Trên
đạn mạc có rất nhiều tiếng trào phúng, mà ở hiện trường, sau khi chủ nhiệm
khối đánh bay Vạn Nhân Trảm thì chuyển ánh mắt lên người Hòa Ngọc.
Cánh
của Hòa Ngọc đã hỏng, rơi trên mặt đất.
Đôi
cánh mà Eugene muốn đã lâu cứ thế bị hủy đi, chỉ còn lại những mảnh nhỏ, Hòa
Ngọc không còn trang bị có thể bay nào cả.
Chỉ
còn mỗi dao Vô Kỳ bình thường chỉ có ba điểm năng lực chiến đấu.
Dao
cùn có thể sử dụng, nhưng hạt châu lớn chiếu sáng đã bị Quỳnh mang đi, hơn nữa
cho dù làm lóe mù bọn họ cũng không giải quyết được khốn cảnh.
Cùng
đường bí lối rồi.
Hòa
Ngọc hơi thở dài một chút.
Trang
bị của chủ nhiệm khối là một cây mã tấu, khi nó được vung lên, ánh dao sắc
bén nhắm thẳng vào đối thủ, lúc này, ông ấy nhắm vào Hòa Ngọc mà bổ một dao
xuống.
Ánh
dao lóe lên, nhắm thẳng về phía Hòa Ngọc.
Hòa
Ngọc vẫn không nhúc nhích.
Hình
như Eugene nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên lớn tiếng nói: “Hòa Ngọc! Dùng bốn
lạng đẩy ngàn cân của cậu! Chính là cái gì đó! Thái cực ấy, nhanh lên!”
Hòa
Ngọc không nhúc nhích, cũng không đánh Thái cực.
Ánh
mắt cậu có chút bất đắc dĩ.
Bốn
lạng đẩy ngàn cân, bốn lạng của cậu có thể đẩy Vạn Nhân Trảm ngàn cân, nhưng
không thể nào chống đỡ được chủ nhiệm khối mười ngàn cân này đâu.
Cho
nên, còn có biện pháp khác sao?
“Lần
này chắc chắn là Hòa Ngọc không có biện pháp nào rồi.”
“Bọn
Eugene không biết nhưng chúng ta đều biết rõ, năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ
có tám điểm.”
“Hơn
nữa, cậu ta còn không có bất kỳ trang bị phòng ngự nào. Chậc chậc, quả nhiên,
năng lực chiến đấu mới là thứ quan trọng nhất.”
“Không
còn Hòa Ngọc, hành tinh rác đi chết đi!”
“Thái
cực của cậu ta rất tốt, sao lại không dùng? Chẳng lẽ có gì mờ ám trong
đó?"
"Ha
ha ha, rốt cuộc ông đây cũng chờ tới người hành tinh rác này chết, tôi đây muốn
hát… Đờ mờ”
“Đờ
mờ!”
“Chết
tiệt!”
“Đây
là trò quỷ gì đấy?!”
“?????”
…
Diệp
Khai Quân trừng lớn mắt, nắm tay siết chặt lại.
Ở
hiện trường, từ Trấn Tinh cho tới Eugene, còn cả Vạn Nhân Trảm đang dính ở trên
tường chưa xuống: “???”
Tất
cả bọn họ đều ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn lên không trung, miệng hơi mở ra.
Ở
trên không, Hòa Ngọc dẫm lên… Cái chổi.
Ngay
cả chủ nhiệm khối cũng ngẩn cả người, sau đó lại lần nữa vung dao lên, ánh
dao sắc bén phóng tới nhắm về phía Hòa Ngọc, bẻ gãy và nghiền nát, lực sát
thương kinh người.
Hòa
Ngọc đứng trên chổi, linh hoạt tránh né.
Một
cái chổi với vẻ ngoài vô cùng bình thường lại có sự linh hoạt không phù hợp với
ngoại hình, hơn nữa tốc độ cực nhanh, tư thế né tránh vô cùng sinh động.
Chủ
nhiệm khối: “???”
Ông
ấy bổ dao tới.
Cái
chổi tránh đi
Ông
ấy lại bổ dao tới!
Cái
chổi vẫn tránh đi.
Cái
chổi kia còn vô cùng gợi đòn mà lắc trái lắc phải, giống như đang đắc ý khoe
khoang năng lực tránh né của bản thân.
Trang
bị khốn nạn như này hoàn toàn có thể so sánh với con dao cùn kia.
Hòa
Ngọc: “…” Cái này không phải do cậu làm.
Chủ
nhiệm khối: “…”
Ông
ấy bị chọc tới nổi nóng, chuẩn bị tiếp tục tấn công.
Ông
chú căng tin: “Khoan đã, cái đấy không phải của cô sao?”
Ông
ta nhìn nhân viên vệ sinh.
Vẻ
mặt của nhân viên vệ sinh cũng ngây ra, bà ngẩng đầu nhìn cái chổi linh hoạt
gợi đòn kia, lẩm bẩm: “Là của tôi, nhưng mà… Hóa ra thứ này là trang bị phi
hành sao?”
Bà
vẫn luôn tưởng rằng nó là trang bị chiến đấu không có chút tác dụng nào hoặc là
trang bị phòng ngự.
Chưa
bao giờ nghĩ tới món đồ chơi này còn có thể bay.
Nhưng
cũng có thể hiểu được mà, con mẹ nó ai lại thử ngồi lên cái chổi rồi bay cơ
chứ!!
Rốt
cuộc là tên điên nào đã chế tạo một trang bị đặc sắc như thế, một cái chổi lại
là trang bị phi hành??
Nhân
viên vệ sinh có kiến thức rộng rãi cũng không giấu được sự buồn bực.
Trang
bị phi hành đặc sắc như thế này, thế mà Hòa Ngọc cũng có thể nghĩ tới để sử
dụng được, thật sự là…. xứng đôi vừa lứa mà
Hòa
Ngọc thở dài một hơi ở trên bầu trời.
Cậu
giơ tay sờ sờ hạt châu ở ngay cổ, lại cúi đầu nhìn cái chổi dưới chân mình.
Cho
nên…
Quả
nhiên là càng xui xẻo, càng nguy hiểm thì vận may càng lớn sao?
Có
lẽ là cậu đã tìm ra được phương pháp chính xác sử dụng trang bị cái chổi này,
thông tin về trang bị này nhảy ra thông báo —
[Một
món trang bị phi hành có bề ngoài xấu xí nhưng vô cùng cao cấp, người chế
tạo: Ly Trạm.]
Hòa
Ngọc hơi nhướng mày.
Đây
là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ở phần thông tin của trang bị có để tên người chế
tạo, Ly Trạm? Đây là ai thế?
Cậu
không biết, nhưng đạn mạc lại bị toàn những tiếng chửi “đờ mờ” che phủ:
“Đờ
mờ, đờ mờ!!”
“Trạm
Thần! Hóa ra là do Trạm Thần chế tạo!!”
“Con
mẹ nó, trận thi đấu này còn có cả trang bị do Trạm Thần chế tạo sao. Hu hu hu,
quá kích động rồi.”
“Không
còn cách nào, ai bảo lúc chế tạo trang bị, vì để bảo vệ kỹ thuật chế tạo mà
không cho ai xem chứ? Cho nên chúng ta cũng không biết đó là do Trạm Thần chế
tạo… Một cái chổi.”
“Hòa
Ngọc! Cậu ta có tài đức gì mà có được trang bị của Trạm Thần!”
…
Mặc
kệ trang bị này là do ai chế tạo, thế nhưng quả thật vô cùng có ích.
Ít
nhất bây giờ, Hòa Ngọc giẫm lên nó, có thể linh hoạt né tránh công kích của cao
thủ cấp S, giúp cậu giữ được mạng mình.
Eugene
và Trấn Tinh giơ ngón cái lên.
Người
anh em, vẫn là cậu có cách.
Vạn
Nhân Trảm ở trên tường còn chưa xuống: “…”
Gã,
không, phục!!
Gã
nhảy từ trên tường xuống, xông tới: “Hòa Ngọc, chỉ là nhờ mày có nhiều may mắn,
nhiều trang bị, nếu không mày tuyệt đối sẽ không — A!”
Gã
quá ồn ào, bị nhân viên vệ sinh bực mình đánh bay đi.
Vạn
Nhân Trảm lại dính lên trên tường.
Miệng
gã sùi bọt mép, nhưng gã vẫn không chọn rời đi, cũng rất ngoan cường đấy.
Gã
nghĩ, số phiếu của Hòa Ngọc không đủ, lại không giết được ông chú căn tin, kết
cục chờ đợi cậu vẫn chỉ có một.
Gã,
muốn, chờ, xem!
Trấn
Tinh cũng có trang bị phi hành, là một con thuyền nhỏ, đây là dáng vẻ thường
thấy của trang bị phi hành ở Liên Bang Vũ Trụ, cái chổi kia của Hòa Ngọc… giống
với cậu, đều là những thứ đặc sắc.
Eugene
thấy thế, lập tức theo Trấn Tinh lên thuyền, cùng bay lên.
Trong
tình huống bình thường, loại trang bị phi hành thế này chỉ có thể chịu được tải
trọng của một người, nhưng Trấn Tinh không nặng, Eugene của hành tinh Cơ Giới
nhẹ vô cùng, cho nên thuyền nhỏ mới có thể chở cả hai người đi tới bên cạnh Hòa
Ngọc.
Phi
thuyền vừa mới tới gần cái chổi lập tức vụt đi, bảo trì khoảng cách với bọn họ,
giống như thể đang ghét bỏ.
Trấn
Tinh, Eugene: “…” Thật sự muốn đánh nó mà.
Hòa
Ngọc chỉ vào nó: “… Nó tự có hành vi của mình, không liên quan tới tôi.”
Eugene:
“Cho nên bây giờ phải làm gì tiếp theo?”
Hòa
Ngọc không đi được, cũng không giết người được, vô cùng phiền toái.
Hòa
Ngọc nghe vậy cụp mắt nhìn về phía năm cao thủ cấp S ở bên dưới, thật ra bọn họ
cũng không cực kỳ muốn giết chết mấy người Hòa Ngọc, nếu không cho dù cậu bay
lên cao bọn họ cũng có thể cùng vây quanh tấn công.
Bốn
người cấp S, thêm một người cấp SS, chỉ cần bọn họ cố gắng, Hòa Ngọc có bay cỡ
nào cũng vô dụng. Mục đích của đám người kia là ngăn cản bọn họ giết ông chú
căng tin.
Hòa
Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Biện pháp duy nhất bây giờ chắc là chỉ có trao đổi.”
Mọi
người sửng sốt.
Ngay
cả các cao thủ ở bên dưới cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt nghi ngờ.
Hòa
Ngọc: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”
“Giao
dịch gì?” Chú bảo vệ tùy tiện hỏi, cũng không quan tâm lắm.
Hòa
Ngọc nhìn về phía ông chú căng tin: “Chú, chúng cháu vẫn luôn suy đoán chú vô
cùng lợi hại, nhưng có lẽ, chú cũng không lợi hại tới như trong tưởng tượng của
chúng cháu.”
Vẻ
mặt của ông chú căng tin chẳng có gì thay đổi.
Hòa
Ngọc tiếp tục nói: “Vị thám tử cấp bậc S kia, tuy rằng bị chú giết, nhưng chắc
hẳn cũng đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng cho chú đúng không? Eo của chú bị
thương là thật, thậm chí không chỉ bị thương mỗi ở eo.”
Nếu
không con dao cùn của cậu chiếu tới cũng sẽ không gây ảnh hưởng lớn tới như
vậy.
Khiến
cho ông ta gần như hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu là bởi vì bản thân ông
ta đã bị thương nặng, năng lực chiến đấu đã trở nên yếu hơn rất nhiều.
Nhóm
bốn người nhân viên vệ sinh lập tức nhìn về phía ông chú căng tin, nhíu mày
nói: “Ông bị thương rất nghiêm trọng sao?”
Ông
chú căng tin cười khổ: “Tên nhóc này thật sự rất thông minh.”
“Vì
sao ông không nói cho chúng tôi biết? Có cần thuốc phục hồi không?” Nhân viên
vệ sinh lấy một lọ thuốc phục hồi từ trong ba lô ra.
Ông
chú căng tin xua xua tay nói: “Không sao hết, chỉ là vết thương nhỏ, chăm sóc
tốt là được rồi.”
Hòa
Ngọc bóc trần lời ông ta: “Không, đó không phải chỉ là vết thương nhỏ.”
Cậu
vươn tay đẩy đẩy mắt kính: “Nếu cháu đoán không sai, hẳn là chú không còn sống
được bao lâu nữa.”
Vẻ
mặt của bốn người đám nhân viên vệ sinh lập tức thay đổi.
Ông
chú căng tin lại nhìn chằm chằm Hòa Ngọc lần nữa, ánh mắt phức tạp.
Eugene
và Trấn Tinh ở bên cạnh: “…”
Vạn
Nhân Trảm ở trên tường còn chưa xuống: “…”
Bọn
họ thật sự không phải đang ở hai phó bản khác nhau đấy chứ?
Hoặc
là có phải Hòa Ngọc giấu giếm bọn họ bật hack rồi không?
[Đạn
mạc: … Tên nhóc này, thật sự rất ly kỳ!]
[Đạn
mạc: Lại nghi ngờ một lần nữa, cậu ta thật sự tới từ hành tinh rác sao?]
[Đạn
mạc: Nhìn năng lực chiến đấu, hẳn là đúng rồi…]
Nhân
viên vệ sinh và chú bảo vệ chẳng rảnh mà lo Hòa Ngọc, bọn họ vọt vài bước tới
bên cạnh ông chú căng tin, đặc biệt là giáo viên y tế, lập tức lấy trang bị
ra chuẩn bị kiểm tra cơ thể của ông chú căng tin.
Sắc
mặt giáo viên y tế càng ngày càng khó coi, vẻ mặt mấy người khác cũng trở nên
trầm xuống.
Ông
chú căng tin cười khổ: “Không sao cả, tôi vốn cũng không muốn sống nữa, báo
thù cho Yumo là tâm nguyện của tôi. Tôi muốn đi với Yumo, ở bên cạnh bảo vệ con
bé một bước không rời, không bao giờ để cho bất kỳ ai tổn thương con bé.”
“Haiz…”
Nhân viên vệ sinh thở dài, không biết nói gì.
Là
bạn bè, bọn họ hiểu nỗi đau khổ của ông ta.
Ông
chú căng tin ngẩng đầu nhìn về phía Hòa Ngọc: “Vậy thì? Cháu nói ra tình
trạng sức khỏe của chú là có ý gì? Là muốn nói rằng dù sao cũng phải chết,
không bằng chết trên tay cháu?”
Hòa
Ngọc lắc đầu: “Không, cháu chỉ muốn vào lúc chú chết, có cháu ở đó là được.”
Ông
chú căng tin nhất định phải chết, nhưng cuộc tấn công của bọn họ hôm nay đúng
là họa vô đơn chí.
Cho
nên, chờ khi ông ta chết đi, các tuyển thủ đều ở đây thì hẳn là có thể phán
định thăng cấp thành công.
Đạn
mạc —
“Phục
rồi, đầu óc Hòa Ngọc thật sự tuyệt vời.”