Sáng sớm hôm nay, sau khi Chu Chức Trừng đến văn phòng luật sư làm việc hơn một giờ, Giang Hướng Hoài sau khi thay quần áo xong mới khoan thai đi đến.

Diệp Bạch len lén hỏi Triệu Diên Gia: "Anh và luật sư Giang vì sao lại lén lút đi ra từ nhà luật sư Chu?”

Triệu Diên Gia hoảng sợ, chỉ lắc đầu, cái gì cũng không dám nói.

Chu Chức Trừng đang xử lý chuyện đòi bồi thường của ông cậu Hà Kim Tự.

Cô đã gọi điện thoại cho người nọ mấy lần, không phải không nhận thì là từ chối nghe, cô thêm wechat của anh ta, nhắn tin nói rõ ý đồ của mình nhưng đối phương vẫn không trả lời.

"Em có chắc người đó là một kẻ giả mạo chuyên nghiệp không?" Giang Hướng Hoài hỏi, anh còn nói đùa: "Lúc còn học đại học, lần đầu tiên anh mở tòa án mô phỏng, đối phương đã công kích bọn anh tự ý buộc tội anh ta trong tình huống không đủ chứng cứ."

“Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Tuấn tố cáo hàng giả, trước kia quầy bán đồ vặt của nội cũng bị anh ta tố cáo. "Chu Chức Trừng có chút bất đắc dĩ: “Thị trấn lạc hậu phong bế, ý thức bản quyền tương đối lạc hậu, rất nhiều người căn bản không biết đến nhãn hiệu, cũng không quan tâm đến nhãn hiệu.”

Triệu Diên Gia cảm ngộ sâu sắc, anh ta lấy một chai nước ngọt Lôi Bích và một chai nước dừa ra, nói: "Em sắp uống xong rồi thì mới phát hiện là vi phạm bản quyền thương hiệu.”

Giang Hướng Hoài hỏi anh ta: "Là mua ở quầy bán đồ vặt Mai Mai sao?”

"Là ở cửa hàng tiện lợi dưới công ty luật."

Chu Chức Trừng nhấn mạnh: "Bắt đầu từ năm năm trước, quầy bán đồ vặt của nội đã không bán những sản phẩm nhái này nữa. Trước đây nội căn bản không biết những sản phẩm này là hàng giả, nhà máy bên ngoài đến đẩy mạnh tiêu thụ, bà liền nhập hàng. Kết quả, Lưu Tuấn mua một thùng, không lâu sau đến đòi bồi thường, còn mang theo bản Luật An toàn Thực phẩm tới. Lúc ấy ông nội còn đang nằm viện, tôi thì đang trên đường quay về Nam Nhật, trong nhà chỉ có một mình nội.”

Cô nói tiếp: "Anh ta nói với bà nội rất nhiều, cái gì mà thực phẩm giả, kém chất lượng, không phù hợp với tiêu chuẩn an toàn thực phẩm, bảo bà dựa theo quy định của pháp luật bồi thường gấp mười lần, nếu giá trị hàng hóa ít hơn 1000 tệ thì bồi thường chẵn 1000 tệ, lúc đó bà rất tức giận, lập tức cầm chổi đuổi anh ta ra ngoài."

"Sau đó xảy ra chuyện gì?" Triệu Diên Gia rất có hứng thú: "Luật sư Chu, có phải anh giúp nội giải quyết rồi không, một xu cũng không cần bồi thường, vụ kiện thắng rồi chứ?"

Chu Chức Trừng cười cười, hỏi: "Anh cho rằng có thể phản bác lại ở điểm nào?"

Giang Hướng Hoài nhắc nhở anh ta: "Người này chỉ mua một thùng, phù hợp với thói quen tiêu dùng bình thường của người tiêu dùng, lùi một bước mà nói, cho dù anh ta biết hàng giả nhưng mà vẫn mua, tòa án bình thường đương nhiên trước tiên sẽ bảo vệ quyền của người tiêu dùng.”

Triệu Diên Gia nghe thấy vậy thì có chút thất vọng: "Vậy cuối cùng cũng phải bồi thường cho anh ta 1000 tệ sao?”

“Đúng vậy, mặc dù nội không biết đây là hàng giả, nhưng cũng có trách nhiệm.”

Chu Chức Trừng bổ sung: "Hơn nữa, để tránh bị Cục Công Thương phạt tiền tiếp, tôi còn bảo bà nội trực tiếp vứt đống đồ uống mới nhập kia đi, bị tổn thất một số tiề

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play