"Hòa
Ngọc, ông nội mày!!" Vạn Nhân Trảm mắng.
Hòa
Ngọc khẽ cười: "Đến lớp thì phải học cho tốt, còn mắng nữa sẽ trừ tín chỉ,
anh chỉ có một tín chỉ."
Bọn
họ đã tiến vào phòng chiến đấu.
Hòa
Ngọc là giáo viên đào tạo, nắm giữ điểm số của bọn họ, cậu yêu cầu bọn họ đi
học, không có cách nào, bọn họ chỉ có thể thành thật đến phòng chiến đấu nghe
cậu sắp xếp.
Không
khí đội nhóm trước đó miễn cưỡng có được, giờ đã không còn sót lại chút gì.
Trấn
Tinh nghi ngờ: "Tại sao? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Trước
đây, gã cũng hoài nghi có phải là Hòa Ngọc cố ý giày vò bọn họ hay không.
Nhưng
càng hiểu rõ con người của Hòa Ngọc thì càng biết rõ, cậu không phải người sẽ
bắn mũi tên không có mục đích, ngược lại, cậu là một người vừa cẩn thận lại còn
cực kỳ thông minh.
Người
như vậy, thật sự bằng lòng hành hạ chín người bọn họ ở trong phó bản này hay
sao?
Phải
biết rằng, cho dù trong phó bản này bọn họ không thể giết cậu thì sau phó bản
này, không có khả năng bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại.
Cho
nên vì sao chứ?
Suy
nghĩ của người xem cũng giống như Trấn Tinh, không ai trong bọn họ có thể đoán
được suy nghĩ của Hòa Ngọc.
Vạn
Nhân Trảm cười lạnh: "À, còn có thể là vì cái gì? Chính là cố ý giày vò
chúng ta đó."
Hòa
Ngọc mở sổ tay ra, mở nắp bút: "Tôi dạy Khoa học cơ bản là nghiêm túc đó, bây giờ đi học phải học đàng
hoàng, sau này không làm thầy Hòa của các anh nữa thì có cầu xin tôi tôi cũng
sẽ không cho các anh lên lớp đâu."
"Phụt
—" Vạn Nhân Trảm trực tiếp cười ra tiếng: "Ha ha ha!"
Tiếng
cười của gã mang theo vẻ chế nhạo.
Hòa
Ngọc nhìn gã một cái, giống như đang nhìn kẻ thiểu năng, không hiểu sao tiếng
cười của Vạn Nhân Trảm cũng đột ngột ngừng lại.
Lúc
này, lớp trưởng môn Khoa học cơ bản
cũng nghiêm túc nói: "Vạn Nhân Trảm cậu đang làm gì đó? Tại sao cậu lại
không kính trọng thầy Hòa? Tôn sư trọng đạo là khẩu hiệu của trường chúng ta,
cậu không thể vô lễ với thầy Hòa!"
Vạn
Nhân Trảm chế giễu nhìn về phía NPC này, gã khiêu khích: "Tao cứ vô lễ đó,
mày làm gì?"
Lần
trước chính học sinh này chỉ trích gã, Vạn Nhân Trảm đã hơi không vừa mắt với
cậu ta.
Hòa
Ngọc: "Vạn Nhân Trảm, tiết học này em còn nói thêm một câu nào nữa, trừ
tín chỉ."
(*)
Vì đã vào tiết, Hòa Ngọc vẫn là giáo viên đào tạo nên sẽ thay đổi xưng hô.
Mặt
cậu vô cảm, bình tĩnh nhìn Vạn Nhân Trảm.
Vạn
Nhân Trảm muốn phản bác theo bản năng, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Hòa
Ngọc, đột nhiên lại không nói ra lời.
—
Cậu đang nghiêm túc.
Bên
cạnh, Đường Kha hạ giọng: "Bỏ đi, chờ qua phó bản này là tốt rồi."
Vạn
Nhân Trảm đen mặt, không nói một lời.
Gã
không muốn bị loại, cũng biết Hòa Ngọc đang nghiêm túc cho nên chỉ có thể đi
xuống theo bậc thang Đường Kha đã đưa cho.
Nhưng
dù gì vẫn thấy ấm ức.
Hòa
Ngọc nhìn về phía lớp trưởng, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn lớp trưởng."
Lớp
trưởng gãi đầu, có chút xấu hổ: "Nên làm ạ."
Vạn
Nhân Trảm ồn ào xong, những người khác cũng đều thành thật hơn.
Có
điều, cũng không ai muốn học lớp thực hành Khoa
học cơ bản cho nên tầm mắt của bọn họ bất giác trôi về phía lớp phó học
tập.
So
với những người còn lại trong lớp thì lớp phó học tập có vẻ vô cùng im lặng.
Lớp
trưởng đã rất nhiều lần muốn sốc tinh thần cậu ta lên, nhưng cậu ta đều dùng vẻ
mặt vô cảm từ chối, đối xử với tất cả mọi người vô cùng lãnh đạm.
Vài
người chú ý đến cậu ta, cũng có lệ mà lắng nghe lời Hòa Ngọc nói.
Hòa
Ngọc: "Ba tiết học cơ bản trước, tiết đầu tiên chúng ta đã thảo luận kiến
thức lý thuyết về năng lực chiến đấu, tiết thứ hai chúng ta đã ghi chép lại
thuộc tính năng lực chiến đấu của bản thân, tiết thức ba chúng ta đã ghi chép
lại sự thay đổi khi sử dụng trang bị của năng lực chiến đấu."
"Bây
giờ là tiết thứ tư, chúng ta thực hành sử dụng năng lực chiến đấu của bản thân
đi."
Cậu
bình tĩnh sắp xếp: "Tất cả học sinh xếp hàng, lần lượt từng người kiểm tra
năng lực chiến đấu của bản thân, sau đó những người có năng lực chiến đấu tương
đương nhau sẽ đứng chung một chỗ."
Học
sinh trong lớp nghe lời thực hiện, nhóm người Vạn Nhân Trảm lẫn vào bên trong
cho có lệ.
Hòa
Ngọc ghi chép lại số liệu của từng người bọn họ, lại lấp đầy số liệu tờ này đến
tờ khác trong cuốn sổ kia của cậu, vẫn là "số liệu nhìn thì hiểu, sắp xếp
thì khó hiểu".
Khi
đối chiến theo cặp, Hòa Ngọc chỉ lựa chọn hai nhóm có năng lực chiến đấu hoàn
toàn giống nhau.
Annie
và Đường Kha, Cách Đới và Eugene, đều là người có năng lực chiến đấu hoàn toàn
giống nhau.
"Bây
giờ, các em tấn công lẫn nhau, không câu nệ bất cứ phương thức nào." Mắt
kính của Hòa Ngọc nằm trên cánh mũi, cầm sổ ghi chú, đồng thời chỉ huy bọn họ.
Đường
Kha sửng sốt: "Không dùng trang bị sao?"
Không
dùng trang bị chiến đấu gần như là không có khả năng xảy ra, muốn chiến đấu
nhất định phải cần trang bị, Hòa Ngọc không cho bọn họ dùng trang bị, vậy bọn
họ đánh thế nào?
"Tùy
đánh sao cũng được, chỉ cần ra tay là được." Hòa Ngọc trả lời.
Bốn
người không hiểu gì, trên mặt Cách Đới mang theo vẻ phẫn nộ, bọn họ cũng không
muốn chơi thể loại trò chơi nhàm chán này với Hòa Ngọc.
"Ra
tay, tôi kêu các em dừng thì mới dừng." Vẻ mặt của Hòa Ngọc rất nghiêm
túc, cũng rất trang nghiêm.
Eugene
cắn răng: "Mẹ nó nếu như cậu đang chơi tôi, tôi sẽ giết chết cậu!"
Nói
xong, gã vẫn là nhào về phía Cách Đới.
–
Không có cách nào khác, ai bảo gã tò mò rốt cuộc Hòa Ngọc đang muốn làm cái gì
chứ!
Eugene
nhào về phía Cách Đới, Cách Đới mắng to: "Anh điên rồi! Chơi cùng cậu ta
làm cái gì?!"
Eugene
không nghe.
Lửa
giận của Cách Đới lập tức bùng lên, lạnh lùng nói: "Vận may của anh có tốt
thì cũng phải dùng trang bị tốt, bây giờ không dùng trang bị, chưa chắc anh đã
đánh thắng được tôi!"
Nhào
tới phía trước, hai người bắt đầu đánh nhau.
So
sánh với Annie và Đường Kha đang giao lưu tình cảm* ở kế bên, Cách Đới và
Eugene đánh ra khói lửa, thật sự dựa theo lời Hòa Ngọc nói, dùng hết mọi cách,
liều mạng đánh nhau.
*Giao
lưu tình cảm: Từ gốc là 划水(hoạch thủy) dùng để chỉ sự nhàn nhã, lười biếng, làm
việc chẳng đến nơi đến chốn.
—
Đều là người có tố chất cơ thể cực mạnh, cho dù không dùng trang bị thì đánh
nhau cũng rất xuất sắc.
Bọn
họ đánh quá xuất sắc khiến Annie và Đường Kha ở bên cạnh đều choáng váng, bất
tri bất giác, hai người bọn họ cũng đánh nhau.
Trấn
Tinh và nhóm người Thành Chiêu hai mắt nhìn nhau.
Hai
nhóm đánh thật lâu, mất ít nhất hơn nửa tiết học, Eugene ngăn chặn Cách Đới,
giọng nói khàn khàn —
"Cho
dù không dùng trang bị thì cậu cũng thua."
Hai
người bọn họ đều đã sức cùng lực kiệt, nhưng Eugene dùng hết chút sức lực cuối
cùng chế ngự Cách Đới, sau đó, bọn họ đều gần như không động đậy nữa.
Cũng
thật sự chứng minh, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi nhất của hành tinh Cơ Giới,
Eugene.
Hốc
mắt Cách Đới đỏ bừng, lại lần nữa bại bởi Eugene khiến gã vô cùng phẫn nộ.
Bên
cạnh, Annie thắng.
Gã
không muốn mạng mà xốc ngã Đường Kha xuống đất, quát: "Tôi thắng rồi! Tôi
thắng rồi!"
—
Tuyển thủ trong cuộc thi đấu này, đều có một trái tim tuyệt đối hướng tới chiến
thắng.
Bởi
vì một khi thất bại, nghĩa là bọn họ chỉ có thể chết, mất đi sự huy hoàng.
Hòa
Ngọc khép sổ lại, thở dài một hơi: "Được rồi, dừng ở đây đi, thực hành của
các em kết thúc."
Vạn
Nhân Trảm ôm tay, nhíu mày: "Rốt cuộc là mày muốn làm gì?"
Dưới
đất, sau khi gian nan tách ra, Eugene và Cách Đới đang nằm liệt cũng đều nhìn
về phía Hòa Ngọc.
Hòa
Ngọc kẹp sổ ở dưới cánh tay, đóng nắp bút lại, cất đi: "Chương trình học
trước đều là lớp thực hành, tiếp theo, tôi cho các em một bài học đắt giá, sau
này các em có cầu xin tôi thì cũng không học được."
Vạn
Nhân Trảm đang muốn trào phúng thì Hòa Ngọc bình tĩnh nói —
"Trình
độ phát triển khoa học kỹ thuật của các em rất cao, khai thác đột phá năng lực
chiến đấu cũng là phát minh vô cùng vĩ đại, có thể vượt qua các thời đại, hoàn
toàn thay đổi tác dụng của nhân loại."
"Nhưng
mà, hệ thống năng lực chiến đấu của các em không hợp lý, ít nhất, theo như tôi
thấy thì có vấn đề."
Vạn
Nhân Trảm nhíu mày: "Mày đang nói gì vậy?"
Cách
Đới cong môi trào phúng: "Có phải đầu óc cậu hỏng rồi không?"
—
Nghi ngờ hệ thống năng lực chiến đấu?
Đây
là năng lực siêu cấp của Liên Bang kéo dài nghìn năm qua, tất cả những thứ bị
phát hiện trong hành tinh rác, một khi không có loại năng lực này đều sẽ bị bọn
họ tùy ý nghiền ép.
Hàng
trăm nghìn năm tới, việc nâng cao năng lực chiến đấu là thứ mà mỗi một chiến sĩ
theo đuổi suốt cuộc đời.
Năng
lực chiến đấu cao tuyệt đối thì có được địa vị tuyệt đối, lời nói tuyệt đối.
Thậm
chí, khi năng lực chiến đấu ở một chiều không gian mạnh mẽ đến mức khó có thể
tưởng tượng, thì sẽ được xưng là — Thần.
Hòa
Ngọc mỉm cười: "Đầu của tôi rất tỉnh táo, không cần phải bất ngờ, khoa học
chính là quá trình không ngừng lật đổ, trùng tu lại. Các anh đã tiếp xúc lý
thuyết khai phá năng lực chiến đấu này hàng năm, không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng mà, từ góc độ của một người đứng xem, bản chất của hệ thống này đã đi
lệch hướng rồi."
Đạn
mạc bùng nổ —
"??
Vậy mà có người nghi ngờ năng lực chiến đấu của Liên Bang!"
"Mẹ
nó, cái người ở hành tinh rác này cho rằng mình là ai vậy?"
"Cậu
ta biết năng lực chiến đấu của bản thân chỉ có tám điểm, cho nên dứt khoát phủ
định hệ thống năng lực chiến đấu à?"
"Ha
ha, đừng giày vò nhau nữa, vô dụng thôi."
"Cái
lý thuyết "trung gian kiếm giá chênh lệch" lúc trước chính là nói
hươu nói vượn, lần này lại muốn nói bậy gì nữa?"
...
Hòa
Ngọc: "Trang bị chính là trung gian kiếm giá chênh lệch, phương thức hệ
thống năng lực chiến đấu các em đã có vấn đề, phương thức chiến đấu của các em
là dùng năng lực chiến đấu của bản thân để điều khiển trang bị của năng lực
chiến đấu, chiếm chủ đạo chính là trang bị. Nhưng tôi cho rằng, trang bị của
năng lực chiến đấu sẽ biểu hiện năng lực chiến đấu của bản thân, trang bị có
thể có có thể không, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn."
"Nói
cách khác, các em có thể xem bản thân trở thành trang bị."
Lời
này vừa nói ra, người xem trước đó đã nghe qua còn ổn, nhóm người Vạn Nhân Trảm
lần đầu tiên nghe thấy thì cười ồ lên, vẻ mặt đầy trào phúng.
"Trang
bị biểu hiện năng lực chiến đấu của bản thân? Vừa nãy cậu đã nhìn thấy rồi đó,
không có trang bị, căn bản không vận dụng được năng lực chiến đấu của bản
thân." Trấn Tinh nghiêm túc trả lời.
Gã
nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn thử phân tích lời nói của Hòa Ngọc.
Hòa
Ngọc lắc đầu: "Không, các em lại sai rồi, các em nhất định đã vận dụng
năng lực chiến đấu, chỉ là vận dụng rất ít, hơn nữa, trình độ vận dụng cũng
không giống nhau."
Cậu
nhìn về phía Cách Đới và Eugene, Annie và Đường Kha: "Nếu không, bản thân
hai người có thuộc tính hoàn toàn tương đương nhau, bọn họ không dùng trang bị
chiến đấu thì vì sao có thể phân chia thắng bại?"
Lời
này làm mọi người sửng sốt.
Bọn
họ nhìn xuống hai nhóm trên mặt đất, đúng thật là khi Hòa Ngọc lựa chọn hai
nhóm không có trang bị, thuộc tính của tuyển thủ hoàn toàn giống nhau, năng lực
chiến đấu là biểu hiện các phương diện thuộc tính của bản thân, trị số giống
nhau như đúc, cũng chứng minh rằng thuộc tính của bản thân bọn họ là giống nhau
như đúc.
Nhưng
mà, cuối cùng bọn họ lại phân chia thắng bại.
Hai
mắt Hòa Ngọc sáng ngời, chuyên chú nhìn bọn họ: "Cho nên, theo tôi thấy,
năng lực chiến đấu thật ra là một loại năng lượng, năng lượng không có chỗ nào
không có, cho nên có thể chế tạo trang bị, có thể chế tạo thuốc viên, có thể sử
dụng trang bị, có thể nâng cao thuộc tính năng lực chiến đấu của bản
thân."
Lời
nói của cậu khiến nhóm Vạn Nhân Trảm và toàn bộ người xem đứng hình.
Một
lúc lâu sau cũng không có ai nói gì thêm.
Lại
một lát sau, Cách Đới nói: "Như vậy đâu chứng minh được hệ thống năng lực
chiến đấu có vấn đề."
Hòa
Ngọc lắc đầu: "Không thể nắm chắc được bộ phận nòng cốt khi ứng dụng năng
lượng, chính là có vấn đề."
Vạn
Nhân Trảm nghe vậy liền châm chọc: "Chỉ bằng lời nói suông của mày thì hệ
thống năng lực chiến đấu của bọn tao có vấn đề luôn? Chỉ bằng hai nhóm bọn họ
hợp lại ra thắng bại thì mày liền nghi ngờ? Vậy lỡ như chỉ là Cách Đới, Đường
Kha không muốn đánh, thua một bậc trên tâm lý mới dẫn đến thua thì sao?"
Hòa
Ngọc gật đầu, nhìn về phía gã: "Rốt cuộc thì em cũng thông minh được một
lúc."
Vạn
Nhân Trảm sửng sốt.
Đạn
mạc: "???"
Đạn
mạc: "Anh ấy đang nghi ngờ Hòa Ngọc, tại sao Hòa Ngọc còn nói anh ấy thông
minh được một chút?"
Hòa
Ngọc: "Mặc dù tạm thời tôi vẫn còn có mấy nan đề không thể giải quyết, cho
nên tôi muốn sử dụng hệ thống vẫn chưa thể sử dụng. Nhưng những gì trước mắt
tôi đang nắm giữ, đã có thể chứng thực từ em một lần nữa."
Cậu
nhìn Vạn Nhân Trảm, bình tĩnh nói: "Tấn công tôi."
Đạn
mạc: "???"
Đạn
mạc: "Cậu ta điên rồi à!!"
Đạn
mạc: "Cậu ta tuyệt đối điên rồi, với năng lực chiến đấu Vạn Nhân Trảm, một
chút thôi đã có thể giết chết 40 Hòa Ngọc!"