Những khán giả nhìn thấy cảnh tượng
này lần đầu tiên, sau cú sốc ngắn ngủi đã bùng nổ thêm một lần nữa.
“Đù đù tên Hòa Ngọc này gan lớn
quá!”
“Cậu ta đang đánh cược mạng sống của
mình, đúng là quá ác đó, người bình thường ai dám làm ra chuyện kiểu thế này?”
“Thảo nào có thể dọa sợ cả Seattle,
tôi cũng giật mình này, ai dám tin cậu ta chẳng có gì, chỉ nói miệng muốn giết
Seattle.”
“Đậu má, biết gạt người quá đấy.”
“Đúng là cậu ta giả vờ quá giống,
lúc đó tôi vô thức tin lời cậu ta nói, kết quả thì đúng là một chiếc bật lửa
chẳng có tác dụng gì.”
“Tôi còn không muốn tin, nhìn ba lô
của Hòa Ngọc mấy lần, xác nhận đúng là bật lửa.”
“Hòa Ngọc, rất tốt, không hổ là
cậu.”
“Tôi cũng rất tò mò, sao cậu ta lại
ra tay với Seattle trước?”
“Seattle cũng không yếu mà, không rõ
vì sao cậu ta lại muốn xuống tay với Seattle.”
Trên quảng trường nói chuyện của Show sống còn đỉnh lưu, đề tài liên quan
đến Hòa Ngọc vô cùng hot.
Độ hot của “hấp dẫn các ngôi sao”
còn chưa hết, vẫn ở trang đầu như cũ.
“Dọa Seattle đi” hiện ra, chiếm lấy
chủ đề bàn tán số một số hai, khiến cả vũ trụ đều đang thảo luận.
Cùng lúc đó, người mạnh “Larry” ban
đầu ủng hộ Hòa Ngọc đi ra, nói một vòng giống như “Joe” vào lúc trận đấu vòng
loại thứ hai bắt đầu, cả quá trình đó “Joe” đều không coi trọng Hòa Ngọc.
[Joe, có phải bây giờ ông ta phải
thừa nhận Hòa Ngọc là một viên minh châu rực rỡ, đạp các cao thủ Liên Bang trên
đất, ông ta kết luận vòng này cậu ta không sống nổi, nhưng hiện giờ cậu ta đã
qua ba ải, hơn nữa dựa theo xu thế này, không chắc mấy ải phía sau cậu ta không
có cách vượt qua.
Được rồi, nói lại vấn đề chính nào,
rất nhiều người tò mò vì sao Hòa Ngọc lại ra tay với Seattle, thật ra rất dễ
phân tích, ở đây, tôi đồng ý coi Hòa Ngọc như sự tồn tại của bug vòng thi đấu
thứ hai.
Hồi trước cậu ta có tính toán hai
lần, không chỉ vượt qua ải thứ nhất, trang bị ở ải thứ hai, còn đá những người
khác ra thật xa, cũng khiến đồng đội không có quyền bỏ phiếu, tính toán như vậy
giống như vô địch.
Nhưng rất nhiều người nói rằng, cậu
ta không thể cản cuộc bỏ phiếu trong vòng này.
Đúng vậy, không sai, cậu ta cũng
biết. Cho nên vòng này Hòa Ngọc chẳng hề có ý định ngăn cản, cậu ta dẫn dắt Vạn
Nhân Trảm đưa ra ý chia tổ, rồi chủ động ở cùng tổ với Vạn Nhân Trảm, đưa mọi
người qua đủ cách chia tổ thế này, khiến Seattle bị bỏ rơi. Mà cậu ta thì có
Vạn Nhận Trảm hỗ trợ.
Người đầu tiên cậu ta ra tay, nhất
định là Seattle.
Chỉ có Seattle là có thể chắc chắn
có đủ hai trăm nghìn số phiếu bầu, mà Seattle không thích bóng tối, khi lần
đầu tiên bọn họ bước vào hang cô ta đã
thể hiện ra. Bóng tối sẽ khiến Seattle mất đi lý trí phán đoán, là lúc
thích hợp để Hòa Ngọc ra tay.
Còn về chuyện tại sao phải là
Seattle, tại sao phải đủ hai trăm nghìn phiếu, tất cả đều là để tạo ra chứng cứ
ngoại phạm.
Thăng cấp mới thông báo, nếu chỉ
chết thôi thì không có tiếng thông báo, không thể giá họa Early.
Đúng thế, giá họa cho Early, chắc chắn
đây cũng là do Hòa Ngọc tính xong hết rồi.
Cậu ta đã nhìn thấy Kiều Viễn tụ
họp với Quỳnh từ bản đồ, lúc này người đơn độc hành động chỉ có mình Early,
đây là cơ hội tốt nhất để ra tay, mà Early - cũng là người tốt nhất để giá họa.
Early và Quỳnh là kẻ thù không đội
trời chung, năng lực chiến đấu của Early rất cao, có thể đe dọa đến sự an toàn
của rất nhiều người.
Mặc dù bọn họ có cơ hội bỏ phiếu ở
vòng này, nhưng dưới sự dẫn dắt của Hòa Ngọc, không chỉ lãng phí mà còn bớt đi
một đồng đội.
Hòa Ngọc chính là sự tồn tại như bug
ở vòng này.
Mà cậu ta cũng phải đặc biệt cảm ơn
một tên ngốc. Từ hôm nay trở đi, cậu ta không gọi là Vạn Nhân Trảm nữa, chỉ có
“đồ ngốc” là phù hợp với nụ cười của gã nhất.
Cuối cùng của cuối cùng, tôi tiếp
tục hơi hơi mong chờ vào biểu hiện của Hòa Ngọc, hy vọng cậu ta cho chúng ta
thấy một tam quan kinh diễm, đừng để chết non ở ải thứ tư.]
Phân tích này là tỉ mỉ nhất, dường
như phân tích rõ tâm lý Hòa Ngọc, xu hướng trận đấu..
Những người chưa hiểu rõ, vừa xem là
hiểu ngay.
Lần này đến lượt “Joe” chỉ nói một
câu.
[Hòa Ngọc nghĩ nhiều tới vậy sao?
Đừng nghĩ cậu ta đẳng cấp thế, vòng này còn ba ải, chờ Hòa Ngọc sống sót
thắng lợi trở về rồi nói cậu ta là bug đi.]
Khán giả Liên Bang đang xem cả quá
trình, cũng bàn tán theo.
“Nói thật, tôi thấy có thể Hòa Ngọc
còn nghĩ nhiều hơn sự phân tích của Larry, người này luôn khiến người khác kinh
hãi.”
“Hình như phân tích của Larry rất
đúng, Hòa Ngọc cũng đỉnh quá đó.”
“Tôi thì nghĩ giống Joe, cũng cảm
thấy Larry nghĩ Hòa Ngọc đẳng cấp quá rồi, tuy kết quả là vậy nhưng trong đó
chắc chắn có rất nhiều suy nghĩ bất chợt nảy ra, có lẽ loại Seattle chỉ là ý
nhất thời, vừa hay có vận may giá họa cho Early.”
“Xem lại thì, Early không phải hung
thủ, bọn Đoàn Vu Thần chắc chắn sẽ nghi ngờ, ba ải sau, ải trước còn khó qua
hơn ải sau, không chắc Hòa Ngọc vẫn ổn.”
“Cái khác không nói, chứ danh hiệu
đồ ngốc của Vạn Nhân Trảm phải cho gã.”
Vạn Nhân Trảm đã đạt được danh hiệu
“đồ ngốc” nhưng bản thân gã không hề biết gì.
Sau khi Early bị nổ thành sương máu,
máu tươi rải đầy đất, tất cả bọn họ đều sững sờ tại chỗ.
Cũng không phải Early cảm thấy mình
oan uổng, đây là một trận đấu chém giết không có oan hay không, tất cả mọi
người đều là kẻ thù sống chết, chính Early cũng đã giết chết vô số tuyển thủ
trong vòng tuyển chọn.
Họ chỉ thắc mắc sao cứ thấy sai sai
ở đâu đó?
Đoàn Vu Thần với sắc mặt khó coi:
“Early không phải nội gián, vậy có khả năng chúng ta đã bỏ sót manh mối quan
trọng, trên đường mọi người chưa từng chia ra đi đúng không? Có phát hiện ra
vấn đề bất thường của người đi cùng không?”
Mọi người vội vàng lắc đầu.
Vạn Nhân Trảm nhớ ra hình như gã có
tách khỏi Hòa Ngọc một lát, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Gã lắc đầu: “Xem ra Seattle thật sự
là bị quái nhỏ ép đi, Seattle này cũng phế quá. Bỏ đi, bầu sai thì sai thôi,
ải sau lại tìm tên nội gián đó, tao không tin nó không lộ ra chút sơ hở nào.”
Hòa Ngọc cũng gật đầu phụ họa theo,
vô cùng tán thành nhìn Vạn Nhân Trảm một cái.
Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng, cằm
vô thức hếch lên, đáy mắt mang theo tia kiêu ngạo.
Xem đi, cuối cùng tên ở hành tinh
rác này cũng đã bắt đầu sùng bái gã rồi.
Đạn mạc: “Tôi cạn lời với thằng ngu
này rồi.”
Đạn mạc: “Hòa Ngọc đúng là, chọn lựa
kỹ càng được một người đồng đội tốt đó.”
Đạn mạc: “Mọi người yên tâm, chỉ cần
Vạn Nhân Trảm còn, chắc chắn Hòa Ngọc sẽ không cười nổi.”
Đoàn Vu Thần vẫn cảm thấy có chỗ nào
đó không đúng, chưa đợi anh ta suy nghĩ cẩn thận.
Hòa Ngọc nói: “Chúng ta đã làm lỡ
rất nhiều thời gian trong mê cung này rồi, không biết đám Eugene có đuổi kịp để
chia trang bị của Early không nữa, qua ải tiếp thôi.”
Hòa Ngọc nói câu đó, đã vạch ra hai
thông tin mấu chốt.
Đám Eugene sắp đuổi tới rồi, đây là
sự uy hiếp đến tính mạng.
Ngoài ra, việc chia nhau trang bị
của Early.
Mọi người nhìn về phía trước.
Trang bị của Early không rơi hết cho
bọn họ, một số ít sẽ được hệ thống chuyển đổi, nhưng ngay cả khi đó vẫn còn có
hàng chục trang bị ngay tại chỗ.
Át chủ bài của thằng này, đúng là
không ít.
Mà bọn họ chỉ có tám người, mỗi
người đều có thể được chia một hai món.
Tầm mắt mọi người đều đặt trên trang
bị.
Hòa Ngọc thờ ơ nói: “Đoàn Vu Thần,
anh chia cho mọi người đi, anh hiểu rõ trang bị, cách phân chia có lẽ chúng tôi
cũng có thể nhận được.”
Nhất thời, một chút hoài nghi trong
đầu Đoàn Vu Thần tạm buông xuống.
Anh ta gật đầu, tiến lên phân chia
trang bị.
Đoán Vu Thần thích cảm giác “nắm
trong tay toàn cục”, có được thân phận “người phân chia” như vậy khiến tâm
trạng của anh ta rất tốt, có thể tạm thời không còn suy nghĩ sâu xa gì nữa.
“Hòa Ngọc chọn trước đi.” Sau khi
phân xong, Đoàn Vu Thần nói như vậy.
Là người có cống hiến nhất, không
nghi ngờ gì Hòa Ngọc là người có tư cách chọn trước, những người khác đều không
có ý kiến.
Nhưng mà Hòa Ngọc nhìn những trang
bị này với ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Tên Early là kẻ lấy những trang bị
vô cùng hung ác, cậu chẳng có chút hứng thú nào, chứ nói gì đến năng lực chiến
đấu có liên quan, Hòa Ngọc càng không có hứng thú.
Cậu lười nhìn, tiện tay cầm một lọ
thuốc viên sáu sao.
Đây là phần thưởng của ải đầu tiên,
lúc ấy Early còn rất bất mãn, nhìn thấy trang bị lúc sau của đám Hòa Ngọc, tâm
trạng của gã mới tốt lên.
Hòa Ngọc lấy lọ này đi.
Những người khác cũng nhao nhao đi
chọn, “chia đồ” gì đó cũng rất vui.
Lăng Bất Thần chọn sau cùng, cậu ấy
cũng chẳng để ý, tiện tay thu trang bị, hỏi Hòa Ngọc: “Cậu lấy thuốc viên sáu
sao làm gì thế, giữ lại sau này dùng à?”
Vạn Nhân Trảm nhìn thoáng qua, theo
bản năng châm chọc: “Với chút xíu năng lực chiến đấu của mày, đừng để lọ thuốc
đó phí hoài, nếu có quái vật nào đấm mày, không còn thuốc cần dùng tới thì
toang.”
Gã cũng muốn lọ thuốc này.
Vết thương trên người gã quá nặng,
chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cửa ải tiếp theo.
Đáng tiếc, Hòa Ngọc đã lấy trước gã.
Tên gà mờ này lấy thuốc làm quái gì,
có tám điểm năng lực chiến đấu, bị thương còn không đủ điểm để nhét kẽ răng,
người đã chết mất tiêu rồi.
Nghe vậy, Hòa Ngọc không hề tức
giận, còn gật đầu: “Anh nói đúng.”
Thế là cậu đưa thuốc cho Vạn Nhân
Trảm: “Vết thương của anh rất nặng, anh dùng đi. Dù sao anh cũng bị thương vì
đội chúng ta.”
Vạn Nhân Trảm không thể chết, gã
phải sống thật tốt.
Vạn Nhân Trảm sửng sốt.
Sau một lúc lâu, gã nhìn Hòa Ngọc
với ánh mắt nghi ngờ: “Ý mày là mày tặng cái này cho tao?”
Hòa Ngọc gật đầu: “Đúng, tặng cho
anh.”
Vạn Nhân Trảm: “Mày muốn ôm đùi tao
để tao bảo vệ mày.”
Gã vô thức hếch cằm lên: “Tao nói
cho mày biết, trừ khi mày dạy tao cái gì mà trận pháp với hấp dẫn các ngôi sao,
nếu không tao sẽ không bảo vệ mày đâu.”
Hòa Ngọc: “...”
Lăng Bất Thần đứng cạnh lộ ra vẻ mặt
hâm mộ: “Hòa Ngọc, cậu tốt với Vạn Nhân Trảm thật đó.”
Hòa Ngọc: “Chỉ là muốn tốt với gã
thêm chút thôi.”
Trong trận đấu này ít thấy kẻ ngu
lắm, đây là kiểu người quý hiếm đó.
Lăng Bất Thần càng thêm ngưỡng mộ.
Vạn Nhân Trảm càng hếch cao cằm,
nếu có đuôi, có lẽ giờ phút này đã vểnh hết lên.
Gã vươn tay, đoạt lấy lọ thuốc trên
tay Hòa Ngọc, nhấn mạnh: “Mày chắc chắn là đưa cho tao thật?”
Hòa Ngọc không kiên nhẫn: “Chắc, có
muốn không?”
“Muốn.” Vạn Nhân Trảm trả lời.
Đổ thẳng lọ thuốc vào miệng, cảm
nhận giá trị sinh mệnh đang dần hồi phục, vết thương trên người cũng đang tốt
lên trông thấy với một tốc độ đáng sợ.
Khóe miệng gã cong lên, hất cằm
nhìn Hòa Ngọc từ trên cao xuống với ánh mắt hài lòng.
“Cũng được, coi như mày biết điều,
ở cửa sau tao cũng sẽ bảo vệ cái tên gà mờ như mày chút chút vậy.”
Hòa Ngọc: “...”
Cậu xoay người, đưa lưng về phía mọi
người: “Đi thôi, đi tới ải thứ tư.”
Vẫn không nên nói chuyện nhiều với
mấy đứa ngu, dễ bị ảnh hưởng tới chỉ số IQ.
“Còn ngại nữa, chậc chậc.”
Vạn Nhân Trảm đuổi theo Hòa Ngọc
ngay, đồng thời còn cho Lăng Bất Thần một ánh mắt “cút xa chút”, bước chân vừa
nhẹ vừa nhanh.
Lăng Bất Thần chớp mắt, vẻ mặt hoang
mang, khóe miệng lại hơi cong lên.
Mà đạn mạc đã cạn lời không còn gì
để nói rồi.
“Đệt, cái đồ ngu này!”
“Vạn Nhân Trảm, thứ anh nhận không
phải là thuốc, mà là mực đen, là cái nồi bị bồ hóng đen cóng* đấy.”
*Chiếc nồi đun bếp củi, than,
rơm,... một thời gian dài và tạo ra một lớp màu đen đậm dưới đáy nồi, xoong.