Nhưng
mà, cực kỳ bình tĩnh.
Hòa
Ngọc: "Ồ, cũng bình thường.”
Mọi
người: “???” Bình thường??
[Người
xem: “……” Bình thường chỗ nào!!]
Vạn
Nhân Trảm không thể tin được: "Mày không hiểu à? Nếu đúng như mày đoán là
thuận tay trái, vậy chắc chắn bảo vệ không phải hung thủ, chúng tao tìm lầm
người!”
Hòa
Ngọc nhướng mày: "Tôi có nói tôi nghĩ bảo vệ là hung thủ à?”
Mọi
người: “…”
Hình
như đúng là vậy.
Vẫn
luôn là bọn họ nói bảo vệ là hung thủ, Hòa Ngọc chưa từng nói, không chỉ chưa
nói, còn ngăn cản bọn họ ra tay với bảo vệ…
“Chẳng
lẽ anh vẫn luôn khẳng định bảo vệ không phải hung thủ ư?” Hai mắt Quỳnh trợn
to.
Hòa
Ngọc lắc đầu, không đợi bọn họ thở dài, anh nhàn nhạt nói: “Chỉ khẳng định chín
mươi phần trăm.”
Mọi
người: “……” Chín mươi phần trăm……
Vạn
Nhân Trảm không tin: "Mày điêu, sao mày có thể loại chú bảo vệ ra khỏi
diện tình nghi? Hơn nữa, trước mắt bảo vệ là nghi phạm số một trong mắt mọi
người nên sẽ không phải do cái phỏng đoán thuận tay trái của mày có vấn đề đó
chứ?”
Mặt
Vạn Nhân Trảm đầy hoài nghi, mười phần nghi ngờ.
Đang
lúc hai phỏng đoán xuất hiện mâu thuẫn, vì sao không thể nghi ngờ là Hòa Ngọc
đoán sai chứ?
Hòa
Ngọc đi đến cửa sổ múc cơm, cười với người múc cơm ở bên trong: "Chú, hôm
nay chú tự tay múc cơm à?”
——
Bên trong căng tin là ông chú lớn tuổi eo không tốt.
Ông
chú căng tin vẫn cười giống phật Di Lặc: “Ai ya, còn không phải vì gần đây
trường học xảy ra chuyện không ngừng, thiếu nhân viên, hơn nữa chú thấy cũng
không nhiều học sinh đến ăn nên để cho bọn họ nghỉ ngơi.”
Ông
ta múc một muỗng lớn, cực kỳ quen thuộc: "Thầy Hòa, sao cháu cũng tới đây
ăn cơm? Cháu ăn gì?”
Vạn
Nhân Trảm thấy Hòa Ngọc không để ý tới mình, vẫn muốn nói gì đó.
Bên
cạnh, Eugene kéo gã, dùng ánh mắt ý bảo giờ gã không nên nói.
Mỗi
lúc Vạn Nhân Trảm gặp Hòa Ngọc dù rất dễ tức giận, nhưng gã không ngu.
Nơi
này có NPC trường học, không phải thời điểm nói chuyện này, gã im lặng, chỉ là
ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hòa Ngọc với vẻ cực kỳ không có thiện
chí.
——
Gã vừa thấy ông chú căng tin, liền sẽ nghĩ đến trang bị mình đã bỏ lỡ.
Đều
do Hòa Ngọc!
Hòa
Ngọc cười đáp: “Có mấy học sinh định hỏi cháu mấy câu, cháu liền đi cùng bọn
chúng tới căng tin học sinh, không ngờ tay nghề của chú càng ngày càng tốt.
Cháu muốn hai món này.”
Ông
chú nhà ăn nghe vậy, cười đến càng vui vẻ, vô cùng phấn khởi múc hai muỗng đầy
cho Hòa Ngọc: "Đó là đương nhiên, không phải chú kiêu ngạo đâu mà những ai
đã ăn đồ chú làm thì đều nói ngon, ngon hơn nhiều so với người ở căng tin chỗ
các cháu!”
Hòa
Ngọc nhận lấy, nhìn mấy món ăn đầy trong khay, lơ đãng hỏi: “Sao giờ này rồi mà
còn dư lại nhiều vậy ạ? Những học sinh khác không tới ăn sao?”
Ông
chú căng tin nghe vậy, sắc mặt có chút phức tạp.
Ông
ta lén nhìn bên ngoài rồi tiến sát lại gần cửa sổ, hạ giọng: "Thầy Hòa
không phải người ngoài, chú lén nói cho cháu biết.”
Hòa
Ngọc dí sát vào, tất cả những người khác dựng lỗ tai lên, lặng ngắt như tờ, cẩn
thận nghe lén.
——
Có tình báo!
Ông
chú căng tin nhỏ giọng cực kỳ: “Hình như cái trường học này sắp sập, hôm nay
rất nhiều học sinh chuyển đi, xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn lan truyền
rộng đến thế, chậc chậc, còn có bao nhiêu học sinh dám ở lại chứ? Nếu các cháu
có con đường khác, vẫn nên nhanh chóng chuyển đi thôi.”
Chín
người có chút thất vọng, còn tưởng là tin tình báo gì quan trọng, thì ra chỉ
thế.
Vụ
án giết người đã có đến tám người chết, hơn nữa còn không tìm được hung thủ,
trong trường hợp này còn có bao nhiêu học sinh dám ở lại trường đào tạo Lê Minh? Không bất ngờ, mà cũng không quan trọng.
Thế
nhưng Hòa Ngọc lại có hứng thú, còn đáp lời: “Thật ạ? Chú, vậy còn chú thì
sao?”
Ông
chú căng tin vẫy vẫy cái muôi, cảm thán: "Đây chẳng phải vì chưa đến cuối
tháng sao, lãnh lương tháng này xong chú sẽ đi, eo chú luôn không tốt, vẫn nên
về hưu sớm một chút. Haiz, trường học này, không dám ở lại.”
Ông
ta lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.
Hòa
Ngọc gật đầu, tán đồng: "Đúng vậy, trường học này, đúng thật không dám ở.”
Nói
xong, cậu bưng khay tránh ra, ông chú căng tin tiếp tục múc cơm cho những
người ở đằng sau.
Ngoài
Eugene và Cách Đới, tất cả những người khác đều nhận đồ ăn, lúc đến lượt Vạn
Nhân Trảm, ông ta còn cười chào hỏi: “Ui da, đây không phải học sinh ba tốt
sao?”
Vạn
Nhân Trảm: “……” Mặt đen thui.
Eugene:
“Phì ——”
Nghe
thấy xưng hô này, bọn họ bật cười.
Ông
chú nhà ăn: "Chú múc nhiều hơn cho cháu.”
Vạn
Nhân Trảm cũng không cảm kích, gần như là giật lấy khay đồ ăn, cực kỳ hung ác
mà quay đầu trừng mắt với Hòa Ngọc, như là muốn ăn thịt người vậy.
Hòa
Ngọc tỏ vẻ vô tội.
Ông
chú căng tin lẩm bẩm: “Tên nhóc này, vẫn cứ nóng tính như vậy.”
Hòa
Ngọc bưng khay, đi đến cái bàn trong góc ngồi xuống, Vạn Nhân Trảm hung hăng
đem khay đặt ở trước mặt cậu, ánh mắt hung hãn: "Sớm muộn gì tao cũng sẽ
chém mày thành trăm mảnh!”
——
Trang bị của gã!
Bởi
vì Hòa Ngọc mà ở vòng tuyển chọn trên biển gã bị rớt lại phía sau,
phải hợp đội với đám cao thủ này, còn trong phó bản này thì bỏ lỡ
trang bị, gã thật sự hận muốn cắn chết Hòa Ngọc.
Trấn
Tinh và Eugene chia ra ngồi một bên phải và bên trái Hòa Ngọc, Eugene gấp
không chờ nổi nữa, hỏi: "Cậu vẫn chưa giải thích, rốt cuộc sao cậu
lại biết bảo vệ không phải hung thủ?”
Hòa
Ngọc cũng không giấu, vừa ăn vừa giải thích cho họ ——
"Tôi
từng điều tra rồi.”
"Tôi
dùng chuyện Liên Bang muốn bắt được hung thủ để thử bảo vệ cửa, tôi nhìn ra
nhờ phản ứng của ông ấy.”
Quỳnh
truy hỏi: "Phản ứng gì?”
Hòa
Ngọc hỏi ngược lại: “Các anh nghĩ hung thủ sẽ có phản ứng thế nào?”
Thành
Chiêu nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Hung thủ sẽ rất lo lắng?”
Cách
Đới lập tức phản bác: “Hung thủ sẽ không dễ dàng lộ ra như vậy, gã ẩn núp
trong trường học đã lâu, giết nhiều người như thế cũng chưa từng bị bại lộ nên
tuyệt đối không thể dễ dàng lộ phản ứng lạ thường như vậy trước mặt người
khác.”
Thành
Chiêu nghi hoặc: “Vậy hung thủ sẽ không có phản ứng gì? Mọi thứ đều bình
thường? Vậy bảo vệ có phản ứng gì?”
Nguyên
Trạch lắc đầu: “Không đúng, suy đoán dựa theo phản ứng không hợp lý.”
Thấy
mọi người nhìn về phía mình, Nguyên Trạch lý trí phân tích: "Nếu ông ấy lo
lắng, vậy ông ấy là hung thủ, nếu không lo lắng, không có phản ứng, ông ấy
cũng có thể là hung thủ. Nếu kết quả nào cũng như nhau, vậy phản ứng của ông ấy
không thể chứng minh điều gì cả.”
“Vậy
ông ấy sẽ phản ứng như thế nào?” Đường Kha nhìn về phía Hòa Ngọc, tò mò.
Những
người khác cũng đều nhìn về phía cậu, chờ cậu trả lời.
Hòa
Ngọc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, biểu cảm thong dong: "Ông ấy không có
bất cứ phản ứng lạ thường nào.”
Không
đợi những người khác phản bác, cậu lại nói: “Nhưng ông ấy không có phản ứng lại
vừa hay chứng tỏ có vấn đề. Làm ba thanh mai trúc mã của Yumo, là người nhìn
Yumo lớn lên, ông ấy biết báo thù cho Yumo thì cần bắt được tên hung thủ giấu
mặt, mà sẽ không có một chút phản ứng sao?”
"Ông
ấy không có phản ứng đã nói lên bản thân ông ấy đang giấu cái gì đó. Tất cả
những tin tức bên ngoài tôi đều chỉ biết được qua báo chí của ông ấy, ông ấy
cực kỳ chú ý bên ngoài, tình hình của những trinh thám cấp S cùng với thái độ
Liên Bang.”
Hòa
Ngọc ngẩng đầu, nhìn Vạn Nhân Trảm đối diện: “Nhưng ông ấy tuyệt đối không phải
hung thủ, nguyên nhân chính là vì ông ấy chú ý.”
Eugene
bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay: "Đúng! Ông ấy chú ý bên ngoài, như vậy cũng để
ý hung thủ có bị bại lộ không, vừa lúc chứng tỏ ông ấy không phải hung thủ!
Hành vi của hung thủ đúng là rất điên cuồng nên ông ấy sẽ chú ý tới hung thủ
giết Anna, Yumo, là vì báo thù cho các cô ấy. Thông thường quan tâm đến thế
giới bên ngoài có thể tra ra hung thủ hay là đồng lõa che giấu, sợ hung thủ bị
bại lộ!”
Thông
qua điểm này Hòa Ngọc đã sớm xác định ông ấy không phải hung thủ.
Mà
tới tận hôm nay, bọn họ mới loại trừ đối phương ra khỏi diện tình nghi thông
qua tin tức xác thực.
Hòa
Ngọc gật đầu, tán dương nhìn gã một cái: “Đúng vậy, cho nên tôi chắc chắn hung
thủ được giúp đỡ, bảo vệ chính là người giúp gã.”
Tức
khắc mọi người đều nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt phức tạp.
Ngay
khi bọn họ vẫn nghi ngờ bảo vệ, người này cũng đã xác định —— bảo vệ không
phải hung thủ, mà là đồng lõa che giấu hung thủ.
Thật
là…
Để
bọn họ tụt lại phía xa.
Giờ
phút này đạn mạc cũng đã bùng nổ ——
"Đờ
cờ mờ! Lại lần nữa tôi thấy tên rác rưởi chỉ có tám điểm năng lực chiến
đấu này cực kỳ lợi hại!”
"Tôi
ủng hộ Hòa Ngọc, tôi dẫn đầu bỏ phiếu cho cậu ấy.”
“Không
phải chứ, mấy người ủng hộ một tên hành tinh rác thật đấy à? Năng lực
chiến đấu của cậu ta kém như vậy!”
“Không
xem livestream hồi sáng sao? Trước mặt Hòa Ngọc, có vẻ như năng lực chiến
đấu cũng vô dụng đó.”
“Với
lại, tiểu thuyết Lam Tinh hay thật sự.”
“Lúc
trước bồ đọc quyển nào á? Review chút đi, có hố gì hay không?”
……
Hòa
Ngọc nghiêm túc ăn tối, đột nhiên cảm thán: "Ông chú nhà ăn nấu ăn rất
ngon, tay nghề này đúng là không tồi.”
Mọi
người: “?”
Có
phải nhảy đề tài quá nhanh rồi không?
Hòa
Ngọc nhìn về phía phần bàn trống trải trước mặt Eugene và Cách Đới, lại cảm
thán: "Mấy người hành tinh Cơ Giới thật đúng là thú vị, còn khá tiết
kiệm lương thực. Có thể đánh có thể dùng, còn không cần ăn gì, nếu có thể thuê
hai người hành tinh Cơ Giới ở nhà cũng khá tốt.”
Eugene,
Cách Đới: “…”
Cách
Đới đen mặt: “Nằm mơ.”
Eugene
chớp mắt: “Cậu có thể suy xét gả cho đàn ông hành tinh Cơ Giới, hoặc là cưới
một cô gái hành tinh Cơ Giới.”
Người
ở khu hai hành tinh Cơ Giới không nhiều lắm, nhưng mỗi một người ở hành
tinh Cơ Giới ai cũng cao ngạo, đều không phải là những người máy bình thường.
Vạn
Nhân Trảm cực kỳ ngứa mắt Hòa Ngọc, đặc biệt là vừa bị Hòa Ngọc trêu, giờ phút
này ngập tràn bất mãn, hừ lạnh một tiếng: “Nếu mày lợi hại như vậy, vậy mày nói
xem ai là hung thủ?”
Bảo
vệ không phải hung thủ, vậy ai sẽ là hung thủ?
Hiện
tại chỉ một người để nghi ngờ thôi mà bọn họ cũng không có, đối tượng bị nghi
ngờ là lớp phó học tập bị lật đổ, nghi ngờ chủ nhiệm khối bị lật đổ, nghi ngờ
bảo vệ cũng bị lật đổ nốt!
Hòa
Ngọc hờ hững liếc mắt nhìn Vạn Nhân Trảm, rồi sau đó chuyển tầm mắt qua cửa sổ
múc cơm, nhìn ông chú nhà ăn đang làm việc bên trong, tùy ý cảm thán một câu:
“Các anh xem, cũng thật nhiều người có thân hình tương tự hung thủ trong cái
trường học này.”
Mấy
người quay đầu, tầm mắt ngừng trên người ông chú căng tin.
——
Không nhắc thì thôi, nhắc rồi lại thấy thật đúng là thân hình rất giống.
Ông
chú căng tin nhìn có vẻ hơi béo, nhưng “nhìn” này chỉ có hiệu quả thị giác,
bởi vì thịt trên người ông ta khá bèo nhèo, mặt cũng khá tròn, khi cẩn thận
so thân hình lại phát hiện cũng rất phù hợp.
"Ông
chú đó? Không phải chứ?” Annie nhíu mày.
Hòa
Ngọc nhún vai: “Ai biết được.”
Vạn
Nhân Trảm lại châm chọc lần nữa: “Vậy mày cứ nói xem, dùng biện pháp nào mới có
thể tìm ra hung thủ? Không phải mày rất thông minh sao?”
Gã
ngồi thẳng nhìn Hòa Ngọc, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, ý đồ áp đảo khí
thế Hòa Ngọc.
Hòa
Ngọc nghe vậy nhướng mày rồi sau đó giơ tay đẩy mắt kính, chỉ một động tác, tức
khắc làm khí chất của cậu lộ ra, bình tĩnh vô cùng, ngược lại khiến Vạn Nhân
Trảm giống như một tên ngốc to con. Hòa Ngọc: "Đúng thật là tôi có một
cách.”
Cậu
dừng một chút, cong môi: “Nhưng tôi nói trước, nếu các anh bắt buộc phải dùng
cách này, hậu quả ra sao thì tôi không chịu trách nhiệm.”
Mọi
người sửng sốt.
Cách
Đới hồ nghi: “Cách gì?”
Hòa
Ngọc hạ giọng, nói thầm vài câu.
Hai
mắt Eugene càng ngày càng sáng, cuối cùng vỗ tay một cái: “Cách này hay, vì
sao cậu lại nghĩ có thể sẽ có hậu quả cực kỳ tệ?”
Hòa
Ngọc buông tay, bất đắc dĩ: “Bởi vì hung thủ có đồng lõa đó.”
Annie
không để ý nói: “Đồng lõa thì đồng lõa, chúng ta không thể không ra tay chỉ vì
ông ta có đồng lõa, nếu không kết quả cuối cùng vẫn là không vượt qua được phó
bản. Đến lúc đó chỉ cần có người theo dõi tên đồng lõa còn chúng ta giết chết
hung thủ, vậy là thành công.”
Hòa
Ngọc: "Được rồi, nếu các anh thấy được, vậy thử cách này đi.”
Trấn
Tinh nhấc tay: "Tôi có một câu hỏi.”
Mọi
người nhìn về phía gã.
Trấn
Tinh: “Hung thủ có trang bị ẩn thân, sẽ không hiện hình, chúng ta không lại
gần người ông ta được, vậy giết ông ta như thế nào? Các anh có ai trang bị có
thể khiến hung thủ mất đi năng lực hành động không?”
Tức
khắc, tất cả mọi người im lặng.
Eugene
lắc đầu, Quỳnh, Thành Chiêu, Cách Đới, Nguyên Trạch, cũng đều lắc đầu.
Vạn
Nhân Trảm chỉ có một cây rìu làm trang bị, càng đen mặt không nói lời nào.
Hòa
Ngọc chớp mắt, đột nhiên nói: "Tôi nghĩ, có lẽ mình có một trang bị có thể
làm ông ta tạm thời mất đi năng lực hành động.”
Vạn
Nhân Trảm trừng lớn mắt, không phục: “Dựa vào đâu mà mày có nhiều trang bị cao
như vậy?!”
Vẻ
mặt Hòa Ngọc vô tội.
Đạn
mạc: “???”
Đạn
mạc: “… Là cái mà tôi nghĩ à?”
Đạn
mạc: “… Hình như thế.”
Đờ
mờ.