Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc.

Đã đến lúc bỏ phiếu, Hòa Ngọc muốn nói cái gì?

Đoàn Vu ThầnHarvey liếc nhau, bọn họ đã sớm thương lượng xong sau khi kết thúc vòng này, họ phải bỏ phiếu cho Hòa Ngọc.

Ngay cả khi cậu vừa mới thể hiện một loại năng lực cực kỳ đáng sợ.

Nhưng đây là thi đấu đối kháng, cậu càng mạnh, những người khác lại càng muốn giết cậu trước.

Tuy nhiên cũng không ảnh hưởng việc bọn họ nghe xem Hòa Ngọc muốn nói gì.

Vì thế, hai người nhìn về phía Hòa Ngọc, những người khác cũng đã sớm nhìn về phía cậu.

Hòa Ngọc đứng giữa đám đông, dưới cái nhìn chăm chú của người khác, bình tĩnh thong dong, cậu đẩy gọng kính không độ, chậm rãi mở miệng: “Mọi người, tôi biết mọi người sẽ bỏ phiếu cho tôi vào cuối vòng này.”

Lời này vừa dứt, mọi người đều sững sờ.

Đám người Đoàn Vu Thần vẫn chưa phản bác, họ đang trắng trợn bày tỏ ý định muốn loại Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc liếc nhìn họ, tiếp tục nói:

“Nhưng, Seattle đã dùng phiếu, nội gián đã bị bại lộ, mọi người thấy trong trường hợp này nên loại tôi hay loại nội gián thì tốt hơn?”

Giọng cậu đầy ẩn ý, tựa như mọi người chọn cậu chính là ngu xuẩn vô cùng.

Đồng tử của Đoàn Vu Thần co rụt lại, khiếp sợ nói:

“Nội gián đã bại lộ?!”

Seattle đã dùng phiếu nhưng cô ta đi một mình, không ai biết ai đã ra tay với cô ta.

Ít nhất người vượt qua phần thi một cách mơ màng như mấy người Đoàn Vu Thần không biết.

Vạn Nhân Trảm gật đầu thật mạnh, ôm rìu tiến lên một bước:

“Đúng vậy, phạm vi nội gián rất nhỏ, tôi và Hòa Ngọc, Trảm Đặc đã chạm trán trước, tôi đã phân tích rồi, quái vật trong mê cung không ăn thịt người, đám quái nhỏ bên trong không uy hiếp được Seattle, như vậy việc loại Seattle sẽ chỉ có thể là nội gián làm! Chỉ cần chúng ta xác định lại tình hình của năm người các anh là có thể cơ xác định được ai là nội gián!”

Lăng Bất Thần lại bị gã coi thường, dù sao đúng là cậu ấy không quá bắt mắt.

Quỳnh lập tức nhận ra đây là yêu cầu mọi người chứng minh chứng cứ ngoại phạm của họ, rửa sạch hiềm nghi cho chính mình.

Cô ta giơ tay lên:

“Lúc Seattle bị loại tôi đã gặp Kiều Viễn, sau đó chúng tôi cùng hành động, khi Seattle bị loại, chúng tôi có thể chứng minh người kia không ở hiện trường.”

Điều này rất làm người ta bất ngờ, Quỳnh hành động đơn độc nhưng lại chạm trán Kiều Viễn.

Lại còn chạm trán trước khi Seattle bị loại, vậy chắc chắn nội gián không phải bọn họ.

Trảm Đặc:

“Tôi và Lăng Bất Thần có thể chứng minh cho nhau, cả hành trình chúng tôi chưa bao giờ tách ra.”

Đoàn Vu Thần nhíu mày:

“Tôi và Harvey cũng chưa từng tách ra.”

Nếu suy đoán như vậy, kết quả đã rõ ràng…

Vạn Nhân Trảm nâng cằm, giọng nói chắc chắn:

“Tôi và Hòa Ngọc cũng chưa từng tách ra, vậy thân phận của nội gián đã rõ ràng, có thể uy hiếp Seattle, một mình hành động chỉ có — Early!”

Bên cạnh, Hòa Ngọc sờ cằm, thản nhiên bổ sung:

“Tôi không biết giữa mấy người có biện pháp liên hệ đặc biệt nào không, nhưng khi trí não không thể sử dụng, không có phương thức liên hệ, chỉ sợ cũng rất khó tìm được Seattle.”

Đồng tử Đoàn Vu Thần co rụt lại, đột nhiên nhìn về phía Early.

Harvey cũng nhìn về phía Early, chắc chắn nói:

“Anh là nội gián, anh và Seattle, Đoàn Vu Thần có phương thức liên hệ riêng.”

Đây là điều mà chính miệng Đoàn Vu Thần nói cho gã khi tìm đường trong mê cung.

Early không có chứng cứ không ở hiện trường, Early có thể uy hiếp Seattle, Early và Seattle có phương thức liên hệ riêng…

Đáp án có vẻ đã xác định.

Mọi người đã xác định nội gián là Early, chỉ có Early choáng váng.

Nội gián?!

Sau khi hết choáng, đó là giận tím mặt, Early nhảy dựng lên:

“Nói bậy bạ! Tao không phải nội gián, hơn nữa tao cũng chưa từng gặp Seattle, khi Seattle bị loại, mẹ nó tao đang một mình đi khắp nơi!”

Vạn Nhân Trảm cười lạnh:

“Có ai chứng minh cho mày không?”

Những người khác đều có chứng cứ không ở hiện trường, chỉ có Early không có.

“Vạn Nhân Trảm, mày vu oan cho tao!”

Early hung hãn trừng Vạn Nhân Trảm, giống như muốn nhào lên.

Số phiếu của gã vẫn chưa đủ, nếu bị loại thì gã sẽ chết.

Early vội vàng biện giải:

“Tao thật sự không phải nội gián, tao không biết cái gì hết, tao không có lý do giết Seattle, tao và Seattle là quan hệ hợp tác, dù tao là nội gián, tao cũng sẽ không giết Seattle.”

Vạn Nhân Trảm:

“Cũng khó nói lắm… Dù sao cuộc thi đấu này hoặc là nội gián chết, hoặc là đồng đội chết, quan hệ hợp tác cũng không ổn định.”

“Thật vớ vẩn!”

Early tức muốn xì khói.

Quỳnh cũng gật đầu theo:

“Những người còn lại trong chúng tôi có thể chứng minh cho nhau, lúc anh loại Seattle e rằng cũng không nghĩ tới những người còn lại đều không tách ra, tôi lại chạm trán Kiều Viễn.”

Hòa Ngọc gật đầu, nhàn nhạt nói.

“Đúng vậy, việc cô và Kiều Viễn gặp nhau là chuyện khó có thể đoán trước, nếu những người khác tách ra hoặc là cô và Kiều Viễn không gặp nhau, Early cũng chỉ là một trong số những kẻ tình nghi là nội gián. Dựa theo kế hoạch của mọi người, vòng này loại tôi, gã sẽ rất an toàn.”

Phân tích này rất hợp lý, trừ khi nội gián đã chắc chắn 100%.

Nếu không, chắc chắn là bọn họ bỏ phiếu loại Hòa Ngọc.

Vạn Nhân Trảm cười lạnh:

“Đáng tiếc, ông trời không giúp nó. So với  Hòa Ngọc có tám điểm năng lực chiến đấu, vẫn càng cần phòng bị nội gián như Early!”

“Mẹ mày! Vạn Nhân Trảm mày bôi nhọ ông, mẹ nó mày mới là nội gián!”

Early nhào lên, túm cổ áo Vạn Nhân Trảm, trừng gã như muốn ăn thịt người.

Vạn Nhân Trảm bình tĩnh bẻ tay gã ra, mở miệng:

“Tao bỏ phiếu cho Early.”

Vừa nói xong, trên đầu Early xuất hiện số “1”.

Early thầm luống cuống, lại không biết nên giải thích như thế nào, khóe mắt muốn nứt ra, hốc mắt trừng lớn đỏ ngầu, khuôn mặt sưng đến đỏ bừng:

“Tao không phải nội gián, mẹ nó tao không phải nội gián! Chúng mày sẽ hối hận, chúng mày phân tích sai rồi!”

Gã trừng Vạn Nhân Trảm chằm chằm:

“Có phải mày không, mày là nội gián?”

Lại trừng mấy người Hòa Ngọc, Quỳnh, Harvey:

“Có phải chúng mày không? Chúng mày mới là nội gián!”

Suốt quá trình Early đều ở trong mê cung tìm đường, không biết ra thế nào càng không nhìn thấy những người khác, nội gián là ai gã hoàn toàn không biết, đối mặt sự hoài nghi đột ngột, gã càng không thể giải thích.

Hòa Ngọc bất đắc dĩ phất tay:

“Tôi tin phân tích của Vạn Nhân Trảm, loại nội gián là việc làm an toàn nhất, đi đến cửa này mọi người cũng đều đã nhìn ra, càng ngày sẽ càng khó, nếu nội gián xảy ra chuyện tại cửa tiếp theo, chúng ta sẽ xong đời.”

Dừng một chút, cậu tùy ý bổ sung:

“Dù Early khá lợi hại, sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng nếu chúng ta lại không cẩn thận đi một mình, chỉ sợ… E là những người này đều không đánh lại gã, không ai biết cửa tiếp theo có thể hành động đơn độc hay không?”

Nghe vậy, Đoàn Vu Thần lập tức rùng mình.

Hòa Ngọc:

“Cho nên, tôi giống Vạn Nhân Trảm, tôi cũng bỏ phiếu cho Early.”

Phân tích nhận được lời khẳng định, Vạn Nhân Trảm kiêu ngạo ngẩng đầu.

Sau khi cậu nói xong, đạn mạc điên cuồng chạy.

“Mẹ kiếp, tin tưởng phân tích của Vạn Nhân Trảm!”

“Vãi c*t giống Vạn Nhân Trảm, rõ ràng là cậu dẫn dắt Vạn Nhân Trảm nói.”

“Đm, mọi người nhìn tên Vạn Nhân Trảm kiêu ngạo kia, có giống thằng ngu hàng xóm nhà tôi không?”

“Phục, phục thật sự, sau này Vạn Nhân Trảm nhớ tới cảnh này, liệu có tức điên hay không?”

“Anh còn kiêu ngạo?  Đcm, Vạn Nhân Trảm anh bị ngu đúng không!!”

“Vão, sự thật Hòa Ngọc là nội gián thành công đổ cho Early.”

Đạn mạc đang trào phúng Vạn Nhân Trảm, mà trên đầu Early, số “1” biến thành số “2”.

Early hoàn toàn suy sụp, linh cảm chẳng lành bóp nghẹt cổ họng, đe dọa tử vong suýt chút nữa làm gã thở không nổi.

Gã trừng Hòa Ngọc chửi:

“Thằng ngu Vạn Nhân Trảm này nói gì mày cũng tin? Đồ rác rưởi của hành tinh rác, muốn nịnh bợ bàn chân thối của Vạn Nhân Trảm sao? Tao nói cho mày biết, sớm muộn gì tên đó cũng sẽ làm thịt mày thôi! Rác rưởi, mày cũng dám bỏ phiếu cho bố mày, tao muốn giết đám người hành tinh rác chúng mày rồi.”

Lăng Bất Thần vốn không hề có cảm giác tồn tại đột nhiên nói:

“Tôi bỏ phiếu cho Early.”

Không thể không nói, nếu Vạn Nhân Trảm là kẻ tàn nhẫn, Early chính là kẻ ác, những lúc như thế này, gã trào phúng tuyển thủ dự thi từ hành tinh rác thì không có một chút chỗ tốt nào.

Phiếu trên đầu Early chuyển từ “2” thành “3”.

Lúc này, cuối cùng gã không chửi nổi nữa, bởi vì gã cảm thấy tuyệt vọng.

Bọn họ có tổng cộng chín người, chỉ cần gã có năm phiếu thì những người khác sẽ không cần bỏ phiếu, gã bị loại thẳng, lại không thể đông sơn tái khởi.

Hô hấp của Early trở nên nặng nề, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên gã nhìn về phía Quỳnh:

“Tôi không phải nội gián, tôi thật sự không phải nội gián, mấy người bỏ phiếu sai rồi, đã nhất trí vòng này bỏ phiếu cho Hòa Ngọc mà!”

Quỳnh cười lạnh:

“Bỏ phiếu Hòa Ngọc là bởi vì tôi kiêng kỵ cậu ta, nhưng bỏ phiếu cho anh… là vì tôi ghét anh!”

Nếu không tìm được nội gián, cô ta sẵn sàng bỏ phiếu cho Hòa Ngọc.

Nhưng hiện tại bọn họ tìm được nội gián, tên nội gián này còn là Early…

Vậy thì bỏ phiếu cho Early không cần bàn cãi!

Early nắm chặt hai tay, biểu tình thô bạo lại hoảng loạn, gã nhào về phía Quỳnh, muốn ngăn cản cô ta bỏ phiếu.

“Không! Không được bỏ phiếu cho tôi, tôi không phải nội gián…”

Early suy sụp.

Kiều Viễn ngăn gã lại, Quỳnh nói:

“Anh đã có tiếng xấu ở Liên Bang, những cô gái ở hành tinh thông thường bị anh hành hạ đến chết nhiều vô số kể, sau khi vào Show sống còn đỉnh lưu còn không biết kiềm chế… Nếu anh không ra tay với Seattle thì có lẽ chúng tôi còn không tìm ra anh.”

“Tôi nói tôi không phải nội gián, tôi không giết Seattle!!”

Quỳnh cười lạnh:

“Ngụy biện còn có tác dụng gì sao? Tôi bỏ phiếu cho Early.”

Bốn phiếu…

Chỉ cần thêm một phiếu, Early chắc chắn sẽ bị loại.

Gã hoảng loạn kiểm tra số phiếu của mình, nhưng đến bây giờ, ngay cả một trăm nghìn phiếu gã cũng không đủ, còn thấp hơn cả Hòa Ngọc!

Early hoảng sợ lui về phía sau:

“Sao có thể? Mọi người mau bỏ phiếu cho tôi đi, cầu xin mọi người, tôi cần đủ hai trăm nghìn phiếu, mau cho tôi, cầu xin mọi người!”

Gã nhìn trời, rõ ràng là đang cầu xin người xem.

Nhưng khi lời nói vừa dứt, số phiếu chỉ tăng lên một chút.

Đạn mạc yên ắng, thậm chí còn có tiếng trào phúng…

“So với người hành tinh rác như Hòa Ngọc, Early càng đáng ghét hơn, đời này tôi ghét nhất kẻ ác chuyên ra tay với phụ nữ chân yếu tay mềm như Early.”

“Ha ha ha! Early chết đi! Chị gái nhỏ nhà bên của chúng tôi dịu dàng đáng yêu nhưng bởi vì bị Early coi trọng, phải chịu vũ nhục hành hạ đến chết, gã ỷ vào thực lực mà hoành hành ngang ngược, chỉ biết bắt nạt những cô gái ở hành tinh thông thường. Nếu không phải đắc tội cao thủ, chắc gã còn đang ngông nghênh bên ngoài đấy, đáng đời.”

“Còn phải nói, Early sẽ không thể như mong muốn, gã chính là tội phạm tử hình ở Liên Bang, nếu không vào show này thì gã đã bị xử quyết rồi.”

“Còn tôi lại rất thưởng thức loại ác nhân như Early, đáng tiếc lần này gã không có cơ hội trở mình, tôi cũng không nên lãng phí phiếu bầu.”

Số phiếu đang tăng chậm rì rì kia hiển nhiên không đủ để rời khỏi trận thi đấu này.

Early hoàn toàn điên rồi, gã cầu xin nhìn về phía Đoàn Vu Thần:

“Mọi người bỏ phiếu cho Hòa Ngọc, mau bỏ phiếu cho Hòa Ngọc, không phải đã thống nhất rồi sao? Thống nhất bỏ phiếu cho Hòa Ngọc. Tao thật sự không phải nội gián, hãy tin tao!”

Vạn Nhân Trảm cười lạnh:

“Còn ngụy biện, mày không phải nội gián thì là ai?”

Đoàn Vu Thần hơi chần chừ, anh ta luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, lại thật sự không rõ manh mối.

Chần chừ một lát, anh ta nói:

“Có phải có vấn đề chỗ nào không, nếu Early là nội gián, gã có thể ra tay với chúng ta…”

Cũng đã bị ép đến tình cảnh này, Early còn không ra tay, chẳng lẽ là không cho phép ra tay với đồng đội hạn chế gã?

Đoàn Vu Thần luôn cảm thấy mọi thứ quá thuận lợi, ngược lại có vẻ không ổn.

Vạn Nhân Trảm nhìn về phía anh ta, kinh ngạc nói:

“Đoàn Vu Thần, mày vẫn còn hoài nghi sao? Chỉ có Early có điều kiện gây án, chỉ có thể là gã ép loại Seattle. Gã có thể ra tay nhưng gã không đánh lại nếu chúng ta liên thủ, cho nên gã mới dùng cách này để tẩy trắng cho mình, như vậy mà mày cũng tin?”

Đoàn Vu Thần nhìn mọi người, lại nhìn Early đang sụp đổ, cuối cùng anh ta nhìn về phía Hòa Ngọc.

Nói thật, anh ta vẫn luôn muốn loại Hòa Ngọc.

Đặc biệt Hòa Ngọc bày ra năng lực càng mạnh, anh ta lại càng kiêng kị.

Cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn lại.

Vạn Nhân Trảm thấy Đoàn Vu Thần và Hòa Ngọc nhìn nhau, sốt ruột nói:

“Lằng nhằng đ*o gì thế, nhất định phải diệt trừ nội gián trước, nếu mày muốn loại Hòa Ngọc, đến vòng tiếp theo rồi nói. Hòa Ngọc chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu, tuy cái trận pháp hấp dẫn các ngôi sao rất lợi hại gì kia của cậu ta nhưng bản thân cậu ta lại vô dụng, vẫn là Early đáng sợ hơn, ngoài Trảm Đặc, các mày ai có thể một mình đánh thắng gã không?”

Đúng là Hòa Ngọc đã thể hiện một chút năng lực đáng sợ, nhưng cho đến hiện tại, có vẻ loại năng lực này của cậu cần nhờ người khác mới có thể phát huy tác dụng.

Nói như vậy… sự uy hiếp của Hòa Ngọc sẽ không lớn như vậy.

Ngược lại là Early.

Vạn Nhân Trảm nói đúng, nội gián thì ai cũng có thể chờ xem, nhưng nội gián mà là Early thì không thể chờ, cũng không dám chờ.

Năng lực chiến đấu của Early quá mạnh, đấu một chọi một với gã rất khó thắng.

Ngay cả bản thân Đoàn Vu Thần một mình đối chiến với Early thì cũng không chắc có phần thắng.

Vì thế, Đoàn Vu Thần rời mắt khỏi Hòa Ngọc, nhìn về phía Early…

“Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc làm chứng cho nhau, tôi và Harvey làm chứng cho nhau, Trảm Đặc và Lăng Bất Thần làm chứng cho nhau, Kiều Viễn và Quỳnh làm chứng cho nhau… Seattle lại bị nội gián ra tay làm hại, vậy, đúng là chỉ có mày.”

So với việc loại kẻ có uy hiếp là Hòa Ngọc.

Vòng này hẳn bọn họ nên loại kẻ nội gián càng có uy hiếp là Early.

Còn Hòa Ngọc, vòng tiếp theo có thể bỏ phiếu cho cậu.

Early hoàn toàn điên rồi.

Không đủ hai trăm nghìn phiếu, trên người gã lại treo bốn phiếu, chỉ cần thêm một phiếu là gã sẽ bị loại.

Đoàn Vu Thần cũng không tin gã, Harvey, Kiều Viễn, Trảm Đặc, sao có thể ủng hộ gã?

Tử vong sắp đến, cảm giác tuyệt vọng này bao phủ Early.

Đoàn Vu Thần:

“Tôi bỏ phiếu cho… Early.”

Ngay khi anh ta mở miệng, Early nhào về phía Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc, có lẽ biết mình không giết chết được Vạn Nhân Trảm, cho nên gã chủ yếu tấn công Hòa Ngọc!

Nếu nhất định phải chết, gã cũng muốn mang một người theo!

Không thể nghi ngờ kẻ có tám điểm năng lực chiến đấu như Hòa Ngọc là dễ mang đi nhất.

Nhưng mà…

“Bùm!”

Ngay trước khi vũ khí của Early chạm đến hai người, Early nổ tung như sương khói, sắc đỏ như máu nhuộm đỏ toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp, trên người Vạn Nhân Trảm bắn đầy máu.

Hòa Ngọc lui về phía sau một bước, chỉ bị vài giọt bắn lên mặt.

Sương máu làm mọi người choáng váng, hiện trường lặng ngắt như tờ, ngay cả đạn mạc phòng phát sóng trực tiếp cũng yên tĩnh lại.

Hòa Ngọc giơ tay, đôi mắt dưới cặp kính không viền lạnh lùng, cậu nhẹ nhàng lau vết màu trên má đi, góc nghiêng tinh xảo hoàn mỹ, giọng nói lạnh lùng.

“Hình như chúng ta đã chọn nhầm nội gián.”

Cậu đã nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người giờ phút này đầu tiên!

Hiển nhiên là Early bị hệ thống xóa sổ…

Đoàn Vu Thần vừa mới bỏ phiếu xong, con số trên đầu Early còn chưa kịp biến thành 5 cũng đã nổ tung.

Chỉ có thể là bởi vì gã đã trái với quy tắc của hệ thống.

Là quy tắc?

Không thể ra tay với đồng đội của mình.

Cho nên, Early không phải nội gián, nội gián ra tay sẽ không bị xóa sổ.

Chung quanh càng thêm tĩnh lặng, Vạn Nhân Trảm ngơ ngẩn:

“Sao có thể? Sao Early lại không phải nội gián?!”

Trảm Đặc cũng mờ mịt:

“Chúng ta đều có thể chứng minh đồng đội không ra tay, chẳng lẽ… Có hai người đang hỗ trợ cho nhau? Ai sẽ hỗ trợ đối phương chứ!”

Nội gián còn sống, những người khác sẽ chết.

Ai sẽ sẵn sàng bao che cho nội gián? Có tình cảm sâu đậm như vậy sao?

Mọi người ngơ ngẩn, đặc biệt là Vạn Nhân Trảm, quả thực là nghi ngờ cuộc đời.

Lăng Bất Thần đột nhiên mở miệng:

“Chẳng lẽ, sự thật Seattle không phải bị nội gián uy hiếp mà là thật sự gặp quái nhỏ mà cô ta không đối phó được?”

Có vẻ rất có khả năng này…

Mọi người im lặng một cách quỷ dị.

Vừa mới lời thề son sắt lập tức như quả bóng cao su bị xì hơi, ỉu xìu.

Mà bọn họ không biết đạn mạc đã bùng nổ…

“Fuck! Fuck! Early lại không phải nội gián, tôi vẫn luôn theo sát phòng phát sóng trực tiếp của Đoàn Vu Thần, không biết đã xảy ra chuyện gì, có người phổ cập kiến thức cho tôi một chút được không?”

“Giờ mà còn có người không biết Hòa Ngọc là nội gián sao?”

“… Tôi vẫn luôn theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm, tôi cũng biết Hòa Ngọc là nội gián, nhưng rốt cuộc cậu ta đã uy hiếp Seattle như thế nào?”

“Tôi đã theo dõi sát phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Thần, các bạn vào phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Thần xem chiếu lại đi, thật đấy, đoạn kia tôi đã quỳ xem, quỳ với Hòa Thần năng lực chiến đấu tám điểm đến từ Lam Tinh này!!”

Ngay lập tức, vô số người kéo đến phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc để xem phát lại.

Ảnh trang bìa của cậu được treo lên cao tại vị trí trung tâm của khu vực tuyển chọn.

Seattle cũng đang xem phát lại ở trạm trung gian, đây là lần thứ năm cô ta xem phát lại.

Nhưng xem đến tận bây giờ, cô ta vẫn không thể chấp nhận việc mình bị loại như thế này, hơn nữa là càng xem càng không chấp nhận được…

Hòa Ngọc dán vào vách động rồi sau đó biến mất, Vạn Nhân Trảm chém vào vách tường.

Hòa Ngọc xuất hiện ở một hang động khác, không dừng lại một giây đồng hồ nào, không thăm dò cũng không cố gắng quay trở lại, cậu không chút do dự tiếp tục băng qua đường hầm, rất có mục đích.

Mà ở góc trên bên phải có một tấm bản đồ vị trí chi tiết của mọi người.

Quy tắc: Nội gián sẽ biết nhiều tin tức hơn.

Hòa Ngọc là nội gián, ở trong mê cung, toàn bộ hành trình cậu đều biết những người khác ở nơi nào!!

Nhưng cậu vẫn chưa dẫn Vạn Nhân Trảm đi tìm những người khác, mà tới gần vị trí của Seattle, sau đó bỏ qua Vạn Nhân Trảm, đi về phía Seattle.

Seattle đang tấn công quái vật, quái nhỏ không quá mạnh, cô ta có thể đánh thắng được.

Nhưng cô ta vốn thích ánh đèn sân khấu,  không thích bóng tối một chút nào, rất dễ cáu kỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng đen đang đi về phía mình.

Seattle sửng sốt.

Bóng đen đi không nhanh không chậm, vô cùng thong dong.

Seattle híp mắt, khi người nọ đến gần, cuối cùng cô ta cũng thấy rõ ràng…

“Hòa Ngọc? Sao một mình cậu lại ở đây?”

Giọng cô ta kinh ngạc.

Không phải Hòa Ngọc cùng một nhóm với Vạn Nhân Trảm sao?

Với năng lực chiến đấu tám điểm của cậu ta mà cũng dám chạy loạn? Vạn Nhân Trảm đâu?

Vô số nghi ngờ hiện lên trong đầu Seattle trong nháy mắt.

Hòa Ngọc đứng ở vị trí trước mặt cô ta hai mét, trong bóng đêm, nụ cười trên khóe miệng có chút cổ quái, khuôn mặt thanh tú còn có vẻ lạnh lẽo khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Giọng cậu khàn khàn trầm thấp:

“Tôi cố ý tới tìm cô.”

Seattle ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại:

“Cậu là nội gián?!”

Cô ta không thể tin nổi mở to hai mắt:

“Đùa cái gì vậy, năng lực chiến đấu tám điếm như cậu cũng muốn giết tôi?”

Hòa Ngọc cười, tiếng cười càng lúc càng rùng rợn, trong bóng đêm, gọng kính không độ của cậu lấp lánh ánh sáng lạnh băng, giọng cậu sâu xa:

“Seattle, cô thật ngây thơ, cô thử đoán xem Vạn Nhân Trảm đang ở đâu?”

Con ngươi của Seattle co rụt lại.

Cô ta cao giọng, giọng nói hơi run:

“Không ngờ cậu lại giết Vạn Nhân Trảm?!”

Sao có thể?!

Hòa Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội:

“Đừng giật mình như vậy, người tiếp theo chính là cô.”

Seattle mím môi, siết chặt vũ khí trong tay.

Cô ta không biết một kẻ năng lực chiến đấu tám điểm như Hòa Ngọc có tự tin từ đâu ra mà muốn giết cô ta, nhưng nếu cậu dám tới thì tất nhiên là có chuẩn bị kỹ, đặc biệt là Vạn Nhân Trảm đã chết trên tay cậu!

Cho dù Hòa Ngọc làm như thế nào, hiện tại đúng thật là cậu rất nguy hiểm.

Hòa Ngọc vươn tay, lấy một cái bật lửa ra, ngón tay khớp xương rõ ràng nghịch chiếc bật lửa, ngón trỏ và ngón giữa xoay chiếc bật lửa, giọng nói bình tĩnh lại đầy ẩn ý:

“Seattle, cô đoán xem đây là cái gì?”

Seattle để phòng nhìn cậu, mím chặt môi.

Cô ta đã từng thấy, đó là trang bị mà Hòa Ngọc nhận được ở ải thứ hai.

Nhưng khi đó, bọn họ đang sốt ruột trở lại ải thứ nhất, mỗi người thu một trang bị lại rồi vội vàng rời đi.

Hòa Ngọc là người đầu tiên lấy, cậu lấy một trang bị giống bật lửa.

Không rõ tác dụng.

Hòa Ngọc nhìn cô ta, vẫn tươi cười, chỉ là càng thêm đáng sợ:

“Đây không phải là một chiếc bật lửa bình thường, nó có thể sử dụng hai lần, lần đầu tiên, vừa mới dùng, tôi đã giết chết Vạn Nhân Trảm. Lần này, tôi sẽ dùng nó với cô nhé.”

Cậu đặt tay lên bánh răng, nhẹ nhàng kéo xuống.

Nụ cười trên khóe miệng điên cuồng mà tự tin.

Seattle lui về phía sau một bước theo bản năng.

Cô ta không đánh lại Vạn Nhân Trảm được.

Cô ta rất sợ chết, cũng không muốn chết trong mê cung.

Cho nên không chút do dự, cô ta dùng hết hai trăm nghìn phiếu, chạy trốn.

Làm minh tinh của Liên Bang, trong một đội mười người, Seattle là tuyển thủ đầu tiên có đủ hai trăm nghìn phiếu, dù số phiếu có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng.

Ngay khi cô ta rời đi, Hòa Ngọc bật lửa lên, vẫn chưa xảy ra chuyện gì đáng sợ, chỉ chiếu sáng khuôn mặt thanh tú cùng với nụ cười rạng rỡ trên khóe miệng cậu.

“Phù!”

Cậu bình tĩnh thổi tắt bật lửa, sờ sờ hạt châu trên cổ, xoay người nhanh chóng rời đi.

Vừa đi, cậu vừa bình tĩnh nói:

“Ở Lam Tinh của chúng tôi có một trò chơi tên là lừa hoa vàng, hoặc là số điểm đủ lớn, hoặc là ngụy trang đủ tốt, dám đánh cược dọa đối phương lui bước.”

“Thật không khéo, tôi rất thích đánh cược.”

Lại càng hiểu ngụy trang.

“Hơn nữa, tôi không thích đánh cược bài bạc, chỉ thích đánh cược tính mạng.”

Nói xong, cậu cười lớn dựa vào vách tường, trước khi hệ thống phát sóng, cậu trở về chỗ Vạn Nhân Trảm.

Seattle tức giận đến dậm chân, mắng to.

“Tên điên Hòa Ngọc nhà mày!”

“Dùng một cái bật lửa vứt đi mà dám đến dọa bà!!”

Một khi không dọa được hoặc là một khi Seattle ra tay với cậu, cậu sẽ sẽ lập tức bại lộ át chủ bài trống rỗng của mình cùng với thân phận nội gián.

Nhưng…

Seattle lại hèn nhát.

Cô ta bị đã bị lừa dối bởi sự ngụy trang tự tin của Hòa Ngọc!

Nếu thua bởi người khác thì thôi, thua bởi một kẻ có tám điểm năng lực chiến đấu cùng với một cái bật lửa vô dụng, Seattle tức giận đến đấm ngực dậm chân.

Cô ta không ngờ Hòa Ngọc cũng dám, cậu cũng dám!!

Tên điên không muốn sống này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play