư Chu đều tốt nhất. Trước kia khi tôi tìm việc làm,
nghe sư huynh sư tỷ nói, thực tập sinh của văn phòng luật sư chính là người bơm
hơi và công cụ của luật sư, là máy sao chép không có cảm xúc, lái xe và chạy
việc vặt, bọn họ còn sai rất nhiều thực tập sinh làm trâu làm ngựa, không chỉ
không có tiền, còn phải “dâng” tiền cảm ơn sư phụ đã chỉ dạy mình, hơn nữa luật
sư cũng sẽ không dụng tâm dạy thực tập sinh.” Diệp Bạch ủy khuất hít hít mũi.
Giang Hướng Hoài biết, có một số
luật sư xác thực sẽ làm như vậy.
Có một số luật sư còn trực tiếp
tuyển dụng yêu cầu trợ lý luật sư vừa phải biết lái xe, vừa phải biết quét dọn
vệ sinh, còn phải biết làm cơm cho hai đến ba người, cứ như tên sai vặt trong
ngành vậy, ngay cả người thường cũng lầm tưởng trợ lý luật sư và thực tập sinh
trời sinh phải bưng trà rót nước làm việc vặt.
Diệp Bạch không kiềm chế được nước
mắt nữa: "Tôi vốn đều đã chuẩn bị tốt tâm lý bị bị chèn ép, nhưng mà sư
phụ không ngại tôi có bằng cấp không tốt, còn cho tôi tiền lương thực tập, càng
không đề phòng tôi, rất kiên nhẫn dạy tôi, dẫn tôi đến hiện trường lấy chứng
cứ, cho tôi tham gia vào quá trình tố tụng, giúp tôi sửa chữa văn thư...... Sao
cô ấy có thể tốt với tôi như vậy chứ?”
Hà Nghiên Minh vừa tốt nghiệp đã
cùng cha anh ta mở công ty luật, chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng đầu
óc anh ta cũng mơ hồ nhớ tới lúc bọn họ tuyển dụng Chu Chức Trừng, cha anh ta
cũng dán một thông báo tuyển dụng thái quá như vậy.
Anh ta nói: "Lúc trước cha tôi
chỉ muốn làm một mình với tôi, cho nên mới yêu cầu trợ lý luật sư vừa có thể
làm tài xế, làm đầu bếp, còn có thể làm bảo mẫu, nhưng tiền lương thì lại rất
ít, kết quả, cũng chỉ có Trừng Trừng ngốc nghếch đến đây ứng tuyển.”
Anh ta nấc một cái: "Nhưng cuối
cùng người tức giận vẫn là ông già! Lúc phỏng vấn, ông ấy mắng cô ấy đọc sách
đến choáng váng, loại ứng tuyển này cũng dám đi, quả thật là ngu xuẩn, mắng mỏ
một hồi và cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện trả lương thực tập cho cô ấy.”
Những người khác đều cười, Triệu
Diên Gia còn truy hỏi: "Vậy luật sư Chu rốt cuộc có ý đồ gì?”
Nhưng Giang Hướng Hoài lại cười
không nổi, khi đó bọn họ mới vừa chia tay, cô vừa bị anh làm tổn thương, ông
Chu lại sinh bệnh, cô rời khỏi Bắc Thành trở lại huyện Nam Nhật làm việc, cô ép
buộc mình phải thích ứng với chênh lệch công việc, lúc tìm văn phòng luật sư sẽ
theo bản năng mà đem kỳ vọng đặt xuống mức rất thấp, thấp đến mức làm cho anh
đau lòng, nhưng cũng may là cô gặp được ông chủ tốt.(Ứng dụng TᎩT)
Diệp Bạch còn đang ôm Chu Chức Trừng
khóc lóc, cô ấy nói mình may mắn, vừa đi làm việc đã gặp được sư phụ tốt như vậy.
Chu Chức Trừng không còn cách nào
khác đành phải lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.
Thái Mai từ trong phòng bưng ra một
cái bánh sinh nhật, lớn giọng nói: "Nào, mọi người ăn bánh đi, chúc Trừng
Trừng chúng ta sinh nhật vui vẻ!"
Hà Nghiên Minh và Diệp Bạch còn đang
say rượu cũng cùng nhau hét lên: "Vâng, chúc mừng sinh nhật!"
“Luật sư Chu sống lâu trăm tuổi!”
Đây là lời Diệp Bạch nói.
"Luật sư Chu sống lâu hơn Nam
Sơn." Đây là những gì Hà Nghiên Minh nói.
"Hạnh phúc như biển Đông,
trường thọ vô biên!" Đây là những lời Hà Khai Luân gầm lên: "Sớm sinh
quý tử, nhà đông con cháu."
Chu Chức Trừng nghe xong, hoài nghi
mình trải qua sinh nhật 72 tuổi chứ không phải là 27 tuổi.
Chiếc bánh mà Thái Mai mua là kiểu
bánh phổ biến nhất trong thị trấn, còn nến là loại nến chúc mừng sinh nhật hình
hoa sen đầy màu sắc, sau khi thắp lên, cánh hoa sen theo âm nhạc chậm rãi nở
rộ, một ngọn lửa mạnh mẽ ở giữa ngọn nến sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt của mấy
người.
Cho tới bây giờ Triệu Diên Gia chưa
từng thấy qua ngọn nến như vậy, đang vô cùng cảm thấy mới lạ, cực lực khắc chế
suy nghĩ muốn quay video trong lòng, anh ta muốn đăng lên nhóm bạn bè, ngọn nến
này còn có thể xoay vòng và nở hoa, các anh em của anh ta khẳng định cũng chưa
từng thấy qua.
Chu Chức Trừng nhắm mắt ước nguyện
giữa ngọn nến sinh nhật và tiếng hát của mọi người, khi mở mắt ra, cô bắt gặp
đôi mắt đen láy của Giang Hướng Hoài qua ánh nến, trong mắt anh có một ngọn lửa
yếu ớt, anh đang mỉm cười, đường nét nhu hòa, chuyên chú nhìn cô chằm chằm.
Cô dời tầm mắt, lại nghĩ, hôm nay
cũng là sinh nhật của anh, nhưng những người ở đây, trừ cô ra, dường như cũng
không ai biết.
Triệu Diên Gia cũng không biết sao?
Triệu Diên Gia không hứng thú với
chiếc bánh đầy phụ gia tạo màu này, nhưng lại rất hứng thú với cây nến hình hoa
sen.
Thái Mai lau sạch cây nến "kì
lạ" này và đưa cho anh ta.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của anh ta,
Chu Chức Trừng đành nuốt xuống những lời muốn nói.
Mọi người liên hoan đến hơn mười giờ
tối mới tan, tổ làm chương trình và người của văn phòng luật Minh Địch đều ở
trong "khách sạn lớn" duy nhất của thị trấn.
Chu Chức Trừng nhận được điện thoại
của Khương Lê, Khương Lê chúc cô sinh nhật vui vẻ, cô vừa nghe điện thoại vừa
chào tạm biệt mọi người.
Người cuối cùng rời đi là Giang
Hướng Hoài.
Anh đi ngang qua bên cạnh cô, theo
bản năng liền thả chậm cước bộ, anh cụp mắt, tầm mắt anh bao phủ trên người cô,
có vẻ như muốn nói cái gì, rồi lại không dám nói cái gì, hai người lau vai đi
qua, anh lại bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến một câu, rất nhẹ rất nhẹ:
"Sinh nhật vui vẻ".
Anh quay người lại, chỉ thấy bóng
lưng của Chu Chức Trừng, hình như cô đang nói chuyện điện thoại với người đó:
“Ừm, sinh nhật vui vẻ… vui vẻ, anh cũng ăn bánh kem đi, được rồi, sau này đừng
làm việc quá sức a…… "
Giọng cô nhỏ dần đi.
Giang Hướng Hoài nhướng mày, đột
nhiên tự giễu cười nhạo, hai mắt thâm thúy, trong lồng ngực cảm xúc dâng trào,
những kia đè nén chấp niệm cơ hồ không khống chế được.
Chức Trừng của anh tốt như vậy, đã
từng bị anh làm tổn thương, anh sẽ thật lòng chúc phúc cho cô, nhưng anh lại
xấu hổ, ích kỷ và đen tối như vậy.
Khương Lê nghe Chu Chức Trừng bất
thình lình "chúc mừng sinh nhật", cô ấy trầm mặc vài giây: "Cái
này là sao? Sao đột nhiên lại chúc mừng sinh nhật tớ? Vậy thì cảm ơn, chị em
tốt, cảm ơn cậu chúc mừng sinh nhật tớ trước hai tháng.
"Không có gì."
Chu Chức Trừng cũng không biết cô
đang khó xử cái gì, rõ ràng đã có thể chúc anh sinh nhật vui vẻ, dù sao cũng đã
qua năm năm rồi, cô cũng đã sớm buông xuống, bắt đầu chương mới của cuộc đời,
không nên canh cánh chuyện này trong lòng nữa.
Về sự nghiệp, cô đã từ bỏ không tố
chạy trên đường đua tố tụng, về tình yêu, cô cũng đã có thời gian qua lại với
bác sĩ Hà rồi chia tay.
Những lúc cô đối mặt với Giang Hướng
Hoài cũng nên bình tĩnh hơn một chút.
Trong điện thoại, Khương Lê hỏi cô:
"Luật sư thực tập của Minh Địch thế nào?”
"Rất tốt." Chu Chức Trừng
cười nói: "Vẫn như cũ thôi. Người kiện tụng coi thường người không tố,
người không tố coi thường người tố tụng, nhưng người đầu vào của Minh Địch vốn
đã tốt hơn, bọn họ có cảm giác ưu việt là chuyện bình thường. "
“Cho dù không tố có kiếm được nhiều
tiền bao nhiêu thì cũng chỉ là nô lệ cho người ta sai vặt thôi. "Khương Lê
thở dài, cười nói: “Chúng ta còn quá trẻ, luật sư gì đó cũng chả khác công nhân
chuyển gạch là bao, thoạt nhìn nghiệp vụ có cao cấp hơn nữa, nhưng thực tế cũng
không có thể diện gì, tớ hiện tại chuyển sang nghiệp vụ mua bán sáp nhập, cũng
phải ngồi xổm trong kho hàng người ta gọi hàng, chung quy chỉ là nữ công nhân
pháp luật mà thôi.”
Khương Lê lại nói: "Tuần trước
đoàn chúng tớ đến trường tuyển dụng, sinh viên hỏi chúng tớ làm không tố thì
cần những điều kiện gì, tớ suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể nhớ tới thân thể cường
tráng, ông chủ của đội bên
cạnh của chúng tớ cũng sẽ kiêm luôn nhiệm vụ giáo dục những người mới. Nếu bạn
là một luật sư, bạn không nên mang tâm trạng làm chỉ để cho vui, nhật ký công
tác không viết đầy 13 tiếng, bạn không xứng đáng được gọi là một luật sư."
Cô ấy thở ra một hơi thật dài:
"Nhà tư bản này còn là người sao, nếu không phải nhà có điều kiện thì ai
mà chịu làm không tố , tôi không hiểu sao nhà Giang Hướng Hoài giàu có như vậy,
sao còn làm luật sư không tố ?"
Nói đến tiền, cô ấy mới có chút tình
cảm mãnh liệt, cô ấy ngay lập tức vứt bỏ tinh thần chán nản vừa rồi, lại trở
nên tràn đầy nguyên khí: "Không nghĩ nữa, kiếm tiền chính là sứ mệnh của
tớ."
Chu Chức Trừng nói đùa: "Không
có việc gì, kiên trì không nổi thì về đây, tớ nuôi cậu.”
“Được.” Khương Lê hắng giọng làm
nũng: “Phú bà, tôi đói bụng, mau dẫn tôi đi ăn cơm nào.”
Nhưng Chu Chức Trừng cũng biết, cô
có mệt mỏi vất vả hơn nữa cũng sẽ tiếp tục kiên trì ở Bắc Thành, trước kia cô
còn có thể chịu đựng áp lực lớn đến nửa đêm sụp đổ khóc lóc kể lể, hiện tại
cũng đã vượt qua giai đoạn đó. Tình huống trong nhà cô tương đối phức tạp, cô
thật vất vả mới có thể “vươn cánh” ra ngoài, không có lý nào mà cô lại cam tâm
trở lại thị trấn, trở lại cái lồng giam hít thở không thông của nhà họ Khương.
Khương Lê: "Đúng rồi, nói thật
đi, gặp lại Giang Hướng Hoài, cậu cảm thấy thế nào?" giọng cô ấy mập mờ:
"Là ghét hay thích?"
Chu Chức Trừng không nói gì.
Khương Lê: "Tớ nghiêm túc đấy.
Anh ta đã đến huyện Nam Nhật, vậy chắc chắn anh ta có suy nghĩ gì đó với cô,
tuổi của anh ta cũng không còn nhỏ nữa, không thể chậm trễ mãi được..."
Trên đường trở về khách sạn, Triệu
Diên Gia vẫn đang nghiên cứu chiếc nến hoa sen có thể hát bài hát chúc mừng
sinh nhật, anh ta ngắt những cánh hoa và ngân nga theo giai điệu vui vẻ của bài
hát "Chúc mừng sinh nhật".
Lục Hợp nhíu mày nhìn anh ta mấy
lần, ánh mắt cũng nhiều lần nặng nề dừng lại trên ngọn nến hoa sen.
Triệu Diên Gia cầm nến theo vào
phòng Giang Hướng Hoài, cười nói: "Anh họ, chúc anh sinh nhật vui vẻ nha.”
Giang Hướng Hoài giật giật khóe
miệng, ánh mắt khó có thể phân biệt tâm trạng của anh lúc này là gì, anh cũng
không lên tiếng trả lời.
“Mẹ em nhờ em chúc anh sinh nhật vui
vẻ, chứ thật ra em cũng không biết hôm nay là sinh nhật của anh.” Triệu Diên
Gia thấp giọng bổ sung: “Cũng là duyên phận, nào ngờ và luật sư Chu có cùng
ngày sinh nhật, cho nên em mới mượn cây nến của cô ấy, nến này rất thần kỳ, vừa
biết hát, lại biết phát sáng.."
“Thích thì mang về phòng đi.” Khóe
miệng Giang Hướng Hoài cong lên, đáy mắt không có ý cười, hiển nhiên tâm tình
đang không tốt: "Đừng hối hận là được.”
Nói xong, anh hết kiên nhẫn liền
đuổi Triệu Diên Gia ra khỏi phòng.
Triệu Diên Gia cũng không ngại, vui
vẻ cầm cây nến hoa sen về phòng mình.
Cho đến tận ba giờ sáng, đôi mắt anh
ta vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào ngọn nến sinh nhật hoa sen rực rỡ bị anh ta bẻ
gãy cánh hoa nhưng vẫn còn đang kiên trì miên man hát bài ca chúc mừng sinh
nhật, cà ngày hôm nay anh ta đã mệt đến không chịu nổi, đến giờ lại bị cây nến
này ầm ĩ đến mức ngủ không được..
Anh ta cầu cứu đăng lên nhóm bạn bè:
"Cứu mạng, tắt cây nến như thế nào đây? Vì sao đã bẻ cánh của nó rồi mà nó
vẫn hát mãi vậy?”
Rất nhanh đã có người trả lời anh
ta: "Thiếu gia Triệu à, bộ nhà cậu phá sản à, sao cây nến sinh nhật này
nhìn quê mùa như vậy chứ?"
"Không thể tắt được, đành chấp
nhận số phận thôi. Năm nào cũng nghe một lần, còn nhớ hồi sinh nhật của bà tôi
nó hát suốt từ mùa xuân đến mùa đông."
Một buổi tối này, ở trong mộng Triệu
Diên Gia bỗng xuất hiện một nữ quỷ đuổi theo anh ta cứ hát mãi ca khúc chúc
mừng sinh nhật, còn muốn bắt anh ta há miệng hát cùng với nó.