Sau khi đạn mạc trong phòng phát
sóng trực tiếp của Hòa Ngọc và những người khác trống rỗng lại đột nhiên bùng
nổ.
"Chết tiệt, tôi không ngờ trong
đời mình lại có thể nhìn thấy có người đánh thắng được thú mê cung."
"Cuối cùng Hòa Ngọc đã làm gì
vậy? Hiện tại tôi cảm thấy rất hứng thú với hệ thống mà cậu ta đã nói.”
"Trời ạ, năng lực chiến đấu tám
điểm lại mạnh như vậy sao?"
"Hòa Ngọc không ra tay, người
ra tay là Vạn Nhân Trảm."
"Nhưng Vạn Nhân Trảm không có
thực lực đánh bại thú mê cung mà, chẳng lẽ lại là Hòa Ngọc làm gì với anh ta
à?"
"Khẩu hiệu đó thực sự có hiệu
quả."
"Hòa Ngọc đến từ hành tinh nào
vậy?"
"Có phải Lam Tinh rất mạnh
không, không thể nào là một hành tinh rác được.”
Vương của Liên Bang gọi điện thoại
cho tổng thư ký: "Điều tra xem võ lực của Lam Tinh như thế nào?"
Tổng thư ký: "Hiện tại võ lực
chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ở Lam Tinh, hình như là hư cấu."
Vương: "Ồ, điều đó có nghĩa là
giả."
Ông ta chỉ vào màn hình phát lại:
"Cái này trông có vẻ là giả không?"
Giọng nói dần trở nên sắc bén hơn,
đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt của tổng thư ký lập tức trở
nên nghiêm túc: "Tin tức có thể là sai, hẳn là Lam Tinh đã giấu giếm kín
kẽ, bởi vì hình như Lam Tinh có một ít nội dung hư cấu, ví dụ như công phu
Thiếu Lâm, núi Võ Đang, vân vân."
Vương lạnh lùng nói: "Tiếp tục
điều tra."
"Vâng." Tổng thư ký vội
vàng xoay người rời đi.
Vương lại bổ sung một câu: "Yên
lặng kiểm tra, đừng quấy rầy Lam Tinh, cũng đừng để cho người khác đến Lam
Tinh, nếu như đây là sự thật thì chỉ sợ là Lam Tinh không đơn giản. Đừng bứt
dây động rừng, càng không thể để các thế lực khác trong Liên Bang phát
hiện."
Trong Liên Bang, mặc dù có Vương
nhưng cũng có rất nhiều thế lực khác không thua gì Vương.
Hành tinh Cơ Giới, hành tinh Truyền
Thừa, hành tinh Chiến Đấu không ai phục tùng ai, thế lực hỗn loạn, nếu võ lực
của Lam Tinh thật sự lợi hại lại bị người khác phát hiện, thật sự là rất không
ổn.
Hơn nữa, nếu võ lực của Lam Tinh là
thật, Lam Tinh ngọa hổ tàng long, bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy, cuộc điều tra cũng nên được
tiến hành một cách lặng lẽ.
"Vâng."
Sau khi tổng thư ký rời đi, Vương
nhìn vào màn hình và lẩm bẩm: "Hòa Thần Lam Tinh, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, thiên thu vạn
đại, pháp quyết này thực sự có tác dụng."
Không chỉ Vương tò mò.
Ở mọi ngóc ngách của Liên Bang, mọi
người đang cố gắng trì tụng câu khẩu quyết này.
Đó là những gì Hòa Ngọc đã nói, họ
đọc nó lên chắc vẫn có tác dụng chứ?
Tại sao vẫn luôn cảm thấy có gì đó
không ổn nhỉ?
Hay tư thế đọc pháp quyết của họ có
vấn đề?
Những gì mà Hòa Ngọc thể hiện lần
này thực sự khiến mọi người trong Liên Bang kinh ngạc.
Pháp trận của ải thứ nhất, “hấp dẫn
các ngôi sao" của ải này và dáng vẻ hiểu rất rõ của Lăng Bất Thần khi Hòa
Ngọc nói những câu đó khiến rất nhiều người tò mò và sợ hãi về võ lực của Lam
Tinh.
Mà Lam Tinh.
Vệ Gia Quốc sững sờ nhìn Diệp Khai
Quân: "Lam Tinh thật có trận pháp hấp dẫn các ngôi sao sao?"
Diệp Khai Quân: "Tôi, tôi cũng
không biết."
Trịnh Khắc gãi đầu: "Đây không
phải đều là tiểu thuyết sao? Sao Hòa Ngọc lại sử dụng được vậy?"
Sử dụng tiểu thuyết?
Trong nháy mắt, Vệ Gia Quốc đột
ngột đứng dậy: "Hòa Ngọc, đó là thứ mà Hòa Ngọc tự nghiên cứu ra
được."
Ông ta hít một hơi thật sâu và hét
lên: "Thư ký, nói với Viện nghiên cứu đừng nghiên cứu năng lực chiến đấu
nữa mà hãy nghiên cứu hệ thống Hòa Ngọc đã nói."
Tất cả những người của Lam Tinh như
họ đều hiểu ra, hệ thống của Hòa Ngọc tuyệt đối mạnh hơn hệ thống năng lực
chiến đấu.
Diệp Khai Quân cũng hiểu ra, toàn thân
thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới nói: “Nghiên cứu của Hòa Ngọc đối với năng
lực chiến đấu lại đạt tới trình độ như vậy, một minh tinh nhỏ như cậu ta lại
có thể hiểu được điểm này?"
Vệ Gia Quốc cười khổ nói:
"Cậu ta là minh tinh nhỏ, không phải vẫn làm người khác xoay vòng vòng hay
sao? Trí thông minh của cậu ta quá đáng sợ."
Trịnh Khắc cũng hiểu, vỗ ngực giậm
chân: "Trời ạ, tại sao Hòa Ngọc lại đi thi đấu chứ? Nếu như cậu ta ở bên
ngoài, giờ chắc chắn đã nghiên cứu kỹ càng năng lực chiến đấu rồi."
Võ lực toàn dân thì Lam Tinh của bọn
họ còn sợ cái gì mà phải cần nghiên cứu năng lực chiến đấu của Liên Bang nữa
chứ.
“Đã tiến vào rồi, hơn nữa, có lẽ
chính là bởi vì tiến vào nên mới có thể nghiên cứu."
Vệ Gia Quốc nhìn vào màn hình và
lẩm bẩm: "Tôi hiểu rồi. Trên thực tế, kể từ phó bản lần trước, những lời
như có như không của Hòa Ngọc và những lời giải thích của Hòa Ngọc đều là vì
Lam Tinh."
Những người khác không thể hiểu nó
nhưng những người từ Lam Tinh có thể hiểu nó.
Diệp Khai Quân: “Đúng, đúng vậy,
nhanh chóng cắt tất cả các phần có liên quan đến Hòa Ngọc rồi gửi chúng đến
Viện nghiên cứu năng lực chiến đấu, để họ nhanh chóng nghiên cứu, thời gian
không chờ đợi một ai."
Ông ấy hít một hơi thật sâu:
"Chắc hẳn nhiều người đang chú ý đến Lam Tinh. Lam Tinh rất nguy hiểm.
Chúng ta phải nhanh lên.”
Vệ Gia Quốc: "Đúng vậy, trong
khi nghiên cứu, từ trên xuống dưới của Lam Tinh sẽ để mắt đến những gương mặt
mới, cẩn thận đề phòng."
Diệp Khai Quân thở dài: "Nếu
như Liên Bang để chúng ta gia nhập Liên Bang Vũ Trụ thì tốt rồi."
Trịnh Khắc cau mày: "Nhưng đơn
xin của chúng ta vẫn luôn không thấy tăm hơi. Hòa Ngọc đã rất xuất sắc như vậy
rồi mà chúng ta vẫn không chưa nhận được phản hồi. Với Lam Tinh của hiện tại,
không thể phòng ngừa những cao thủ của Liên Bang Vũ Trụ, mà Hòa Ngọc lại thể
hiện ra năng lực khủng khiếp như vậy, nếu họ cưỡng ép…"
"Chờ đã." Vệ Gia Quốc
giơ tay ngắt lời Trịnh Khắc, ánh mắt chìm vào suy nghĩ, lông mày cau lại.
Không thấy tăm hơi, vẫn chưa phản
hồi, không phòng ngừa được, khả năng khủng khiếp, cưỡng ép.
Một cái gì đó dường như lóe lên
trong tâm trí ông ta, ông ta đang cố nắm bắt nó.
Một lúc sau, đôi mắt ông ta đột
nhiên mở: "Tôi hiểu rồi."
"Cái gì?"
"Khó trách Hòa Ngọc muốn nói về
trận pháp của Lam Tinh, nếu như cậu ta muốn nói Lam Tinh hấp dẫn các ngôi sao,
chỉ cần cậu ta sử dụng năng lực vượt qua sự hiểu biết của Liên Bang, Liên Bang
nhất định sẽ kiểm tra cậu ta, kiểm tra Lam Tinh."
“Mà cậu ta còn nói võ lực của Lam
Tinh, trận pháp của Lam Tinh, nói pháp quyết, không phải là hội chứng tuổi dậy
thì cũng không phải là kẻ ngu xuẩn giả làm cao nhân để lừa đảo, thật thật giả
giả, để người khác cảm thấy kiêng kỵ Lam Tinh, không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Vệ Gia Quốc nói xong, hơi thở trở
nên gấp gáp.
Ông ta nhéo quần áo trước ngực, thân
thể khẽ run.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra.
Lam Tinh sai rồi.
Tất cả họ đều sai rồi.
Lam Tinh… Họ nghĩ rằng nếu người của Lam Tinh
thể hiện tốt, họ sẽ có thể gia nhập Liên Bang Vũ Trụ và bảo vệ Lam Tinh.
Nhưng sai, tất cả đều sai.
Ai đó trong số họ thể hiện càng tốt
thì Lam Tinh sẽ càng nguy hiểm.
Đây là thời đại của vũ lực, đây là
thời đại mà một người có thể hủy diệt cả một hành tinh, đây là thời đại của sự
ích kỷ và những trận chiến.
Nếu các tuyển thủ dự thi muốn sống
thì Lam Tinh sẽ phải chết.
Và với một nhân vật tuyệt vời như
Hòa Ngọc, Lam Tinh đang đứng trên bờ vực diệt vong.
Đáng tiếc lúc này ông ta đột nhiên
phát hiện.
Sắc mặt của Vệ Gia Quốc tái nhợt,
không khỏi run lên.
Xong rồi.
Nếu họ không thể nghiên cứu rõ hệ
thống võ lực trước khi các thế lực của Liên Bang tra rõ Lam Tinh thì Lam Tinh
thật sự sẽ kết thúc sao?
Ông ta chợt nhìn lên màn hình, ánh
mắt đầy hi vọng.
Không, vẫn còn một tia hy vọng.
Hòa Ngọc với mưu trí hơn người đã
phát hiện ra những vấn đề mà Lam Tinh gặp phải, cậu đang truyền thông tin cho
họ qua màn hình, cậu đang dạy họ qua màn hình.
Cậu sẽ cứu vớt Lam Tinh đúng không?
Cậu có thể cứu vớt Lam Tinh đúng không?
Vệ Gia Quốc nhìn chằm chằm vào màn
hình.
*
"Hòa Thần Lam Tinh, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại,
thiên thu vạn đại. Tôi đã đọc pháp quyết này mười nghìn lần rồi, không
có tác dụng gì cả.”
"Tôi cũng đang học, vô
dụng."
"Không phải cậu ta chỉ giả bộ
thôi chứ?"
"Đừng nói nữa, cậu ta thực sự
rất đẹp trai."
"Thật xin lỗi, tôi vả mặt
rồi, Hòa Thần, tôi quỳ đây.”
"Mẹ kiếp, thật lợi hại mà, sao
Hòa Ngọc lại làm được vậy, cậu ta lại không chịu hó hé gì rồi.”
Đạn mạc bay lên, mà tám người nhóm
Hòa Ngọc lại bước ra khỏi mê cung.
Lăng Bất Thần đi bên trái Hòa Ngọc,
Vạn Nhân Trảm cầm rìu chạy sang bên phải cạnh Hòa Ngọc, gã hỏi: "Này,
không ngờ cơ thể của mày lại chịu được. Với năng lực chiến đấu hơn hai trăm
của tao thì cơ thể cũng phải rạn nứt, mày lại không có việc gì?"
Gã có chút khó tin.
Năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc
chỉ có tám điểm, gã biết quá rõ sự thống khổ khi phải chịu đựng năng lượng đáng
sợ, một người tám điểm sao có thể chịu đựng được chứ?
Hay là nói thật ra Hòa Ngọc đã chịu
nhiều vết thương, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.
Vạn Nhân Trảm nhìn cậu từ trên xuống
dưới.
Hòa Ngọc rất bình tĩnh: "Phương
thức chịu đựng không giống nhau."
“Cái gì?” Mọi người sửng sốt.
Hòa Ngọc: "Phương thức chịu
đựng của chúng ta không giống nhau. Anh làm trạm trung gian, tôi làm trang bị
xử lý. Trạm trung gian phải chứa năng lượng, điều này rất đau đớn. Trang bị xử
lý chỉ là xử lý, không cần chứa đựng, sự đau đớn phải gánh chịu chưa đến một
phần mười."
Vạn Nhân Trảm: “…”
Gã không thể tin được: "Vậy tại
sao mày không để tao làm trang bị xử lý?"
Hòa Ngọc nghiêng đầu: "Bởi vì
anh da thô thịt dày."
Vạn Nhân Trảm: “…”
Gã kinh ngạc nhìn Hòa Ngọc như không
thể tin vào tai mình.
Ngay lập tức gã tức giận, hét lên:
"Hòa Ngọc!"
Hòa Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai:
"Tôi chỉ nói đùa với anh thôi mà, tôi cũng là lần đầu tiên thử nghiệm làm
trang bị xử lý, hơn nữa anh không hiểu nguyên lý cho nên không làm được, chỉ có
thể làm trạm trung gian."
Vạn Nhân Trảm: “…”
Gã còn muốn nói gì đó, mọi người đã
bước ra khỏi mê cung, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Xin chúc mừng các tuyển thủ, ải thứ
ba của vòng thứ hai trong trận đấu vòng loại, Mê cung hỗn loạn đã hoàn thành.”
“Tất cả tuyển thủ sẽ nhận được phần
thưởng trang bị.”
Chín món trang bị xuất hiện.
Cảnh này cắt ngang Vạn Nhân Trảm, gã
ngừng quấy rầy Hòa Ngọc và nhìn vào thiết bị.
Chín món trang bị lơ lửng trong không
trung, nhưng không ai ra tay.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Trảm
Đặc ho khan một tiếng, trước tiên nói: "Cái đó, nơi này chỉ có đội ngũ
của chúng ta, Hòa Ngọc nên chọn một món trước đi."
Có quá nhiều người ở ải thứ nhất, vì
vậy mỗi người sẽ lấy ngẫu nhiên một món.
Mà tầng này tất cả đều là "đồng
đội", không thể nghi ngờ sự cống hiến của Hòa Ngọc là lớn nhất, cho nên để
cậu lựa chọn trước cũng không có gì sai.
Đoàn Vu Thần, Harvey, Quỳnh và Kiều
Viễn vẫn thất thần, chưa hiểu gì đã đi ra ngoài rồi, họ hoàn toàn ngồi không
nên tất nhiên cũng không nói gì.
Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần không
phản đối.
Chỉ có Early không muốn: "Dựa
vào gì chứ? Đây là một cuộc cạnh tranh thi đấu, còn phải nhường nhịn lẫn nhau
à?"
"Hòa Ngọc đã có đóng góp lớn
nhất." Lăng Bất Thần nói.
Early nhướng mày, trên mặt dữ tợn
mang theo vẻ bất mãn: "Vậy thì làm sao chứ? Cậu ta chỉ có tám điểm lực
chiến đấu, không chê cậu ta đã là tốt lắm rồi."
Quỳnh ném cho Early một cái nhìn
chán ghét, châm chọc nói: "Người ăn không ngồi rồi còn biết xấu hổ khi
nói như vậy."
“Cô nói cái gì?” Early đi tới trước
mặt Quỳnh.
Gã và Quỳnh đã không hợp nhau từ
lâu.
Khi ở vòng tuyển chọn, Quỳnh đã
không để gã bắt nạt thành công, thậm chí còn lấy đi trang bị của gã, hai người
đã kết thành tử thù.
Vạn Nhân Trảm bất ngờ giơ rìu chặn
Early: "Đủ rồi."
Early dừng lại.
Gã còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ
đến những gì vừa thấy nên đành im lặng.
Quả nhiên, chỉ có kẻ ác hơn mới có
thể kiềm chế kẻ ác.
Không nên cử người đến tham gia Show sống còn đỉnh lưu, đây không phải
là cơ hội, đây là một hồi chuông báo tử.