Vách hang không ngừng nâng cao, “tường” xung quanh dường như đang sống, ngọ nguậy không ngừng, ánh sáng trí não chiếu rọi, vô cùng khiếp người.

Thân thể của thú mê cung cực kỳ khổng lồ, bây giờ bọn họ lại đang ở trong cơ thể nó, căn bản không thể nhìn hết diện mạo của con quái vật.

Trước giờ Hòa Ngọc chưa từng gặp loại quái vật thế này, vào lúc cậu tò mò không biết bộ dáng của thú mê cung trông như thế nào thì lực kéo của các vách hang xung quanh dừng lại, vách hang vẫn còn ngọ nguậy nhưng không kéo cao lên trên nữa.

Trong bóng tối sâu thẳm của hang động, một đôi mắt thật lớn đột nhiên xuất hiện!

Đôi mắt màu nâu đen, lạnh băng chẳng có chút cảm xúc khiến lòng người sợ hãi.

“Sh —”

Trảm Đặc đứng ở đằng trước sợ tới mức hít một hơi thật sâu, Lăng Bất Thần trên mặt đất che người mình lại theo bản năng, ngồi xổm ở một góc không có chút cảm giác tồn tại, khiếp sợ nhìn vào sâu trong đôi mắt u ám kia.

Đây là thú mê cung.

Bên ngoài màn ảnh, khán giả cũng hít sâu một hơi giống như bọn họ.

“Đôi mắt to thật, đáng sợ thật sự đó!”

“Lần đầu tiên tôi thấy thú mê cung, thật sự làm người ta sợ hãi, ngay cả cao thủ Liên Bang cũng chưa chắc đánh lại nữa?”

“Má ơi, thú mê cung chú ý tới bọn họ thật rồi!”

“Đám người Hòa Ngọc toang rồi, thú mê cung vô địch, thật sự vô cùng hung dữ đấy.”

“Đôi mắt to như vậy, Hòa Ngọc dùng đao cùn đi.”

“Bên trên là đồ ngốc nào đấy, lóe mù chỉ thích hợp để chạy trốn hoặc chế ngự, đối với loại quái vật to lớn dùng mê cung bao vây bọn họ thế này thì lóe mù kiểu gì được? Không thể giết chết nó được, chỉ cần nó bất động giống như trước đó thì không ai có biện pháp đối phó với nó cả!”

“Trang bị của mấy người bọn họ đều không thể chống cự được.”

“Bây giờ vô cùng khó khăn đấy.”

Hòa Ngọc nhìn vào đôi mắt kia, giọng nói rõ ràng và nghiêm túc: “Chúng tôi chỉ yêu cầu một đường ra.”

Giọng nói rơi xuống, bên trong hang động trở nên yên tĩnh vô tận.

Một lúc sau đôi mắt to kia mới thong thả chớp chớp, giống như đang cố gắng nhìn bọn họ cho rõ.

Con người quá nhỏ bé đối với nó, trước kia nó “ăn” chỉ là theo bản năng, nó muốn thấy rõ kẻ quấy nhiễu sự tồn tại của nó, nhưng hình như cũng có chút gian nan.

Bên trong hang động tối đen như mực, đôi mắt màu nâu đen quỷ dị khiến cho người ta sợ hãi.

Nó không động đậy, khi mọi người ở đây cho rằng nó đang nghiêm túc suy xét …

“Tường” hơi động đậy rồi biến mất, hang động thu nhỏ lại.

Không, không phải hang động thu nhỏ lại, mà là các vách tường đang đè ép bọn họ ở giữa, đè bọn họ xuống giống như dời non lấp biển, không chút lưu tình.

Vậy có nghĩ là quái vật mê cung không hữu nghị với bọn họ, càng không tính tới chuyện hòa bình đàm phán.

“Ra tay!” Hòa Ngọc hô lên.

Trong chớp mắt khi tiếng la của cậu chấm dứt, năng lượng dũng mãnh tràn vào cơ thể Vạn Nhân Trảm, cơ thể gã lại lần nữa to lên, dường như là theo bản năng, gã nhắm tấn công của mình về phía Trảm Đặc.

Trảm Đặc lại giơ cao cây gậy lên, khi gậy đập xuống, một ảnh ảo to lớn nhắm tới chỗ sâu nhất trong đôi mắt của hang động mà tấn công tới!

“Bộp —”

Vách hang đột nhiên chặn lại công kích đang nhắm vào nó.

Vách hang bị phá vỡ, đôi mắt nó lại xuất hiện lần nữa, mà lần này đôi mắt đó không dại ra, màu nâu đen trong đôi mắt dần dần biến thành màu đỏ, tơ màu lan tràn khắp nhãn cầu.

Nó nổi giận.

Vách hang bắt đầu vặn vẹo, dần biến hóa thành vô số những bàn tay vừa to lớn vừa khủng bố, tàn nhẫn nhắm về phía Trảm Đặc mà đập xuống.

Chục triệu bàn tay khổng lồ bất tử lại hung ác, vô cùng khó đối phó.

“Đờ mờ, đờ mờ!” Trảm Đặc vừa hét lên vừa không ngừng múa may gậy gộc.

“Bốp!”

“Bẹp!!” Mỗi một bàn tay khổng lồ đều bị cây gậy đặc biệt của Trảm Đặc đánh trả, đánh thành bùn nhão, bùn nhão này lại nhanh chóng tập hợp lại thành bàn tay khổng lồ, hung hãn đánh tới, vô cùng tận.

Tay Trảm Đặc không ngừng hoạt động, anh ta cắn răng quát: “Mẹ nó rốt cuộc đây là thứ gì đấy! Đánh không chết được!”

Không những đánh không chết mà còn không thể phá hủy được nó.

Thế này bảo anh ta chiến đấu kiểu gì được?

“Hòa Ngọc, còn biện pháp nào khác không!” Trảm Đặc rít gào.

Vào lúc anh ta đang điên cuồng điều khiển cây gậy… Phía dưới bỗng nhiên có một bàn tay khổng lồ vươn lên.

Nó giống như bùn nhão, nắm lấy chân không chịu buông ra, dùng sức kéo anh ta xuống.

“A!”

“Phịch.”

Trảm Đặc bất ngờ la lên một tiếng cùng với tiếng nện lên mặt đất, vang vọng hang động.

Lăng Bất Thần mở to đôi mắt, theo bản năng rụt rụt cổ lại, đồng tử của Vạn Nhân Trảm ở giữa cũng co rút lại.

Thất bại rồi?

Đạn mạc…

“Xem đi, sao có thể đánh thắng thú mê cung được!”

“Đây chính là thú mê cung đấy, đúng là chưa thua thì chưa biết điều mà, dám khiêu chiến thú mê cung cơ đấy, xứng đáng. Mọi người cứ nhìn Đoàn Vu Thần biết thú mê cung vô địch thiên hạ nên cậu ta chẳng định làm gì cả.”

“Bây giờ Hòa Ngọc đã biết chưa hả? Đây là Show sống còn đỉnh lưu của Liên Bang, một tuyển thủ của hành tinh rác vẫn là có hiểu biết quá ít đối với quái vật của Liên Bang, chậc chậc.”

“Thú mê cung sẽ giết chết bọn họ sao?”

“Hòa Ngọc đừng xảy ra chuyện gì nhé, tôi vẫn đang chờ xem cậu ta có thể sống sót hay không.”

Trảm Đặc muốn bò dậy nhưng sau khi anh ta rơi xuống, ở dưới chân, ở xung quanh, những bùn nhão kia giống hệt như quái vật mê cung, nắm chặt lấy anh ta muốn kéo anh ta xuống dưới, không cho anh ta cơ hội tránh thoát.

Trảm Đặc chật vật giãy giụa, muốn lại tiếp tục chiến đấu lần nữa.

Hòa Ngọc: “Đừng lên đây.”

Trảm Đặc: “?”

Thế này là từ bỏ sao?

Trảm Đặc ngây người một chút, lại bị thú mê cung giữ chặt lấy, mạnh mẽ quăng anh ta xuống đất.

Thú mê cung không ăn người, cho nên điên cuồng hành hạ Trảm Đặc.

Vạn Nhân Trảm mắng: “Hòa Ngọc! Là mày nói muốn khiêu chiến quái vật mê cung, bây giờ lại từ bỏ?! Con mẹ nó, chúng ta —”

Hòa Ngọc ngắt ngang lời gã: “Vạn Nhân Trảm, ai nói là chúng ta từ bỏ?”

Người xem từ phòng phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy rõ ràng, cậu bình tĩnh đứng trên không trung, mặt không có biểu cảm gì giống như chẳng hề kinh ngạc gì với những việc xung quanh, không có sợ hãi cũng không có hối hận.

Vẫn nhẹ nhàng như mây như gió giống trước kia, giấu tất cả dưới sự lãnh đạm.

Vạn Nhân Trảm hơi kinh ngạc: “Còn có cách nào khác không?”

Hòa Ngọc: “Thiếu một người trung gian, tấn công sẽ chính xác hơn.”

Phiên dịch lại thì chính là: “Anh tấn công, tôi cung cấp năng lượng cho anh.”

Đồng tử Vạn Nhân Trảm co rụt, không thể tin nổi: “Mày điên rồi?!”

Gã làm trung gian, cho nên gã biết được người đứng giữa nhận năng lượng đáng sợ tới cỡ nào, đó là trường hợp tố chất thân thể gã coi như là một trong những người dẫn đầu ở Show sống còn đỉnh lưu này.

Ngay cả người có năng lực chiến đấu tự thân vượt qua hai trăm người như gã mà lúc nãy còn cảm thấy cơ thể dường như bị căng tới nứt ra, thiếu chút nữa đã không kiên trì được, Hòa Ngọc chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu làm sao có thể chứ?!

Cái này không phải là chuyện có thể thừa nhận hay không, mà vốn dĩ căn bản là không làm được đâu!

Hòa Ngọc đang tự tìm chết sao?!

Vạn Nhân Trảm trừng lớn mắt, mí mắt muốn rách cả ra.

Mà ở đằng sau gã, Hòa Ngọc vô cùng bình tĩnh hấp thu năng lượng. Bây giờ, năng lượng không chỉ lưu lại trong thời gian ngắn, cậu biến bản thân mình thành chỗ chuyển hóa năng lượng, phát ra lực lượng lớn hơn nữa truyền cho Vạn Nhân Trảm.

Khái niệm trang bị có thể là người này được thí nghiệm ngay vào thời khắc nguy hiểm như bây giờ.

Thành công thì sống, thất bại thì chết. Hòa Ngọc có sợ không?

Khóe miệng cậu cong lên, ánh mắt không sợ hãi.

Không, cậu không sợ, ngược lại cậu cảm thấy rất kích thích.

Hòa Ngọc là một người tình nguyện đánh cược cả mạng sống, chỉ cần có ba phần thắng là cậu dám đánh cược.

Thiên tài và kẻ điên, có đôi khi là một người.

Hòa Ngọc giơ tay ra, năng lượng đáng sợ chuyển qua người Vạn Nhân Trảm giống như trước, giọng nói cậu chắc chắn: “Vạn Nhân Trảm, ra tay, đừng có ngừng, năng lực chiến đấu của anh sẽ không bị ngừng lại.”

Vạn Nhân Trảm không còn cảm giác bành trướng như trước nữa, nhưng gã biết giờ phút này nhất định trên người gã có sự biến hóa nào đó!

Hòa Ngọc ở phía sau gã, không biết gặp phải tình cảnh gì.

Nghĩ tới cơn đau đớn tới mức muốn nổ tung lúc trước của mình, gã cắn chặt răng, chẳng dám chậm trễ dù chỉ là một giây, giơ rìu lên, chém mạnh vào vách hang phía trước.

“Hòa Ngọc, mày cố chịu một chút cho ông đây! Mẹ nó, một con quái vật lớn chút thôi mà, xem chiêu đây!!” Vạn Nhân Trảm gào rống, nắm lấy rìu tấn công thẳng tới con mắt kia!

“Ầm.”

Lưỡi rìu giống như khai thiên lập địa, tạo ra tàn ảnh thật lớn, chém vô cùng tàn nhẫn, tình hình thay đổi tới chóng mặt, ánh sáng trí não lại chiếu sáng hang động tối đen, gió lốc cuốn lên thiếu chút nữa đã thổi đi cả Trảm Đặc và Lăng Bất Thần ở bên dưới, ngay cả “vách tường” đang nhúc nhích cũng hơi khựng lại một chút.

“Rầm!”

Lưỡi rìu và bàn tay chạm vào nhau, từng bàn tay đột ngột nổ tung.

Đôi mắt Vạn Nhân Trảm đỏ ngầu, chém vào chúng nó từng nhát từng nhát một, đón lấy từng bàn tay của thú mê cung.

Hòa Ngọc không ngừng vận chuyển năng lượng cuồn cuộn ở sau lưng gã.

Gương mặt cậu tại nhợt, thẳng tắp đứng trên không trung, dưới chân giẫm lên cái chổi, đứng vững vàng giống như định hải thần châm.

Đây không phải cuộc chiến giữa Vạn Nhân Trảm và thú mê cung, đây là cuộc chiến giữa Hòa Ngọc và thú mê cung, Vạn Nhân Trảm chỉ là vũ khí của Hòa Ngọc.

Cậu đứng ở hậu phương, thao tác cho vũ khí chiến đấu, cậu quyết định tăng độ tấn công, quyết định sức mạnh chiến đấu.

Vạn Nhân Trảm cuồng bạo, Hòa Ngọc không ngừng đưa năng lượng vào, bàn tay khổng lồ của thú mê cung không phát huy được tác dụng.

Nó đột nhiên thu hồi bùn nhão, vách hang lại lần nữa cao lên.

Từ bốn phương tám hướng, vách hang ngăn cản đám người Đoàn Vu Thần càng ít đi, tiếng động bọn họ có thể nghe được cũng càng ngày càng rõ ràng, hiển nhiên bọn họ đang đi lại gần đó.

“Hình như là Vạn Nhân Trảm?”

“Anh ta chiến đấu có thể gây ra động tĩnh lớn như thế sao? Không thể nào chứ!”

“Nhanh chóng qua đó xem đi!”

Người ở ba hướng nhanh chóng tới gần, mà ở đó thú mê cung thu hồi bùn nhão vẫn chưa từ bỏ chiến đấu, mà là…

Một bàn tay khổng lồ càng đáng sợ hơn đang chậm rãi hình thành trên đỉnh đầu bọn họ.

Vẻ mặt Trảm Đặc thay đổi lớn, anh ta đứng lên theo bản năng, ánh mắt hoảng sợ.

Vạn Nhân Trảm nắm lấy rìu, đôi mắt đỏ hồng cũng vô cùng chấn động.

Bàn tay khổng lồ tới mức như vậy…

Sau khi chụp xuống bọn họ còn có thể sống được không?

Mà ở ngoài màn ảnh, khán giả ôm lấy ngực, hô hấp dường như cũng dừng lại…

“Trời ạ…”

“Thú mê cung thật sự tức giận rồi…”

“Một tay này đập xuống thì tất cả bọn họ đều xong đời!”

“Dm, dm, dm, nguy hiểm, nhanh chóng bỏ phiếu! Để tuyển thủ mình thích mau rời đi!”

Phiếu của đám người Vạn Nhân Trảm, Trảm Đặc, Đoàn Vu Thần, Quỳnh không ngừng bay lên, cho dù mấy người bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra cũng có thể đoán được tình hình vô cùng không ổn.

Lăng Bất Thần ngậm thẻ thăng cấp trong miệng, ngẩng đầu quan sát cảnh tượng bên trên.

Chỉ có Hòa Ngọc, số phiếu của cậu cũng tăng lên.

Nhưng dựa theo xu thế căn bản không thể nào đủ được hai trăm ngàn phiếu trước khi bàn tay khổng lồ kia rơi xuống! Lần này cậu thật sự đi tới đường cùng rồi sao?

Trên đỉnh đầu, một bàn tay khổng lồ giống như sân bóng đã hình thành, chỉ chớp mắt thôi, nó sẽ chụp xuống dưới!

Bước đường cùng.

Hòa Ngọc cắn môi dưới, đôi môi tái nhợt chuyển thành màu đỏ tươi, giọng nói cậu khàn khàn.

“Vạn Nhân Trảm, tôi có pháp quyết có thể giúp anh phát huy lực lượng càng ghê gớm hơn nữa.”

Vạn Nhân Trảm rít gào: “Cái gì? Nhanh nói đi!”

Hòa Ngọc bình tĩnh mở miệng: “Hòa Thần Lam Tinh, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, thiên thu vạn đại.”

Vạn Nhân Trảm: “?”

Gã rời mắt khỏi bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu, gào rống: “Lúc này còn nói giỡn à, đm sắp xong đời luôn rồi có biết không!? Phiếu của ông đây đủ rồi!!”

Phiếu của gã đã đủ, lúc nào cũng có thể rời đi, nhưng gã biết tuyệt đối số phiếu của Hòa Ngọc chưa đủ!

Tình cảnh thế này rồi mà cậu còn có tâm trạng nói giỡn sao?!

Vạn Nhân Trảm muốn hỏng người luôn rồi.

Hòa Ngọc vẫn không nhanh không chậm như cũ: “Có muốn sống không?!”

Bàn tay khổng lồ càng ngày càng gần, Vạn Nhân Trảm nhìn nó, hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Hòa Thần Lam Tinh, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, thiên thu vạn đại.”

Giọng nói không lớn, giống như chui ra từ trong yết hầu, khiến Trảm Đặc đứng trên mặt đất thiếu chút nữa không nghe ra được gì.

Nói xong, gã xách theo cây rìu, nghênh đón lấy.

Trảm Đặc trừng lớn mắt.

Vạn Nhân Trảm điên rồi à?

Đạn mạc —

“Đờ mờ, Vạn Nhân Trảm điên rồi?!”

“Nếu anh ta bị đập chết thì không thể rời đi được nữa!!”

“Mau mau dùng phiếu rời đi, còn giữ lại làm gì??”

“Vạn Nhân Trảm, anh điên rồi!!”

Tất cả mọi người đều không thể tin được, ngay cả chính bản thân Vạn Nhân Trảm cũng không lý giải được tại sao gã lại xông lên.

Còn Hòa Ngọc lại bật cười sau khi nghe được khẩu hiệu.

Khóe môi cậu cong cong, giọng nói khàn khàn, mỉm cười: “Rất tốt, rất sướng.”

Khẩu hiệu vô dụng nhưng có thể làm cậu vui sướng.

Còn cậu, có ích.

Nói xong, mọi người không nhìn ra được một nguồn năng lượng khủng bố với một tốc độ đáng sợ đang điên cuồng xông về hướng Hòa Ngọc. Từ trong cơ thể của quái vật, cậu hấp thu năng lượng thật lớn của quái vật và xung quanh đó rồi nhanh chóng đưa nguồn năng lượng này chuyển tới cơ thể của Vạn Nhân Trảm, trực tiếp chạy dọc theo cơ thể của Vạn Nhân Trảm, giống như biến gã thành một cái rìu khổng lồ.

Khóe miệng cậu tràn ra máu đỏ tươi, cơ thể đau đớn giống như bị xé ra.

Cậu không biến mình thành trạm trung chuyển, nhưng lại biến bản thân trở thành trang bị, loại cảm giác này… không thể nào chịu được!

Vạn Nhân Trảm vung lưỡi rìu ra, gã chỉ là không khống chế được mà nổi điên phản kháng, không hề nghĩ rằng bản thân thật sự có thể chống đỡ được bàn tay khổng lồ tới kinh hãi này.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, rìu trở nên lớn hơn, lóe lên ánh sáng, va chạm với bàn tay khổng lồ.

“Ầm.”

Tiếng va chạm to lớn mang theo sóng năng lượng, cơn gió lốc dâng trào nhanh chóng đánh bay hai người ở dưới mặt đất, đập bọn họ vào trên vách động.

Ngay cả đám người Đoàn Vu Thần tới gần đó cũng bị gió lốc quét qua làm cho lảo đảo, suýt nữa đã té ngã.

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Động tĩnh này thật đáng sợ!”

“Hình như do Vạn Nhân Trảm làm ra, Vạn Nhân Trảm mạnh dữ vậy sao?”

Đoàn Vu Thần và Harvey liếc nhau, bước chân càng nhanh hơn.

Chỉ có Hòa Ngọc và Vạn Nhân Trảm ở trung tâm của gió lốc vẫn đứng tại chỗ.

Cơn gió lốc qua đi, ở trên không, bàn tay khổng lồ dừng lại, cái rìu mang theo ánh sáng, chống đỡ không cho bàn tay khổng lồ hạ xuống.

Thế mà rìu lại ngăn cản được bàn tay khổng lồ của thú mê cung!

Vạn Nhân Trảm: “Hả?”

Dùng được thật?!

Khẩu hiệu kia dùng được thật sao?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Vạn Nhân Trảm nhảy lên, bàn tay to lớn thô ráp nắm lấy cán rìu, hai tay cùng sử dụng điều khiển cái rìu, điên cuồng đẩy lên trên đồng thời rống to:

“Hòa Thần Lam Tinh, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, thiên thu vạn đại.”

Tiếng rống vang vọng khắp mê cung.

Khiến năm người Đoàn Vu Thần bị chấn động, cũng đồng thời làm chấn động người xem.

Lưỡi rìu mang theo lực lượng đáng sợ không ngừng đẩy lên trên, dồn ép về phía bàn tay khổng lồ, tạo thành thế giằng co với bàn tay khổng lồ đang ép xuống, có chút run rẩy.

Một giây, mười giây…

Một phút, mười phút…

Rốt cuộc!

“Ầm, ầm, ầm –”

Cùng với tiếng nổ đáng sợ, sự run rẩy của bàn tay khổng lồ càng thêm rõ ràng, tường xung quanh đang rung chuyển cũng dừng lại.

Ngoại trừ bàn tay khổng lồ đang run rẩy, hình ảnh giống như trở thành ảnh tĩnh.

Trong mê cùng còn quanh quẩn tiếng gào rống vừa rồi của Vạn Nhân Trảm:

Hòa Thần Lam Tinh, pháp lực vô biên…

Thần thông quảng đại…

Thiên thu…

Vạn…

Đại…

Khi chữ “đại” bị vọng lại, bàn tay khổng lồ… nứt ra.

Vạn Nhân Trảm nắm lấy rìu, rơi xuống, giữa không trung chỉ còn một mình Hòa Ngọc đứng đó!

Bùn nhão rơi trên mặt đất, sau khi bàn tay khổng lồ che mất bầu trời trời biến mất, trời đã sáng.

Mê cung tối đen đột nhiên có ánh sáng, ánh sáng rạng ngời rơi trên người Hòa Ngọc, cậu hơi híp mắt lại, ở bên dưới ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ cảm thấy cả người Hòa Ngọc như được mạ lên một tầng ánh sáng lấp lánh.

Mà ở phía trước cậu, đôi mắt lớn đã biến mất, ở bên dưới Hòa Ngọc, bùn nhão nhanh chóng tản đi.

Một con đường rộng lớn dần dần hình thành!

Ánh sáng mặt trời chiếu trên đường, phía trước sáng ngời.

Đám người Đoàn Vu Thần há to miệng, sợ ngây người, ngay cả Vạn Nhân Trảm vừa ngã xuống cũng trừng lớn mắt, khiếp sợ nhìn con đường lớn đang chậm rãi hình thành ở trước mặt.

Đạn mạc trống rỗng, giờ phút này dường như cả thế giới đều trở nên an tĩnh.

Thế nhưng cậu thật sự, đánh cho thú mê cung nhường ra một con đường.

Giọng của Quỳnh khàn khàn: “Vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Ánh mắt Đoàn Vu Thần phức tạp nhìn về phía Hòa Ngọc, há miệng thở dốc: “Đây là trận pháp sao?”

Vẻ mặt Hòa Ngọc tái nhợt, hành động lại vô cùng bình tĩnh thong dong, cậu khẽ lau đi vết đỏ trên khóe miệng, tay để sau lưng, dẫm lên cái chổi, sống lưng thẳng tắp, chậm rãi hạ xuống đất.

Chân cậu dẫm lên con đường bằng phẳng vừa mới được hình thành, tư thái thong dong ưu nhã có phong phạm của cao thủ, khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy kính sợ.

Cậu lạnh lùng nói, giọng nói khàn khàn:

“Không, cái này gọi là Lam Tinh… hấp dẫn các ngôi sao.”

Mọi người: “…?”

Đó là cái gì?

Không hiểu nữa…

Hòa Ngọc cũng không có ý định giải thích, cậu nhấc chân đi lên con đường mới, đón lấy ánh sáng đi ra ngoài.

“Vách tường” bên cạnh hơi mấp máy.

Hòa Ngọc dừng bước, nghiêng đầu, sườn mặt đón lấy ánh sáng, gương mặt nửa tối nửa sáng, giọng nói ôn hòa: “Anh bạn này, nhường đường sớm một chút chẳng phải là tốt hơn sao?”

Thú mê cung: “…”

“Vách tường” nhúc nhích càng thêm rõ ràng, hiển nhiên nó vô cùng tức giận.

Hòa Ngọc nói: “Vẫn muốn đánh à? Tao đánh lại cũng là dùng chính năng lượng của mày, không lỗ đâu.”

Thú mê cung: “???”

Bảo sao lúc đánh nhau nó lại cảm thấy cơ thể có chút mất sức!

Cái người này không có võ đức!

Thú mê cung tức chết rồi, “vách tường” lại dựng lên, một bàn tay lại xông ra.

“Bốp!” Rìu của Vạn Nhân Trảm chém vào bên cạnh bàn tay.

Bàn tay cứng đờ.

Lúc nãy Vạn Nhân Trảm thừa nhận năng lượng đánh vào quá mức cường đại, miệng vết thương trên người gã bây giờ có hơi nứt ra, cả người đầy máu, gã nhe hàm răng đầy máu ra, dường như có thể tiếp tục chiến đấu ngay sau đó.

Hòa Ngọc cũng nhìn bàn tay, nói: “Không biết nếu làm thịt tên nhóc này có rớt trang bị ra không nhỉ…”

“Ầm!” Bàn tay thu về.

Thú mê cung không mở miệng nhưng dường như mọi người đều có thể nghe được tiếng nói trong đầu nó.

“Cút nhanh, biến đi!!”

Giấu đầu lòi đuôi mà đuổi người.

Hòa Ngọc cười khẽ một tiếng, bàn tay chắp sau lưng, nhấc chân đi tuốt ở hàng đầu, chậm rì rì đi dọc theo con đường mà rời khỏi mê cung.

Vạn Nhân Trảm cầm rìu đuổi kịp, Lăng Bất Thần thu hồi thẻ thăng cấp, cũng đi theo sau, Trảm Đặc đuổi theo bọn họ.

Năm người Đoàn Vu Thần còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngơ ngác.

Ải này, kết thúc rồi?

Không phải bọn họ mới vừa gặp nhau sao?

Cho nên có phải bọn họ… Chỉ là người qua đường không?

“Này, từ từ, chúng tôi!” Năm người kia đuổi theo.

Một người dẫn đầu đi ở đằng trước, chín người đi dọc theo một con đường lớn rồi khỏi mê cung, khiến tất cả người xem đều trở nên im lặng.

Hình ảnh này, rất nhiều, rất nhiều năm về sau, vẫn khắc sâu trong ký ức của nhiều người.

Sau khi một hàng mười người rời đi, trong mê cung còn có thể nghe rõ ràng được tiếng tim đập, thú mê cung tức giận không nhẹ đang liếm láp sự đau đớn trên cơ thể mình.

Con người này thật đáng ghét.

Lúc này, giọng nói quen thuộc lại vang lên.

Eugene: “Mê cung? Ha ha ha, trò này không khó, xem tôi đây, chúng ta có thể đuổi theo bọn người Hòa Ngọc rất nhanh thôi!”

Thú mê cung: “…”

Nó nổi giận!

Những con người này năm lần bảy lượt khiêu khích nó!

Thú mê cung nó không phát uy thì xem nó là bùn nhão thiệt hả?

Một phút sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên…

“Đờ mờ! Cái quỷ gì đây?! Không phải là mê cung sao?!”

“Vì sao mê cung này sẽ đánh người?”

“Đờ mờ! Đánh người đừng có đánh mặt được không!”

“Đau, đau, đau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play