Tuyển
thủ không hề biết sự điên cuồng trên đạn mạc.
Vạn
Nhân Trảm ghen tị tới mức mắt nhỏ máu, mà Cách Đới lại nghi ngờ: “Lấy trang bị
ra xem, có chắc có thể làm được không? Đó là cao thủ cấp S đấy.”
Nếu
trang bị của Hòa Ngọc không thể khiến đối phương mất năng lực hành động, thì
chỉ dựa vào bọn họ, sợ rằng vẫn giống như lần trước, không thể giữ lại hung
thủ.
Đó
không chỉ là cao thủ cấp S mà còn là một cao thủ cấp S có thể giết chết một cao
thủ cấp S khác.
Rõ
ràng là Hòa Ngọc đang chần chừ.
“Sao
thế, có vấn đề gì à?” Quỳnh hỏi.
Hòa
Ngọc: “Bộ trang bị kia của tôi có hơi phức tạp, mọi người chắc chắn muốn xem
à?”
Lòng
hiếu kỳ của Eugene bị khơi dậy, gật đầu: “Xem chứ, mau cho bọn tôi xem đi, phức
tạp đến mức nào, lẽ nào là trang bị siêu đỉnh sao?”
Hòa
Ngọc nhấn mạnh: “Sau khi tôi lấy nó ra, các anh phải tự chịu hậu quả đấy.”
Vạn
Nhân Trảm vô cùng cáu kỉnh: “Mau lấy ra đi, không phải chỉ là một món trang bị
thôi sao, bố mày đã thấy ở bên ngoài nhiều lắm rồi, mày che che giấu giấu cái
gì, đúng là hẹp hòi.”
Gã
ghét bỏ nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt khinh bỉ.
Hòa
Ngọc bất đắc dĩ, giơ tay đẩy kính mắt: “Ờ, vậy được thôi.”
Cậu
vươn tay ra, chuẩn bị lấy trang bị.
Đạn
mạc chia làm hai nhóm người, nhóm thứ nhất là những người đã xem Hòa Ngọc phát
sóng trực tiếp từ vòng tuyển chọn, bọn họ gõ những dòng bình luận.
“Đờ
mờ, chạy ngay đi!”
“Chuồn
đây chuồn đây, lát nữa quay lại.”
“Các
anh chị em, đi trước một bước!”
“Chạy.”
“Khuyên
những người không hiểu Hòa Ngọc, những người chưa từng xem phòng trực tiếp của
Hòa Ngọc, chạy ngay đi, đừng trách bọn tôi không nhắc trước.”
“Cảnh
báo có cảnh kịch liệt, hãy tránh đi.”
Những
bình luận này khiến những khán giả chú ý tới Hòa Ngọc chỉ bởi mấy người Eugene,
Trấn Tinh không hiểu gì, bọn họ mờ mịt gõ bình luận.
“Có
ý gì thế?”
“Tại
sao khán giả phải chạy?”
“Tôi
cũng không biết, sao số người xem phòng phát sóng trực tiếp lại giảm một phần
ba rồi.”
“Không
hiểu, rốt cuộc là có cái gì đặc biệt vậy?”
Trang
bị của Hòa Ngọc xuất hiện trên tay, một con dao cùn, một con dao cùn không mài
lưỡi màu trắng bạc, chất liệu có vẻ không tệ, nhưng nhìn thế nào cũng không
thấy có lực sát thương gì.
Cách
Đới: “Cậu muốn dựa vào con đường vòng này để công kích cao thủ cấp S?”
Gã
viết chữ “cậu đang mơ à” lên mặt.
Lần
này Vạn Nhân Trảm không châm chọc, nhưng cũng viết dòng chữ đó trên mặt.
Tựa
như kinh ngạc đến nỗi không biết nên mở miệng trào phúng thế nào.
Eugene
sờ cằm, nhìn kỹ con dao cùn.
Ánh
mắt Trấn Tinh mang theo tia nghi ngờ: “Không biết sao, tôi luôn cảm thấy đã
từng thấy rồi.”
Thành
Chiêu: “Tôi có một dự cảm không tốt lắm.”
Vừa
dứt câu xong, tay Hòa Ngọc vừa xoay, chiếc dao cùn đối diện với đèn chiếu sáng
trên đầu, trong chớp mắt, ánh sáng màu trắng nhức mắt nổ tung.
“A.”
“Aa.”
“Cái
quái gì thế?”
“Đm
cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi.”
“Cất
đi chứ mắt ông đây mù rồi.”
Khi
Coai ở hành tinh chính từ bên ngoài trở về phòng phát sóng trực tiếp, Hòa Ngọc
đã cất con dao cùn đi.
Cậu
ngồi đó với khuôn mặt bất đắc dĩ, trước mặt là bàn ăn đã được ăn sạch sẽ.
Đối
diện cậu, bên cạnh.
Miệng
Vạn Nhân Trảm đang sùi bọt mép, trợn mắt, ánh mắt Trấn Tinh và Quỳnh dại ra,
đường dây thị giác của Cách Đới và Eugene bị chập mạch, khói bốc từ lỗ tai ra
ngoài, ánh mắt của những người khác cũng tan rã, mặt nghệt ra.
Đạn
mạc bỗng trống rỗng chưa từng có, dường như người xem đều biến mất.
Năm
người Vạn Nhân Trảm, Cách Đới, Annie, Đường Kha, Eugene chưa từng thấy Hòa Ngọc
dùng dao cùn, nhưng những người khác đều đã gặp ở vòng tuyển chọn.
Ánh
sáng chói mắt quen thuộc chết tiệt này, hòa cùng cảm giác chóng mặt quen thuộc
đó.
Cuối
cùng thì bọn họ cũng biết hồi trước mình đã bị món trang bị nào gây tổn hại
rồi.
Không
ngờ chỉ là một con dao cùn không có sức chiến đấu, thậm chí còn chưa mài lưỡi
như vậy.
Đạn
mạc trống rỗng rồi lại chậm rãi hiện lên.
“Tôi
quay về rồi, đệt, đáng sợ quá.”
“Thế
này đúng là cạn lời, mỗi lần Hòa Ngọc dùng, đờ mờ tôi đều thấy tuyệt vọng.”
“Mọi
người nhìn biểu cảm của Vạn Nhân Trảm đi, ban nãy bọn họ cứ chắc chắn muốn xem
bằng được, bây giờ ha ha ha, cũng coi như là cầu được ước thấy.”
“Mấy
người, đm tại sao không nói rõ, bây giờ còn đang khóc đây nhìn cái gì cũng
thành hai hết.”
“Bởi
vì không nói rõ được, cái này mà không tự trải nghiệm thử một lần thì cơ bản
không biết sao lại được gọi là ‘con dao khốn nạn’.”
Hòa
Ngọc bất đắc dĩ: “Vậy trang bị này có thể chứ?”
Không
ai nói gì cả.
Hòa
Ngọc: “Không thấy rõ à? Còn muốn nhìn lại không?”
Cậu
vươn tay ra, năm, sáu bàn tay cùng đồng thời ấn chặt tay cậu lại, ngăn cản động
tác của cậu.
Vẻ
mặt Cách Đới dại ra, giọng nói khàn khàn: “Thấy rõ rồi, không cần nhìn, cũng
không muốn nhìn nữa.”
Trấn
Tinh chậm chạp chớp đôi mắt tan rã: “Hay là thảo luận chi tiết cách bắt hung
thủ đi.”
Eugene
vô thức lẩm bẩm một cách máy móc: “Đúng, thảo luận chi tiết, thảo luận chi
tiết.”
Lúc
rời khỏi nhà ăn, ông chú căng tin đang thu dọn đồ đạc.
Ông
ta có hơi trầy trật khi bưng một chậu lớn thức ăn thừa lên, từ cửa sổ đi về
phòng bếp, vô cùng nghiêm túc.
Hòa
Ngọc nhìn thấy, dừng bước, quay đầu cười hỏi ông ta: “Chú ơi, chú cần cháu giúp
gì không?”
Ông
chú căng tin nghe vậy, lập tức vẫy tay: “Cần chứ cần chứ, trời, thầy Hòa và học
sinh của cháu thật sự quá tốt, eo chú không được ổn, dọn đi dọn lại rất vất
vả, đang lo không có ai giúp chú.”
Hòa
Ngọc: “Học sinh ba tốt, mau đi chuyển đồ giúp chú ấy đi.”
Vạn
Nhân Trảm: “...”
Hòa
Ngọc: “Em còn một tín chỉ.”
Vạn
Nhân Trảm giận dữ đi qua giúp, tuy rằng động tác của gã hấp tấp, vẻ mặt đều
viết mấy chữ bực mình và không có ý tốt, nhưng đúng là một tên làm được, bàn
ăn mà ông chú căng tin không bê nổi, gã mỗi tay một cái, khiêng vô cùng nhẹ
nhàng.
Ông
chú căng tin cười híp mắt: “Ngoan, học sinh này tốt thật.”
Hòa
Ngọc nhìn đồ ăn thừa, thuận miệng cảm thán một câu: “Nhiều đồ thừa để lãng phí
vậy, tiếc quá đi.”
Ông
chú căng tin đau lòng: “Haizz, đúng thế, thật sự rất đáng tiếc, chỉ có thể chia
ra ăn cùng các nhân viên thôi.”
Hòa
Ngọc gật đầu, không nói gì nữa.
Chờ
tới lúc Vạn Nhân Trảm thở phì phò vì chuyển đồ xong quay về, Hòa Ngọc nhấc chân
rời đi đầu tiên, theo bản năng thì những người khác cũng đi theo.
“Hòa
Ngọc, rồi có một ngày tao sẽ giết chết mày.” Vạn Nhân Trảm nghiến răng.
Hòa
Ngọc không để ý đến gã, quay đầu nhìn lại, ông chú căng tin đang bận rộn thu
dọn thức ăn thừa, động tác vô cùng thuần thục.
Eugene
tò mò: “Cậu đang quan sát ông chú căng tin bởi vì thân hình ông ta rất giống
hung thủ.”
Hòa
Ngọc gật đầu, trả lời: “Bất cứ ai giống hung thủ đều không thể bỏ qua.”
Eugene
cũng quay đầu nhìn lại, sau đó thu hồi tầm mắt: “Không biết cậu nghi ngờ điểm
nào, nhưng dựa theo phân tích của tôi, ông ta đúng là một đầu bếp.”
Quỳnh
gật đầu, cô ta hiểu khá rõ những người trà trộn vào hành tinh hỗn loạn, cũng
cũng một phân tích nói: “Tay nghề của ông chú căng tin không phải chỉ ba tháng
là có thể luyện ra, hơn nữa động tác ông ta ở phòng bếp vô cùng thành thạo,
đã từng nghiêm túc học qua.”
“Cao
thủ cấp S có thích nấu cơm không?” Nguyên Trạch hỏi.
Trấn
Tinh nghĩ một lát, lắc đầu: “Tuy mỗi người đều có sở thích của mình, nhưng có
thể trở thành cao thủ cấp S, chắc chắn là đặt năng lực chiến đấu lên hàng đầu
rồi.”
Dừng
một chút, gã bổ sung: “Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng cao thủ có sở
thích này.”
Quỳnh:
“Đúng rồi, còn một người nữa.”
Hòa
Ngọc nhìn về phía cô ta.
Quỳnh
trả lời: “Giáo viên y tế, thân hình cũng gần như giống như thế.”
Mặt
Cách Đới không chút thay đổi: “Cho nên rất rõ ràng, trong phó bản này, tất cả
những người bị tình nghi đều có thân hình giống nhau, mà chúng ta phải tìm được
hung thủ thật sự trong số đó, loại trừ những người không phải là hung thủ
thật.”
Gã
cũng cảm nhận được cái sự rắc rối của phó bản này.
“Quá
rắc rối mà còn rất tốn thời gian, đã bị chiếm hơn bốn mươi nghìn slots, còn
đang tiếp tục tăng, chúng ta không thể chậm trễ nữa.” Vẻ mặt Đường Kha nghiêm
túc nói.
Eugene:
“Cho nên vẫn làm theo cách của Hòa Ngọc nói đi.”
Hòa
Ngọc không nói gì, cậu đang thất thần.
Bởi
vì, lúc này cậu thấy được đạn mạc, mà trong đạn mạc có một số câu khiến cho cậu
chú ý.
“Phó
bản này khó thật sự, trong tất cả phó bản, chỉ có trường đào tạo Lê Minh là chưa có ai vượt qua phó bản.”
“Bọn
Trấn Tinh còn chưa thành công, những người khác sao có thể thành công được?”
“Phó
bản trường đào tạo Lê Minh đã giết
mấy trăm người rồi, hung thủ là ai cũng chưa thấy đã bị giết hết rồi, chậc
chậc, quả nhiên là phó bản khó nhất trong trận đấu vòng loại lần này.”
“Những
phó bản khác đã có rất nhiều người thăng cấp rồi.”
“Đúng
thế, hơn nữa có rất nhiều người có biểu hiện ưu tú, đúng là ngoài ý muốn.”
“Vl
vl mọi người mau đi xem phó bản Phi
thuyền tử vong 98 đi, xuất hiện tuyển thủ số 1234 Lăng Bất Thần của Lam
Tinh!”
“Tuyển
thủ Lam Tinh cũng có nhiều mà, ngạc nhiên làm gì?”
“Anh
ta chiếm được một bộ trang bị cực kỳ cực kỳ trâu bò, tuy rằng không phải là
bảo vật cấp thần, nhưng tuyệt đối rất gần bảo vật cấp thần, đm, hơn nữa vô cùng
hữu dụng.”
“Đệt,
tôi đi xem một lát.”
Lăng
Bất Thần.
Hòa
Ngọc nhướng mày, ở vòng tuyển chọn, người Lam Tinh đầu tiên lên đảo chính là
Lăng Bất Thần, còn tuyển thủ Lam Tinh thứ hai lên đảo là Bạc Kinh Sơn, cậu vẫn
nhớ rõ hai cái tên này.
Lăng
Bất Thần có được trang bị vô cùng ghê gớm sao?
Người
xem không nói là gì, khiến Hòa Ngọc có chút tò mò.
Phó
bản trường đào tạo Lê Minh này, chỉ
sợ còn khó khăn hơn trong tưởng tượng của cậu, nếu không thì dù cái phó bản này
đã mấy trăm người chết nhưng vẫn chưa một ai thấy hung thủ là ai.
Chậc
chậc, vận may của cậu.
“Hòa
Ngọc.” Eugene đẩy Hòa Ngọc.
Đôi
mắt Hòa Ngọc tập trung, bình tĩnh hồi phục: “Nhưng tôi vẫn là câu nói đó, dẫn
hung thủ ra sau đó tạo thành hậu quả gì đó không thu dọn được, cũng đừng trách
tôi, tự gánh vác hậu quả đấy.”
Vạn
Nhân Trảm châm chọc một tiếng: “Đồ nhát gan.”
Buổi
tối.
Từ
sau khi Yumo chết, có một thời gian dài lớp phó học tập không thể ngủ ngon.
Chú
bảo vệ quan tâm con trai, dạo này hay bảo cậu ta đến chỗ ông ấy ngủ, có ông ấy
trông, lớp phó học tập mới có thể miễn cưỡng ngủ một giấc ngon.
Đêm
nay cũng thế, theo thường lệ cậu ta đi đến phòng bảo vệ.
Nhưng
mà đi được nửa đường, cậu ta “đụng vào” Vạn Nhân Trảm, lần này, lớp phó học
tập tuyệt đối không cố ý, cũng không biết Vạn Nhân Trảm xuất hiện từ đâu.
Cậu
ta chưa mở miệng, Vạn Nhân Trảm đã túm lấy cổ áo cậu ta: “Lại là mày.”
Lớp
phó học tập cũng thấy rõ mặt Vạn Nhân Trảm, sửng sốt.
“Lần
trước không xử được mày, lần này là tự mày đụng phải tao nên đừng có trách tao
đấy.” Nói xong, gã nhấc lớp phó học tập lên, hung hãn đấm mấy đấm.
Vết
thương không nặng, nhưng gã đánh hết vào mặt.
Thế
nên trông sẽ thấy vô cùng nghiêm trọng, mặt mũi bầm dập, cực kỳ đáng thương.
Vạn
Nhân Trảm đạp cậu ta một cái, lạnh lùng bước qua, cao ngạo rời đi.
Đợi
đến lúc sau khi rời đi, đến khi lớp phó học tập không trông thấy bóng lưng
mình đâu nữa, Vạn Nhân Trảm trở về đội, gã hất cằm lên: “Thế nào, tao thể hiện
tốt chứ?”
Hòa
Ngọc gật đầu, tán dương nói: “Rất tốt.”
Khóe
miệng Vạn Nhân Trảm nhếch lên.
Hòa
Ngọc: “Phát huy bản chất của một tên khốn nạn đến cực hạn, không có dấu vết
diễn kịch, tuyệt đối là diễn chính mình.”