Khuôn
mặt đó vô cùng quen thuộc, họ vừa mới gặp nhau cách đây hai ngày trước.
Ông
chú căng tin.
Dường
như có vẻ ngoài dự đoán của mọi người vì họ đã từng thảo luận về người này
trước đó.
Các
dòng đạn mạc tràn đầy màn hình:
"Mẹ
kiếp, thì ra là ông ta."
"Chúng
ta đã nghi ngờ từ hiệu trưởng cho đến chú bảo vệ, hiện giờ đến lượt giáo viên
y tế, chỉ có ông ta là không nghĩ đến."
"Đúng
vậy, ông ta cười giống như vị Phật Di Lặc, luôn vui cười hạnh phúc nhưng hóa ra
lại là một kẻ giết người?"
"Thật
sự không bao giờ ngờ tới."
"Thì
ra là ông ta." Annie kinh ngạc trợn tròn mắt.
Vẻ
mặt của ông chú căng tin vô cùng bình tĩnh, khác với nụ cười giống như Phật Di
Lặc vào ban ngày, lúc này sắc mặt của ông ta vô cùng u ám, trông khác hẳn với
bình thường.
Cho
dù sắc mặt tái nhợt và hốc mắt đỏ ngầu, ông ta vẫn nỗ lực giữ chặt vũ khí. nhìn
chằm chằm vào mười người kia mà không cho bản thân ngã xuống.
"Mấy
người là do ai sai đến và tại sao lại muốn giết tôi?" Ông ta khàn giọng
hỏi.
Các
cao thủ Liên Bang không thích lo chuyện bao đồng, ông ta đến đây là để trả thù,
trừ khi được mời tới nếu không các cao thủ cũng sẽ không can thiệp vào chuyện
của người khác.
Mặc
dù năng lực chiến đấu của mười người trước mặt này không mạnh lắm, nhưng họ
còn trẻ, mới nhìn thôi ông ta đã biết rằng bọn họ không phải là những nhân
vật đơn giản.
Ông
ta biết những người này không phải do hiệu trưởng mời đến để điều tra hung thủ
thật sự.
Vậy
họ là ai?
Câu
trả lời này chắc chắn không thể được giải đáp, Eugene và những người khác không
thể giải thích sự thật về việc show tuyển chọn hàng đầu hay NPC cho ông ta.
Hòa
Ngọc nhìn vào ông chú căng tin trước mắt cậu.
Công
nghệ tiên tiến phát triển của Liên Bang cũng có thể mang đến những tác động
xấu, chẳng hạn như thế giới phó bản dường như là một thế giới thực, mỗi người
trong đó đều có tính cách và trải nghiệm cuộc sống của riêng họ.
Hòa
Ngọc hoàn toàn không cho rằng những NPC này là giả.
Suy
cho cùng, cuộc sống của họ tại thế giới này, tất cả bọn họ đều có thật.
Không
thể giải thích được nên Annie mất kiên nhẫn trả lời: "Tại sao ông lại giết
người như vậy, chúng tôi bắt ông cũng là chuyện bình thường."
Ánh
mắt của ông chú căng tin vô cùng hung ác và tràn ngập sự thù hận: "Bọn
chúng đáng chết."
Giọng
điệu của Cách Đới lạnh lùng như một chiếc máy nói: "Tôi biết bọn chúng
đáng chết, nhưng chúng tôi vẫn phải giết ông."
Nếu
không, họ sẽ là những người phải chết.
Lúc
này lớp phó học tập mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cậu ta trợn trừng
mắt nhìn mọi người sau đó giận dữ hét lên: "Ông ấy chỉ giết một lũ cặn
bã, tại sao chúng mày lại theo phe đám cặn bã đó, vậy ai sẽ bảo vệ cho
Yumo?"
Dường
như từng từ từng chữ đều mang theo cảm giác đẫm máu, cậu ta lớn tiếng chất vấn.
Ánh
mắt cậu ta nhìn họ giống như đang đối mặt với sát nhân thực sự vậy.
Rõ
ràng, kẻ giết người là ông chú căng tin, họ chỉ đến để bắt tên sát nhân nhưng
kết quả lại trở nên đảo lộn.
Eugene
bất lực, cũng có chút áy náy: "Chúng tôi cũng không còn cách khác."
Lớp
phó học tập trừng mắt nhìn họ, cậu ta vẫn muốn nói điều gì đó nhưng ông
chú căng tin ngắt lời cậu ta và bình tĩnh nói: "Tôi đã trả thù rồi, tôi
không quan tâm tại sao các cháu giết tôi, nhưng tôi có một vài câu hỏi."
Eugene:
"Ông cứ hỏi đi."
Đối
với một kẻ giết người "có thể tha thứ", gã sẵn sàng dành một sự tôn
trọng nhất định.
Ông
chú căng tin nhìn về phía Hòa Ngọc đang đứng sau mọi người mà chưa nói một
lời nào: "Có phải cháu đã biết chú làm những điều đó không, trông cháu
không ngạc nhiên chút nào."
Mọi
người nghe vậy, vô thức nhìn về phía Hòa Ngọc theo tầm mắt của ông chú căng
tin.
Hòa
Ngọc gật đầu.
Mọi
người: "..."
Đạn
mạc: "..."
Sao
cậu ta lại biết được?
Sao
cậu ta lại biết tất cả mọi thứ?
Bất
giác ông chú căng tin mím chặt môi: "Sao cháu lại phát hiện ra?"
Hòa
Ngọc đi về phía trước vài bước, đi đến giữa mọi người sau đó nhìn thẳng vào mắt
ông ta: "Chú nguỵ trang rất tốt, giống như một đầu bếp cực kỳ giỏi, ngày
thường luôn tươi cười, không thể nhận ra sự hận thù, chú đam mê nấu ăn và còn
nấu rất ngon."
Ông
chú căng tin không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào cậu.
Hòa
Ngọc thay đổi giọng nói "Nhưng mà, đồ ăn mà chú nấu quá ngon."
Ông
chú căng tin ngạc nhiên.
Hòa
Ngọc buông lỏng hai tay bất lực: "Có lẽ do cháu đã trải nghiệm cuộc sống
khác nhau nên cháu thấy khó tin khi đồ ăn ở căng tin trường học có thể ngon như
vậy. Với tay nghề tuyệt vời như vậy, tại sao chú không mở quán ăn bên ngoài mà
lại làm đồ ăn tập thể như thế?"
Dừng
lại một chút sau đó cậu tiếp tục nói: "Hơn nữa, chú rất quan tâm đến tình
hình của trường học."
"Vậy
thì sao?" Ông chú căng tin hỏi ngược lại.
Hòa
Ngọc chậm rãi nói: "Chú quan tâm đến tình hình trường học như vậy, biết
nhiều học sinh chuyển trường đi nhưng tại sao vẫn phải nấu nhiều món ăn như
vậy, có vẻ chú cũng không để ý cho lắm, cũng không có nhiều kinh nghiệm làm đầu
bếp trong căng tin trường."
Ông
chú căng tin im lặng.
Ông
ta không ngờ rằng mình lại bị nghi ngờ bởi những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, góc
nhìn này rất tinh vi nhưng có lý.
Hiển
nhiên lần trước Hòa Ngọc đã thăm dò ông ta và còn đặc biệt hỏi về vấn đề món
ăn.
Eugene
và những người khác đều sửng sốt, tất cả trợn tròn mắt nhìn vào Hòa Ngọc.
Đường
Kha: "Vậy tại sao hôm qua cậu không nói?"
Hòa
Ngọc tự tin nói: "Mấy người cũng đâu có hỏi."
Mọi
người: "..."
Cơ
thể của ông chú căng tin lắc lư, vẫn đứng vững tựa vào vũ khí và khàn giọng
nói: "Chỉ dựa vào những điều này mà cháu nghi ngờ chú sao?"
Hòa
Ngọc lắc đầu: "Không hẳn."
Cậu
giơ tay đẩy nhẹ gọng kính: "Dựa vào trực giác nhiều hơn."
Mọi
thứ của ông chú căng tin đều bình thường, từ nụ cười cho tới thái độ, thậm chí
đến khả năng trong công việc, tất cả đều được nguỵ trang rất tốt.
Ông
ta không quan tâm đến tin tức bên ngoài, không làm bất cứ điều gì khác mà chỉ
giết tám kẻ giết người kia.
Một
cao thủ cấp S tự giả trang thành đầu bếp và chịu trách nhiệm nấu ăn cho toàn bộ
học sinh trong trường, chuyện này thật khó để khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng
Hòa Ngọc thì khác.
Cậu
là một diễn viên đẳng cấp và hiểu về nghệ thuật diễn xuất.
Vì
vậy, cậu có thể nhìn thấy dấu vết diễn xuất trên người ông chú căng tin, dù
chỉ một chút ý thức không hòa hợp trong ông ta, dù không rõ ràng cũng đủ để
Hòa Ngọc nhận ra và chú ý đến.
Nói
về việc diễn xuất, Hòa Ngọc chưa bao giờ thua.
Trực
giác.
Hai
từ này khiến ông chú căng tin sững người, sau đó ông ta nhìn Hòa Ngọc với ánh
mắt u ám: "Cháu thật sự là một người không đơn giản."
"Cám
ơn."
Hòa
Ngọc coi đó như một lời khen và tiếp tục nói: "Nếu cháu không nhầm, chú là
ba của Yumo đúng không?"
Vừa
dứt lời, sắc mặt của ông chú căng tin thay đổi rõ rệt, thậm chí cả lớp phó
học tập đang đứng trên mặt đất cũng trở nên sửng sốt.
Vạn
Nhân Trảm: "..."
Trong
khoảnh khắc ánh mắt của gã hiện lên sự hoang mang, thậm chí gã không khỏi suy
nghĩ liệu gã và Hòa Ngọc có thực sự đang ở cùng một phó bản hay không.
Nếu
không, tại sao thông tin mà họ biết lại có khoảng cách lớn đến vậy?
Đạn
mạc.
"Sao
Hòa Ngọc biết được?"
"Chết
tiệt, tuyệt thật."
"Chắc
là đoán thôi."
"Nói
thật nhé, ở phó bản trước tôi nghĩ Hòa Ngọc đã gặp may mắn, nhưng ở phó bản
này tôi phải công nhận Hòa Ngọc thực sự rất thông minh, cậu ấy xứng đáng tiến
vào vòng đấu loại trực tiếp."
"Chỉ
là năng lực chiến đấu quá kém, càng về sau càng khó."
"Anh
đoán sao?" Quỳnh nghiêng đầu.
Hòa
Ngọc vẫn bình tĩnh: "Không, đó chỉ là suy đoán hợp lý."
Cậu
giải thích từng người một: "Gia đình Anna đã chấp nhận khoản bồi thường
nên người ra tay sẽ không phải là người nhà của Anna."
Cậu
dừng lại một chút sau đó bổ sung: "Giết chết tám kẻ giết người dã man như
vậy, chắc chắn hung thủ là người tràn đầy oán hận, đây là hành động trả thù chỉ
có thể do người thân thực hiện, hơn nữa nếu có ai đó bảo vệ chú, chắc chắn thân
phận của chú phải là thân phận có thể báo thù như một lẽ đương nhiên."
Ông
chú căng tin không nói gì nhưng rõ ràng Hòa Ngọc đã nói đúng.
"Khi
chúng cháu kiểm tra trí não của hiệu trưởng, chúng cháu phát hiện rằng khi đến
trường người thân của Yumo đều là bác của cô bé, những người thân trong gia
đình cô bé không ra mặt."
Ánh
mắt của Hòa Ngọc lạnh lùng và bình tĩnh như mắt kính trên cánh mũi:
"Nhưng khi cháu kiểm tra thông tin về Yumo và xử lý sự việc sau đó, cháu
nhận thấy rằng mẹ của Yumo đã mất sớm và ba của cô bé không được đề cập đến,
nhưng đó cũng đủ để cho thấy rằng ba của cô bé vẫn còn sống."
"Tất
nhiên, còn một suy đoán nhỏ, Yumo có dáng người nhỏ, khuôn mặt tròn nhỏ hơi mũm
mĩm, rất đáng yêu và có một người ba nấu ăn rất giỏi, thật hợp lý phải
không?"
Giọng
nói của Hòa Ngọc chắc chắn: "Tổng hợp tất cả thông tin, kết luận chú là
ba của Yumo với khả năng chắc chắn lên tới 80%."
Ông
chú căng tin là người ba mà Yumo không đề cập đến, ông ta đến ngôi trường này
để báo thù cho con gái mình.
Tám
người, không một ai trong số họ có thể trốn thoát.
Ông
chú căng tin hít một hơi thật sâu sau đó nhìn thẳng vào Hòa Ngọc.
Hiển
nhiên khả năng phân tích của Hòa Ngọc lại khiến ông ta ngạc nhiên một lần nữa.
Ông
ta dời mắt nhìn vào chín người còn lại, sau đó nhìn chăm chú vào Vạn Nhân Trảm:
"Nếu cháu là tôi, cháu có trả thù hay không?"
Vạn
Nhân Trảm sửng sốt một chút sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Có, không
chết không ngừng."
Ông
chú căng tin mỉm cười rồi nhìn về phía Eugene: "Các cháu có biết họ đã
làm những gì với con gái tôi không?"
Ánh
mắt của Eugene hiện lên vài phần đồng tình, sau một lúc mới nói nhẹ giọng nói:
"Biết."
"Ha
ha ha!" Ông chú căng tin lớn tiếng cười: "Các cháu biết, các cháu
biết và vẫn nghĩ rằng bọn chúng không nên chết và muốn trả thù cho bọn
chúng?"
Trấn
Tinh không chút do dự nói: "Bọn chúng đáng chết, chúng tôi không trả thù
cho chúng."
Nếu
không phải ở trong phó bản này, họ chắc chắn sẽ không can thiệp vào chuyện một
người ba muốn trả thù.
Nụ
cười trên khuôn mặt của ông chú căng tin lập tức biến mất, ánh mắt trở nên
điên cuồng sau đó đó lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn họ: "Khi con gái chú còn
nhỏ, mẹ con bé đã mất, chú theo đuổi sự mạnh mẽ nên để con bé ở nhà bác và hiếm
khi quay lại thăm con bé."
Như
đang lạc vào hồi ức, giọng nói của ông ta nhẹ nhàng: "Nhưng ngay cả như
vậy, con bé vẫn trở thành một cô bé vui vẻ, lạc quan, con bé luôn vui cười và
luôn luôn tích cực."
"Chú
đi ra ngoài theo đuổi sức mạnh, không để ý đến con bé, nhưng con bé không trách
móc chú chút nào, dường như trong tâm trí của con bé không bao giờ căm thù bất
kỳ ai."
"Năm
ngoái khi chú về, chú ở bên cạnh và nấu ăn cho con bé, ban đầu món chú nấu rất
dở, nhưng khi ăn xong con bé vẫn rất vui vẻ, còn nói rằng món ăn của chú là món
ngon nhất mà con bé từng ăn."
Khóe
miệng của ông ta mang theo nụ cười, trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui: "Kỹ
năng nấu ăn của chú ngày càng tốt hơn, cuối cùng con bé tăng cân, mỗi ngày con
bé đều luôn nói muốn giảm cân, nói rằng Anna gầy như vậy đẹp biết bao. Nhưng
mỗi khi đối diện với món ăn do chú nấu, con bé vẫn ăn hết."
Khi
đang nói, nụ cười trên môi ông ta tan biến, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng:
"Ngày đó, một người bạn cũ của chú xảy ra chuyện nên chú phải rời khỏi nhà
vài ngày. Yumo đã sắp xếp đồ đạc giúp chú để chú yên tâm rời đi, con bé nói sẽ
bảo vệ tốt cho ngôi nhà."
Ông
chú căng tin nhìn lên, trong đôi mắt khô khốc không thể rơi được nước mắt.
"Ngôi
nhà vẫn còn nhưng Yumo đã không còn nữa."
"Con
bé là một người rất tốt bụng, dù sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm giúp đỡ Anna, con bé
đáng yêu đến nhường nào, tại sao lại bị đối xử như vậy?"
Ông
ta nhìn mấy người họ với ánh mắt điên cuồng, đập ngực, giọng nói khàn nghẹn
ngào: "Tại sao bọn chúng có thể nhẫn tâm treo con bé ở đó để con bé chịu
sự nhục nhã và đau khổ, con bé đã phạm tội gì, tại sao lại khiến Yumo chịu
nhiều đau đớn và tuyệt vọng thế này."
Đây
là một người ba điên cuồng.
Nhưng
bất kỳ ai đứng ở góc độ của ông cũng sẽ trở nên phát điên.
Con
gái đáng yêu của ông, viên ngọc quý trong lòng bàn tay của ông lại phải chịu
những tai họa đáng sợ như vậy.
Chỉ
vì lòng ác của con người.
Eugene
nhìn ông ta và nói: "Vậy nên chú không đến đón Yumo vì từ lúc nhận tin
nhắn chú đã quyết định trả thù."
"Đúng
vậy, chú muốn trả thù, chú muốn bọn chúng sống không bằng chết, chú còn muốn
cho ngôi trường này biến mất." Ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không
phải vì Hòa Ngọc chú đã muốn giết hết tất cả mọi người."
Yumo
là một người rất tốt bụng, cô bé sẽ không muốn thấy ba mình giết người vô tội.
Vì
vậy, ông ta đã chọn cách ẩn nấp trong trường học và gây ra hàng loạt vụ án giết
người.
Trong
khi điều tra hung thủ ban đầu, đồng thời cũng giết người khiến mọi người trong
trường sợ hãi, làm cho ngôi trường này dần dần từng bước đi đến diệt vong.
Để
trường đào tạo Lê Minh biến mất mãi
mãi.
Cách
Đới nhìn ông chú căng tin điên rồ, sau đó nói với giọng bình tĩnh như máy móc:
"Chúng tôi rất đồng cảm với chú, nhưng chúng tôi vẫn phải giết chú."
Vạn
Nhân Trảm lắc đầu: "Đừng phí lời nữa, giết hung thủ và thăng cấp."
Các
cao thủ của Liên Bang không phải là những người tốt, lòng đồng cảm của họ rất
ít và cũng không đáng kể.
Ông
chú căng tin dần dần bình tĩnh lại, nâng vũ khí lên và nhìn họ một cách không
cảm xúc, sẵn sàng cho trận chiến.
Rubik
quay trước mặt Trấn Tinh: "Chú không thể đánh bại chúng tôi đâu, đầu hàng
đi, tôi sẽ đảm bảo chú có thể ra đi một cách bình yên, không đau đớn chút
nào."