Việc
mà Hòa Ngọc có thể phát hiện ra thì tất nhiên những người khác cũng có thể
nhận ra được.
Hành
vi của lớp phó học tập rất kỳ lạ.
Trấn
Tinh và Eugene nhìn nhau, đều có thể nhận ra sự nghi ngờ đối với lớp phó học
tập trong mắt đối phương.
Vạn
Nhân Trảm trừng mắt, đưa tay ra, gã cao hơn nhiều so với lớp phó học tập,
rất dễ dàng kiềm chế cậu ta lại.
Gã
nắm lấy cổ áo của lớp phó học tập, nhấc cậu ta lên, sốt ruột hỏi: "Có
phải mày biết gì đó không? Hung thủ có quan hệ gì với mày? Là mày làm hả?"
Với
vẻ mặt hung dữ, gã liên tục đặt câu hỏi, đánh đòn phủ đầu.
Vạn
Nhân Trảm đang lo không có điểm đột phá trong cuộc tranh tài này của bọn họ, gã
không muốn dựa theo manh mối "thuận tay trái" để tìm hung thủ, nếu
như bọn họ thật sự tìm được người từ điểm đột phá "thuận tay trái"
kia, vậy không phải chứng tỏ họ phải dựa vào Hòa Ngọc mới tìm được hung thủ
sao?
Đối
với gã, có thể dựa vào ai cũng không thể dựa vào Hòa Ngọc.
Vạn
Trảm Nhân đang lo lắng không tìm được điểm đột phá thì lại có người chủ động
đụng vào, ông trời đang giúp đỡ gã mà.
Lớp
phó học tập bị Vạn Nhân Trảm bóp chặt cổ họng, cậu ta mở miệng nói:
"Buông, buông tôi ra." Cậu ta giãy giụa kịch liệt.
Sao
Vạn Nhân Trảm lại có thể bỏ qua cho cậu ta chứ.
“Mày
có nói không, nếu mày không nói, tao sẽ giết mày." Vạn Nhân Trảm dùng sức,
thúc ép nói.
Lớp
phó học tập trừng mắt, hai mắt đỏ bừng, căm hận nhìn Vạn Nhân Trảm.
Vạn
Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng: "Mày…"
"Em
phía trước, đang làm gì đấy?" Chủ nhiệm khối chú ý tới bên này, tức
giận mắng: "Em dám bắt nạt bạn học giữa ban ngày ban mặt, có còn coi giáo
viên ra gì không đấy?"
Ở
phía đối diện, chủ nhiệm khối mà họ muốn thăm dò đã sải bước về phía trước.
Ông
ấy đi rất nhanh, mang theo một trận gió, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và tức
giận, cùng với sự lo lắng và sốt ruột không thể không chế được, bước chân căng
thẳng, trong phút chốc đã chạy tới trước mặt bọn họ.
Sắc
mặt của nhóm người Trấn Tinh, Eugene trở nên nghiêm túc.
Quá
nhanh rồi, tốc độ của chủ nhiệm khối nhanh đến dọa người, là cao thủ đó.
"Buông
em ấy ra, em tên là gì, bắt nạt bạn học ngay trước mặt giáo viên, em đúng là có
bản lĩnh đấy, trường của chúng ta không chứa được một học sinh như em."
Chủ nhiệm khối gầm lên.
Trong
khi gầm lên, ông ấy đưa tay ra bắt lấy Vạn Nhân Trảm, ép gã phải buông tay.
Sao
Vạn Nhân Trảm có thể bỏ qua cho “hung thủ” đã đến tay, cây rìu xuất hiện trong
tay, hất chủ nhiệm khối ra.
"Rầm."
Chủ
nhiệm khối trực tiếp dùng tay chặn lại khiến Vạn Nhân Trảm cầm theo cây
rìu lui về phía sau hai bước.
Gã
sững sờ, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm khối.
Tay
không chặn lại cú tấn công của Vạn Nhân Trảm.
Không,
không đúng, không phải là tay không.
Trên
tay của chủ nhiệm khối như được bao phủ bởi một tầng nào đó, sau khi đỡ được
một kích của Vạn Nhân Trảm, trang bị bao phủ một tầng kia liền biến mất, giống
như chưa từng xuất hiện.
Nhưng
chuyện này vẫn gây khiếp sợ cho người khác.
Cao
thủ cấp S.
Đối
phương có thể dễ dàng đẩy lùi Vạn Nhân Trảm thì chỉ có thể là một cao thủ cấp
S.
Eugene
và Trấn Tinh nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Hòa
Ngọc cũng khẽ cau mày, nhìn về phía chủ nhiệm khối đang lo lắng kia.
“Bạn
học, em không sao chứ?” Chủ nhiệm khối nhấc lớp phó học tập lên.
Lớp
phó học tập bị bóp cổ nên ho dữ dội.
Chủ
nhiệm khối hung dữ nhìn chằm chằm vào Vạn Nhân Trảm, nghiến răng nghiến lợi:
"Trường chúng tôi không nhận những học sinh công khai bắt nạt học sinh
khác. Đuổi học. Xử lý đuổi học."
Đuổi
học.
Vạn
Nhân Trảm bị đuổi học cũng tức là đã bị loại, sắc mặt của gã lập tức thay đổi,
ánh mắt dán chặt vào chủ nhiệm khối, mà chủ nhiệm khối cùng nhìn lại gã
với ánh mắt vừa tức giận, vừa phòng bị.
Vạn
Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi: "Còn ngơ ra đó làm gì? Chưa đủ rõ ràng
hay sao?"
Không
thể giết người vào ban ngày, nhưng họ có thể thăm dò mà.
Cần
phải xác định xem chủ nhiệm khối có phải là hung thủ hay không trước khi
chủ nhiệm khối đuổi học gã, sau đó giết gã.
Chủ
nhiệm khối nhìn có vẻ đã bốn mươi tuổi nhưng bởi vì có năng lực chiến đấu
nên tuổi thọ người của Liên Bang dài hơn người của Lam Tinh, chủ nhiệm khối
ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi rồi.
Mặc
dù ông ấy thường nhìn người khác bằng ánh mắt đen tối, nhưng thực tế ông ấy khá
cường tráng, trông có vẻ rất dũng mãnh.
Dáng
người vừa vặn, lại là cấp S.
Eugene
và Trấn Tinh nhanh chóng di chuyển, chuẩn bị lấy trang bị ra thăm dò.
Lúc
này, một đôi tay chìa ra ngăn cản bọn họ lại.
Những
ngón tay đẹp đẽ với những đốt ngón tay sắc bén nhẹ nhàng siết chặt cổ tay của
họ, ngăn họ lấy trang bị ra.
Hai
người sửng sốt sau đó quay người lại, chủ nhân của ngón tay từ phía họ đi lên,
khẽ liếc bọn họ một cái, dùng ánh mắt ra hiệu không được hành động thiếu suy
nghĩ.
Là
Hòa Ngọc.
Hòa
Ngọc đi lên phía trước, không để ý đến đôi mắt sắp nứt ra của Vạn Nhân Trảm,
mỉm cười với chủ nhiệm khối, dịu dàng tự nhiên: "Xin chào chủ
nhiệm."
Nhìn
thấy Hòa Ngọc, sắc mặt của chủ nhiệm khối tốt hơn một chút, nhưng vẫn là
lạnh giọng nói: "Thầy Hòa, thầy cứ đứng đó nhìn bọn chúng bắt nạt bạn
học khác à?"
Hòa
Ngọc cũng không tức giận, lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa phản ứng
kịp."
Cậu
ý vị thâm trường mà nhìn chủ nhiệm khối: "Hơn nữa, tôi cảm thấy chủ
nhiệm có chút kích động quá, bạn học này đụng phải bạn học Vạn Nhân Trảm, mà
tính tình của bạn Vạn Nhân Trảm không tốt, lại không thích nói đạo lý, xảy ra
va chạm cũng là chuyện bình thường."
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Khuôn
mặt của gã đỏ bừng vì tức giận, ngay cả hơi thở ra cũng có vẻ như đang bốc
khói.
Đạn
mạc: "Phụt, ha ha, đúng là Vạn Nhân Trảm không nói đạo lý."
Đạn
mạc: "2333, câu này có chút ân oán cá nhân đấy, ha ha ha."
Hòa
Ngọc vẫn không để ý đến Vạn Nhân Trảm: "Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy bạn học
Vạn Nhân Trảm chỉ bị tức đến hồ đồ mà thôi, cũng không đến mức phải bị đuổi
học chứ, em ấy sẽ bị trừ hai tín chỉ, như vậy bạn học Vạn Nhân Trảm chỉ có
một tín chỉ, sau này em ấy sẽ hành động một cách chú ý hơn."
Vạn
Nhân Trảm sững sờ.
Đây
là lần đầu tiên Hòa Ngọc trừ điểm học tập của gã, gã không hề tức giận mà là
cảm thấy ngỡ ngàng.
Tại
sao?
Điều
mà Hòa Ngọc làm chẳng lẽ không phải là tìm mọi cách đuổi học gã à, nếu như vậy
thì cậu có thể hợp tình hợp lý mà loại gã.
Vạn
Nhân Trảm ngơ ngác.
Chủ
nhiệm khối có chút do dự: "Nhưng mà…"
Hòa
Ngọc ngắt lời ông ấy, khẽ mỉm cười: "Chủ nhiệm, sao ngài không đưa bạn học
này đến phòng y tế xem trước đi, còn việc phê bình giáo dục Vạn Nhân Trảm thì
giao cho tôi."
Chủ
nhiệm khối nhìn Vạn Nhân Trảm, sau đó lại sắc mặt tái nhợt của lớp phó học
tập, lạnh lùng nói: "Vậy thì giao cho thầy Hòa rồi, trường chúng ta
không cho phép bắt nạt học sinh khác."
Nói
xong ông ấy đỡ lớp phó học tập rời đi.
Sau
khi hai người rời đi, Vạn Nhân Trảm tức giận nói: "Hòa Ngọc, rốt cuộc mày
định làm gì, tại sao mày không kiểm tra ông ta, rất có khả năng ông ta là hung
thủ đó."
Lúc
này, Vạn Nhân Trảm đã tìm ra một cái cớ cho hành vi vừa rồi của Hòa Ngọc.
Có
lẽ cậu biết không chắc có thể đuổi học được gã, vì vậy cậu giả vờ nói tốt
cho gã, lừa lấy sự yêu thích của người xem.
Lúc
sau lại tìm cơ hội khác để loại gã.
Thực
sự quá quỷ quyệt.
Hòa
Ngọc liếc gã một cái, khẽ cười nói: "Ngu ngốc."
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Gã
cầm rìu tiến lên, Annie và Đường Kha vội vàng ngăn gã lại.
Cách
Đới mím môi: "Thầy Hòa, tốt nhất thầy nên cho bọn tôi một lời giải
thích."
Hòa
Ngọc giơ tay lên, đẩy kính và bình tĩnh nói: "Ông ấy không phải hung
thủ."
Mọi
người: "…"
Đạn
mạc: “…”
“Sao
cậu biết?” Không phải Trấn Tinh nghi ngờ mà là khó hiểu: “Tuy rằng vừa rồi
ông ấy dùng tay phải, nhưng có thể là ngụy trang mà.”
Hòa
Ngọc rất chắc chắn: "Không phải là ngụy trang, ông ấy thực sự không phải
là hung thủ, không cần phải kiểm tra ông ấy giữa ban ngày."
Còn
cao thủ cấp S, có thể không đánh thì đừng đánh.
Đặc
biệt là giữa ban ngày, rất dễ thu hút người khác.
Những
gì họ phải làm là tìm ra hung thủ mà không phải là khiêu chiến cao thủ cấp S.
Eugene
gật đầu: "Có phải là hung thủ hay không thì còn nghi vấn, nhưng chúng ta
kiểm tra giữa ban ngày thật sự không tốt, buổi tối rồi tính."
Quỳnh
hạ thấp vành mũ, hơi nghiêng đầu: "Lớp phó học tập thì sao?"
Hòa
Ngọc xoa cằm: "Người này có bí mật, nói không chừng chúng ta có thể theo
dõi cậu ta một chút."
"Đồng
ý." Thành Chiêu bày tỏ sự ủng hộ của mình.
Ý
kiến của nhóm người Eugene cũng giống vậy.
Hòa
Ngọc gật đầu, quay lại và nhìn Vạn Nhân Trảm: "Anh chỉ có một tín chỉ mà
thôi, nếu còn có lần sau thì anh sẽ thực sự trở thành tuyển thủ đầu tiên bị
loại vì vi phạm nội quy của trường học đấy."
Nói
xong, Hòa Ngọc ung dung rời đi, không để ý đến ánh mắt giận dữ của Vạn Nhân
Trảm.
Eugene:
"Này, đó không phải là hướng của phòng y tế."
Hòa
Ngọc: “Nhà ăn của giáo viên, ăn cơm trưa."
Mọi
người: "…"
Người
này thật sự không sốt ruột chút nào sao?
Hòa
Ngọc không sốt ruột.
Mặc
dù biết đám người của Vạn Nhân Trảm đã đi theo dõi lớp phó học tập, nhưng
cậu vẫn không sốt ruột.
Tại
thời điểm này, cậu có thể nhìn thấy đạn mạc trước mặt mình.
"Đám
người của Vạn Nhân Trảm đã đi theo dõi lớp phó học tập và chủ nhiệm khối
rồi mà cậu ta vẫn không sốt ruột chút nào."
"Đúng
vậy đấy, nếu như đám người của Vạn Nhân Trảm tìm ra hung thủ được thì Hòa Ngọc
không đủ số phiếu nhất định sẽ bị loại."
"Chết
tiệt, người này cho rằng mình là giáo viên NPC thì không cần sốt ruột rồi sao?
Đã có rất tuyển thủ vượt qua phó bản lên cấp rồi."
"Cái
đó, mọi người không thấy dáng vẻ nhàn rỗi hiện tại của Hòa Ngọc có chút quen
thuộc sao?"
"Oa,
rất giống với khi cậu ta cưỡi con cá lớn đó.”
Hòa
Ngọc im lặng cười lạnh, lắc đầu, cậu cũng không đi tìm chín tuyển thủ dự thi
kia mà đi về một hướng khác.
Trên
đường đi, cậu gặp một nhân viên vệ sinh.
“Chào
thầy Hòa.” Nhân viên vệ sinh chào hỏi.
Hòa
Ngọc cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nơi này đã rất sạch sẽ rồi, cô đi nghỉ
ngơi sớm chút đi."
Nhân
viên vệ sinh giải thích: "Hiệu trưởng bảo tôi lau thêm vài lần nữa."
Có
lẽ là vì thái độ hòa nhã của Hào Ngọc, bà nói: "Nơi này đã được dọn dẹp
sạch sẽ từ lâu rồi, nhưng hiệu trưởng nhất quyết muốn lau thêm mấy lần nữa,
cũng không phải lau sạch sẽ rồi thì người khác sẽ không biết chuyện của trường
học này."
Hòa
Ngọc mỉm cười nhìn bà, làm ra tư thế muốn lắng nghe.
Cậu
rất giỏi dẫn dắt cảm xúc của người khác, nhân viên vệ sinh nhận được khích lệ,
thấp giọng nói: "Thầy Hòa ưu tú như vậy, nếu có thể chuyển trường thì cậu
nên chuyển đến trường khác đi."
Bà
nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Tối hôm qua, nơi này đã có người chết,
lại là tên hung thủ giết người hàng loạt làm. Mặc dù hiệu trưởng đã ém nhẹm mọi
tin tức nhưng người nhà của học sinh đã chết đêm qua cũng có chút năng lực,
đang làm ầm lên khiến hiệu trưởng sứt đầu mẻ trán."
Hòa
Ngọc làm ra vẻ sợ hãi, kinh ngạc nói: "Thật ra cháu mới chuyển đến ngôi
trường này. Cháu chỉ mơ hồ nghe nói có một vụ án giết người hàng loạt, hung
thủ vẫn chưa bị bắt sao, thật đáng sợ."
Nhân
viên vệ sinh: "Đúng vậy, hung thủ vẫn chưa bị bắt, sớm muộn gì cũng sẽ làm
lớn chuyện này lên, sau này còn có ai dám học ở đây nữa chứ? Ngôi trường này sẽ
bị giải thể thôi."
Bà
như nghĩ tới điều gì, thở dài nói: "Tối hôm qua tôi nhìn thấy cậu học sinh
đó. Có một lần khi tôi đang quét sàn, vô ý hất bụi lên người cậu ấy, cậu ấy
liền trực tiếp ra tay với tôi, rất hung dữ."
Hòa
Ngọc hơi nhướng mày khi nghe những lời đó, trong mắt cậu đầy suy tư.
Lúc
này, nhân viên vệ sinh đột nhiên đưa một thứ gì đó cho Hòa Ngọc: "Thầy
Hòa, cậu thật tốt, cậu không phân biệt đối xử với những người quét dọn vệ
sinh như chúng tôi. Tôi tặng cậu một món quà."
Hòa
Ngọc nhìn xuống, hơi sững sờ.
Đạn
mạc nổ tung.
"Hahaha"
"Cười
chết tôi mất, NPC của phó bản này đúng là nhân tài mà."
"Đây
là trang bị sao?"
"Chắc
chắn rồi. Cho dù là cây chổi thì cũng là trang bị mà, hahaha."
Đúng
vậy, trang bị đầu tiên mà Hòa Ngọc có được trong phó bản này là cây chổi mà
nhân viên vệ sinh NPC tặng cho cậu.