Người
xem phòng phát sóng trực tiếp đã sợ ngây ra, cho dù biết Hòa Ngọc luôn luôn có
mấy hành động kỳ quái, nhưng bảo Vạn Nhân Trảm tấn công cậu... Vẫn phải khiến
người ta mở rộng tầm mắt.
Điên
rồi?
Cậu
không biết Vạn Nhân Trảm muốn giết mình nhiều bao nhiêu sao?!
Vạn
Nhân Trảm vẫn chưa tấn công Hòa Ngọc ngay, ngược lại nhíu mày, nhìn cậu một
lượt từ trên xuống dưới, giọng nói tràn ngập nghi ngờ: "Có phải mày lại
muốn hại tao không?”
Đúng
là gã muốn giết Hòa Ngọc, nhưng khi Hòa Ngọc thật sự để gã tấn công, phản ứng
đầu tiên của gã không phải động thủ, mà là ——
Chắc
chắn thằng này lại muốn hại mình!
Ở
trong phó bản, bọn họ không thể giết giáo viên đào tạo, Hòa Ngọc bảo gã ra tay,
chắc chắn là để dụ gã!
Khiến
gã bị mắc bẫy, sau đó loại luôn!
——
Quá âm hiểm!
Ánh
mắt Vạn Nhân Trảm nhìn Hòa Ngọc tràn ngập khiển trách.
Hòa
Ngọc nhấc mí mắt, bình tĩnh nói: “Yên tâm, em không đáng để tôi động não.” Sát
thương vật lý 0, sát thương tinh thần 99.
Vạn
Nhân Trảm: “???”
Cây
rìu quen thuộc xuất hiện trên tay, hai mắt gã trừng trừng nhìn chằm chặp vào
Hòa Ngọc, hàm răng cắn chặt, khóe mắt như muốn nứt ra.
Hòa
Ngọc khom lưng thả quyển sổ xuống, cài bút trên quyển sổ: "Đúng là không
thể đánh chết giáo viên đào tạo, nhưng chưa ai nói không thể tấn công, tôi đâu
ngu, không có khả năng để em giết chết.”
Bỏ
đồ xuống, cậu đứng thẳng, thân hình thon dài mảnh khảnh đứng đối diện Vạn Nhân
Trảm có vẻ khá “nhỏ xinh”.
Nhưng
cái cằm hơi hếch lên kia và gọng kính không viền lạnh nhạt, tư thái lúc nào
cũng thản nhiên thong dong khiến cậu không hề trở nên yếu đuối chút nào khi
đứng trước mặt Vạn Nhân Trảm, thậm chí càng hấp dẫn sự chú ý.
Cậu
lui ra phía sau vài bước, rồi sau đó nhìn thẳng vào Vạn Nhân Trảm: “Hơn nữa,
tôi có một ngàn cách tốt hơn để loại em, đừng nghĩ tôi cũng ngu như em.”
Vạn
Nhân Trảm: “?”
Đm!
Gã
không nhịn được nữa.
Tay
cầm rìu, mạnh mẽ bổ về phía Hòa Ngọc.
——
Tìm chết!
Giờ
khắc này, Vạn Nhân Trảm thật sự muốn giết Hòa Ngọc.
Bên
ngoài màn hình, sắc mặt Vệ Gia Quốc thay đổi rất nhanh: “Hòa Ngọc!!”
Bên
cạnh, tất cả những người khác đều nhìn chằm chằm màn hình, vừa sợ hãi lại lo
lắng.
Trong
nháy mắt trái tim ai cũng như bị nắm chặt, thậm chí còn có người nhắm mắt lại,
tựa như không đành lòng xem hình ảnh sẽ xuất hiện tiếp theo...
Chỉ
có Hòa Ngọc bình tĩnh vô cùng, chậm rãi ra tay ngay trước thời khắc Vạn Nhân
Trảm muốn đánh.
Không
có trang bị, hai tay tạo thành chưởng, vẽ ra hình Thái cực ở trước mặt, động
tác vừa uyển chuyển nhẹ nhàng ưu nhã, lại cực kỳ đẹp.
Đón
lấy rìu Vạn Nhân Trảm chính là hai bàn tay đang nhẹ nhàng vẽ ở trước mặt.
Đón
trực tiếp bằng tay không ?
——
Cậu thật sự đang tìm chết!
Tinh
thần Eugene căng chặt, cho dù đã sức cùng lực kiệt gã vẫn bò lên, nhìn chằm
chằm vào khung cảnh đang xảy ra phía trước, đôi mắt không chớp.
Tất
cả đám người Trấn Tinh ai cũng nhìn chằm chằm.
Trước
màn hình, rất nhiều người nhắm mắt, năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ được
tám điểm, còn không lấy trang bị, đối mặt với rìu lớn năng lực chiến đấu ba
trăm hai mươi điểm của Vạn Nhân Trảm, cậu chống cự kiểu gì?
Bọn
họ không muốn nhìn thấy Hòa Ngọc phụt máu tươi, liền nhắm hai mắt lại.
Đương
nhiên, cũng có rất nhiều người cực kỳ không thích Hòa Ngọc, lập tức hưng phấn
trừng lớn mắt, kích động chờ mong.
——
Cái tên rác rưởi tám điểm năng lực chiến đấu, đi được đến bây giờ, cuối cùng
cũng sắp chết sao?
Rìu
sắc đầy lực lao tới thật mạnh!
“Keng
——”
Rìu
giao với chưởng. Ngay lúc này thời gian tựa như ngừng lại, chung quanh yên tĩnh
đến mức làm cho người ta sợ hãi, đạn mạc biến mất, không ai rảnh để bình luận.
Hình
ảnh máu bắn ra không xuất hiện như trong tưởng tượng, thịt bị chém nát cũng
không xảy ra.
Sau
khi tay Hòa Ngọc vẽ Thái cực, hướng rìu nhẹ nhàng bị đẩy đi, mở năng lượng dao
động hướng tới một phương hướng.
Cái
bổ xuống như che trời lấp đất của cây rìu đó chợt dừng lại!
Như
mất đi lực lượng, bị cậu nhẹ nhàng đẩy, bay đi như vậy.
Bay
đi...
Đi
rồi...
...
Càng
khiến người ta không thể tưởng được chính là, khi rìu bay lại quay về phía Vạn
Nhân Trảm.
Vạn
Nhân Trảm: “???”
Đám
người Trấn Tinh: “???”
Người
xem: “???”
“A
——” Vạn Nhân Trảm hét thảm một tiếng, bị rìu đẩy lao về phía tường phòng chiến
đấu, bức tượng cứng như vậy lại thành một lỗ hổng, rìu cắm ở giữa chỗ lõm.
Theo
độ rung của rìu đã chứng minh, nó vẫn chưa đánh mất lực đạo nó có.
Vạn
Nhân Trảm bị rìu cắm xuyên qua áo treo lên, vẻ mặt mơ hồ.
Đạn
mạc: “...”
Đm!
Rốt
cuộc đã xảy ra cái gì?
Chỗ
khu bình luận im ắng, phòng chiến đấu yên tĩnh, Hòa Ngọc nhàn nhã buông tay,
bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Mọi
người nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hòa Ngọc, lại nhìn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của
Vạn Nhân Trảm...
——
Tôi, không, hiểu, được!
Khu
bình luận im ắng một chút xong, bùng nổ ——
"Đm!
Đm! Có ai giải thích chút được không?!”
“Cuối
cùng thì Hòa Ngọc đã làm gì?!”
"Năng
lực chiến đấu của cậu ta thật sự chỉ có tám điểm sao? Tôi không tin!”
“Mẹ
hỏi tôi vì sao phải quỳ khi xem livestream!”
“Ai
giải thích giùm!!”
“Có
phải Hòa Ngọc còn trang bị phòng ngự gì à? Hơn nữa là cái loại mà cực kỳ ghê
gớm ấy?”
“Hòa
Ngọc có trang bị gì mọi người không biết ư? Trang bị của anh ta chả có hữu ích
là bao!”
"Vậy
cái tư thế đó của anh ta thì sao?”
...
Eugene
lắc mình một cái tiến lên, thật cẩn thận sờ sờ thân thể Hòa Ngọc, rồi hạ giọng
hỏi: “Người anh em, có phải cậu dùng trang bị phòng ngự đặc biệt gì không?”
Tuy
nói nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được.
Tức
khắc, tất cả đều dựng lỗ tai lên
Hòa
Ngọc mỉm cười: “Không cần trang bị, cũng không có trang bị phòng ngự.”
——
Chỉ là, suy cho cùng vẫn cần tiếp tục cải tiến.
Không
ai chú ý tới, lúc buông tay tay cậu hơi run rẩy, mà một chiêu vừa nãy cũng
không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.
Tất
cả mấy người Trấn Tinh đều xông tới.
Quỳnh
hỏi: “Rốt cuộc anh đã làm như thế nào?”
Thành
Chiêu học cậu vẽ Thái cực: “Động tác này có nghĩa là gì?”
Trấn
Tinh: “Là bộ lý thuyết kỳ quái kia của cậu?”
Bọn
họ sửa lại thái độ lúc trước, tất cả ai cũng sáng mắt nhìn Hòa Ngọc.
Vạn
Nhân Trảm "lấy" chính mình từ trên rìu xuống rồi nhổ nó ra khỏi
tường, chạy tới, từ xa đã bắt đầu rít gào: “Hòa Ngọc! Rốt cuộc mày đã làm gì
tao?!”
Gã
vọt tới trước mặt, trợn trừng nhìn Hòa Ngọc, mắt thì lại ngó các nơi trên người
cậu, ý đồ tìm ra trang bị phòng ngự cậu sử dụng.
Nhưng
mà không thu hoạch được gì.
Hòa
Ngọc giơ tay dùng ngón tay đẩy mắt kính: “Đó là Thái cực của Lam Tinh, tôi đã
cho các em trải niệm lý thuyết của mình. Năng lực chiến đấu là một loại năng
lượng, tuy Lam Tinh không có ai để ý, nhưng lại có thể nhập vào hệ thống võ
hiệp Lam Tinh.”
Cậu
vươn tay, vẽ Thái cực giống vừa mới nãy.
Vạn
Nhân Trảm đột nhiên nhảy ra sau, những người khác cũng theo bản năng lùi lại,
vẻ mặt kinh sợ.
——
Nói giỡn, tuy rằng bọn họ không hiểu động tác này, nhưng để lại ấn tượng cực kỳ
khó xóa nhòa!
Hòa
Ngọc thấy vậy, không dừng động tác, vẽ Thái cực xong thì dừng lại, không giống
hậu quả cực kỳ đáng sợ như lúc trước, lúc này đây không hề có chuyện gì xảy ra.
Hòa
Ngọc: “Đừng sợ, chiêu này còn ở giai đoạn nghiên cứu, trước mắt cũng chưa có
bao nhiêu năng lực chiến đấu.”
Mọi
người: “???”
Bọn
họ nhìn Hòa Ngọc, lại nhìn Vạn Nhân Trảm, rồi liếc mắt về phía dấu vết lưu thật
sâu trên tường phòng chiến đấu.
——
Cậu nói cái này gọi là chẳng có bao nhiêu năng lực chiến đấu??
Sắc
mặt Hòa Ngọc bình tĩnh: “Thật sự không có bao nhiêu năng lực chiến đấu, khi Vạn
Nhân Trảm tấn công tôi, sử dụng năng lực chiến đấu cường đại, bản chất là anh
ta mang theo năng lượng lớn đánh đến. Mà tôi sử dụng Thái cực của hệ thống võ
hiệp Lam Tinh, chỉ cần một chút năng lượng là có thể sử dụng năng lượng cực lớn
Vạn Nhân Trảm mang đến, lấy cùng phương thức để phản hồi trở lại.”
Cậu
rụt tay, bình tĩnh tổng kết: “Cũng có thể nói là, bốn lạng đẩy ngàn cân.”
Đám
người Eugene há to miệng, như nghe được thiên thư.
Người
xem: “... Tuy rằng không hiểu, nhưng có vẻ như rất lợi hại.”
Người
xem: “Thái cực là gì?”
Người
xem: “Lam Tinh là tinh cầu nào? Có loại đồ vật này, sao lại là hành tinh rác
được?!”
Vệ
Gia Quốc cũng há miệng, đối diện với Diệp Khai Quân đang ngơ ngác.
Diệp
Khai Quân: “... Thái cực, lợi hại như vậy sao?”
Vệ
Gia Quốc: “Trước kia sao không ai phát hiện ta?”
Trịnh
Khắc buồn bã nói: “Đó cũng do Hòa Ngọc lợi hại...”
Mấy
người nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Hòa Ngọc trên màn hình, ánh mắt ngập tràn
khiếp sợ xưa nay chưa từng có.
-
Hòa
Ngọc cũng không kiêu ngạo tự mãn bởi vì bọn họ khiếp sợ, cậu rũ mắt, nhìn chằm
chằm sàn nhà có chút xuất thần.
Thật
ra còn có chuyện cậu chưa nói.
Ví
dụ như, bắt buộc lúc người khác tấn công và có năng lượng, cậu mới có thể sử
dụng, cũng gọi là phản chiêu.
Không
có người tấn công, cậu không thể đưa ra một chiêu có lực lượng.
Nếu
Cách Đới nắm giữ loại năng lực này, Eugene vẫn luôn mạnh hơn gã tấn công, gã có
thể bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng đánh bại Eugene.
Nhưng
——
Chính
năng lực chiến đấu Cách Đới có rất nhiều cái “bốn lạng”, có thể không ngừng
kích thích ngàn cân.
Mà
Hòa Ngọc không được, Hòa Ngọc chỉ có “bốn lạng”, nên chỉ có thể kích thích một
cái ‘ngàn cân’.
Cho
nên cậu chọn Vạn Nhân Trảm, nếu là Eugene, Trấn Tinh, Thành Chiêu, trước mắt
bọn họ là tuyển thủ có năng lực chiến đấu mạnh hơn Vạn Nhân Trảm, cậu liền bó
tay.
Vừa
mới dùng chiêu một chút, cũng đã cố hết sức.
Loại
tự bày ra nói thế này, Hòa Ngọc không định làm.
——
Con đường này liệu có được không, suy cho cùng vẫn còn kém chút.
Cậu
cần tìm ra một loại phương pháp khác bổ trợ, làm “bốn lạng” của mình biến thành
“vô cùng”.
Hòa
Ngọc nhẹ giọng lẩm bẩm: “Khai thác năng lực chiến đấu đúng là chuyện hay, hệ
thống võ hiệp chỉ mới bắt đầu, có lẽ... có thể suy xét một chút hệ thống tu
tiên?”
Đám
người Trấn Tinh: “Gì?”
Hệ
thống võ hiệp bọn họ không hiểu, hệ thống tu tiên lại là cái gì nữa?
Người
xem ——
“Đ*o
hiểu gì.”
"Đm,
người Lam Tinh có thể giải thích một chút không vậy!”
"Rốt
cuộc võ hiệp Lam Tinh và tu tiên là cái gì? Cuối cùng Hòa Ngọc làm được như thế
nào?”