Khán
giả cũng bối rối y như vậy, tất cả đều lăm lăm nhìn Hòa Ngọc.
Trí
não còn không quét được, cậu ấy có thể lấy được gì?
Tay
phải Hòa Ngọc cầm bút, tay trái dựng thẳng quyển sổ ghi chép ra trước, hướng
mặt có hình vẽ về phía bọn họ, bình tĩnh giải thích:
“Cho
nên mới nói, mấy người rời khỏi trí não liền hoàn toàn đánh mất năng lực phân
tích, trên thế giới này, không chỉ có trí não mới có thể quét hình phân tích.”
Trên
quyển sổ là một bản phác họa chiếm gần hết cả trang giấy.
Trí
não có thể quét hình, có thể phân tích cũng có thể ghi nhớ, đây là năng lực mà
khoa học kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang mang lại.
Nhưng
đồng thời, Liên Bang cũng phát minh ra loại trang bị có thể phòng bị sự tra xét
của trí não, ví dụ như trang bị tàng hình mà bọn họ vừa gặp phải.
Lúc
này, bọn họ mới thực sự cần đến những kỹ năng thiết yếu nhất.
Hòa
Ngọc bĩu môi: “Đây là hình dáng của hung thủ mà tôi đã vẽ lại. Khi gã chiến đấu
với mọi người, kết hợp những động tác phòng bị vũ khí của từng người, cùng với
đường cong của tay chân và chiều dài của trang bị, có thể kết luận rằng hung
thủ cao từ 1m9 đến 1m93. Nửa người trên khoảng 0,78m, nửa người dưới khoảng
1,14m, tóc ngắn và cân nặng từ 75kg đến 80kg."
Cậu
hơi nghiêng đầu, lộ ra góc nghiêng ăn ảnh đẹp đẽ, khuôn mặt nửa sáng nửa tối:
"Ngoài ra, manh mối quan trọng nhất là gã thuận tay trái."
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Đám
người Eugene: “…”
Khán
giả: “…”
Trong
tích tắc, màn đạn trở nên điên cuồng.
“Chết
tiệt, thật hay giả vậy?”
“Làm
thế quái nào mà cậu ta biết được thế?”
“Cậu
ta thật sự phân tích ra được à, cái này không khoa học!”
“Hòa
Ngọc vẫn luôn rất thông minh.”
“Nếu
phân tích của cậu ta là chính xác, tui thật sự bắt buộc phải viết hoa một chữ
“PHỤC”!”
“Không
thể nào, chắc chắn là cậu ta đang xàm l**.”
Vạn
Nhân Trảm rống lên: “Không thể nào, nhất định là mày đang xàm l**, không ai có
thể chỉ dùng mắt thường để phân tích ra hình dáng của một người đang sử dụng
thiết bị tàng hình hết.”
Gã
đã nói lên tiếng lòng của một số người hâm mộ cực đoan.
Hòa
Ngọc nhìn về phía gã, tựa như đang nhìn gã, cũng tựa như đang nhìn vào ống kính
camera.
Bất
kể khán giả đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của ai, thứ họ nhìn thấy đều
là khuôn mặt thanh tú tái nhợt và đôi mắt kiên định đó.
Nom
thì gầy gò, vô cùng yếu đuối, cậu vẫn thẳng lưng, giọng điệu sâu xa:
"Chẳng
lẽ kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang không làm được thì những hành tinh khác
cũng không làm được sao? Đây là năng lực mà rất nhiều thám tử cùng cảnh sát ở
Lam Tinh của tôi đều phải có."
Lam
Tinh!
Khán
giả nghe được danh từ này, cũng nhớ rõ nó, hành tinh này và Hòa Ngọc đều đã
thành công lưu lại trong trí nhớ của mỗi người.
Đôi
mắt của Diệp Khai Quân đã đỏ hoe.
Giọng
nói của Vệ Gia Quốc bên cạnh cũng có chút nghẹn ngào: “Cậu ấy thực sự đã
khiến cho Lam Tinh được khán giả trong toàn vũ trụ biết đến.”
Trịnh
Khắc thở ra một hơi thật dài, kìm nén hưng phấn nói: "Lam Tinh của chúng
ta không tệ, chỉ có điều nguồn gốc văn minh ngắn hơn bọn họ, chỉ cần cho chúng
ta thời gian, chỉ cần cho chúng ta thời gian thôi…"
Câu
nói kế tiếp, bởi vì quá kích động mà nghẹn lại.
Diệp
Khai Quân nhìn khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của Hòa Ngọc trên màn hình, nhẹ
giọng nói: "Cậu ấy thực sự là một kỳ tích. Có lẽ, cậu ấy có thể tiến xa
hơn chúng ta mong đợi."
Trong
màn hình.
Hòa
Ngọc nói xong, Vạn Nhân Trảm liền há hốc miệng, không tìm được lời nào để phản
bác.
Mà
Eugene dù vẫn còn khiếp sợ nhưng đã khép được miệng, cả người dán lên, trừng
mắt hỏi: “Phán đoán của cậu có độ chính xác là bao nhiêu?”
Eugene
nhìn bản phác họa trong cuốn sổ, vẫn cảm thấy thật khó tin.
Chỉ
nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân tích ra được ư?
Hòa
Ngọc: “99%.”
Trấn
Tinh vô thức hỏi: “Còn một phần trăm là?”
Hòa
Ngọc: “Vẫn có 1% gã đó không phải là hung thủ.”
Nói
xong, cậu khép cuốn sổ lại, lạnh lùng xoay người: “Đi thôi, ngày mai tiếp tục
điều tra.”
“Này!”
Thành Chiêu hét lên: “Cậu đi đâu thế?”
Chẳng
lẽ việc quan trọng nhất lúc này không phải là tìm ra sự thật sao?
Cậu
ta vừa thu hẹp phạm vi điều tra lại, chẳng lẽ không lo lắng bọn họ sẽ lén tìm
ra hung thủ sau lưng mình à?
Hay
cậu ta định lẻn đi làm việc gì đó?
Đôi
cánh đen xinh đẹp của Hòa Ngọc dang ra, không quay đầu lại trả lời: “Đi ngủ.”
Mọi
người: “…”
Mọi
người: “…”
Bọn
họ lại nghi ngờ đôi tai của mình.
Tuy
nhiên, Hòa Ngọc rất nghiêm túc, cậu thật sự là về đi ngủ, đôi cánh của cậu tung
bay, bóng dáng dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Eugene,
Trấn Tinh và những người khác nhìn nhau kinh ngạc.
Đường
Kha: “Phân tích của cậu ta có đáng tin không?”
Quỳnh
sờ cằm: “Cảm giác khá đáng tin, cậu ta cũng không cần phải nói dối.”
Một
lúc sau Nguyên Trạch mới cất tiếng: “Hòa Ngọc rất mạnh.”
Trừ
Vạn Nhân Trảm ra, những người khác đều không nói, vô thức gật đầu đồng ý.
Đạn
mạc.
“Hòa Ngọc thật sự rất mạnh, đương nhiên, nếu
phân tích của cậu ấy là chính xác.”
“Tôi
há hốc mồm luôn rồi, cậu nhóc này cũng thật phi thường.”
“Thủ
đoạn hết lần này đến lần khác làm tui giật mình luôn, khó tin được là cậu ta
đến từ một hành tinh rác.”
“Năng
lực chiến đấu của cậu ta chỉ có 8 điểm, chỉ cần đánh phát là bất cứ lúc nào
cũng có thể bị loại.”
“Cho
dù bị loại thì có làm sao, cuộc thi này có rất nhiều người bị loại, biểu hiện
cho đến lúc này của cậu ấy cũng đã đủ tuyệt vời rồi.”
Lần
này, những lời xúc phạm Hòa Ngọc trên đạn mạc đã ít đi rất nhiều.
Cho
dù bọn họ không thích tuyển thủ số 2333 đến từ hành tinh rác này nhưng cũng
phải công nhận cậu đã mang lại quá nhiều bất ngờ.
Đương
nhiên, vẫn có người quyết tâm chế nhạo đến cùng.
“Ha
ha, mấy người tung hô cậu ta đến tận trời xong quay đầu phát hiện phân tích của
cậu ta sai lè lè, không biết có nên tự vả mặt không, lót dép chờ mấy người tìm
được hung thủ đấy!”
Ngày
hôm sau.
Đám
người Vạn Nhân Trảm cáu kỉnh tụ lại một chỗ.
Vạn
Nhân Trảm: “Rốt cuộc thằng đó đang làm gì mà chưa đến vậy?”
Thành
Chiêu phất tay, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết, sáng sớm đã không thấy
cậu ấy đâu rồi, xem ra cậu ấy không hề rời khỏi khu ký túc xá giáo viên.”
Vạn
Nhân Trảm vẫn đang muốn chửi tiếp, Trấn Tinh đã nhướng mày: “Chúng ta chưa
từng nói hợp tác thì bắt buộc phải đi cùng nhau, cậu ấy muốn làm gì thì làm,
ban ngày hành động riêng lẻ, buổi tối lại tập hợp, chuyện này rất bình
thường.”
Những
người khác hơi sửng sốt.
Đúng
vậy, trừ khi tìm được hung thủ, nếu không xem ra ban ngày cũng không cần thiết
phải đi cùng nhau, bọn họ tụ tập ở đây chờ Hòa Ngọc làm gì chứ.
Eugene
xoa cằm: “Tôi cứ muốn chờ cậu ấy cùng hành động, trực giác cho tôi biết nếu đi
cùng cậu ấy có thể sẽ tìm được càng nhiều manh mối.”
Gã
nhìn về phía đám người Vạn Nhân Trảm: “Vậy mấy người chờ cậu ấy làm gì?”
Cả
đám: “…”
Bọn
họ cũng không biết, hình như từ sau đêm qua, Hòa Ngọc đã trở thành trụ cột của
cả đám, vô thức chờ cậu cùng hành động.
Sau
khi những người khác nhận ra điều này, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Mà
Vạn Nhân Trảm thì thẹn quá hóa giận: “Tao không cần biết phân tích của thằng đó
có chính xác hay không, cho dù có đi cùng nó, tìm ra được hung thủ, bọn mày còn
trông mong nó sẽ ra tay sao? Không thấy cảnh đêm qua à?”
Vạn
Nhân Trảm siết lấy rìu trong tay: “Đi, mặc kệ thằng nhát gan đó, chúng ta trực
tiếp đi tìm hung thủ.”
Phía
sau xuất hiện một bàn tay vỗ nhẹ vào vai gã.
Vạn
Nhân Trảm kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, xinh đẹp rực
rỡ.
Hòa
Ngọc cười như không cười nhìn gã: “Em muốn đi đâu? Hôm nay có lớp Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực
chiến đấu của thầy, em muốn trốn tiết à? Đủ tín chỉ không đó?”
Những
người khác: “…”
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Gã
không tin được mà nói: “Mày còn lên lớp! Mày cũng không phải là giáo viên
trường này, mày là tuyển thủ tham gia thi đấu, quan trọng nhất là tìm ra hung
thủ, hoàn thành nhiệm vụ trong phó bản này đó.”
Gã
hít một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc rìu, kiềm chế ý định muốn chém người.
Sắc
mặt Cách Đới cũng trở nên âm trầm: “Ngày hôm qua đã chơi cùng cậu nửa ngày rồi,
hôm nay nên bắt tay vào làm việc đi. Đừng tưởng rằng chúng tôi chưa tìm được
hung thủ nên cậu không cần vội, danh sách của vòng loại trực tiếp có hạn, nếu
số người thăng cấp đủ rồi thì tất cả chúng ta xong đời.”
Vòng
đầu tiên của vòng loại trực tiếp, một triệu người lấy một trăm nghìn người,
tuy tỷ lệ loại không nhiều như vòng tuyển chọn những cũng chỉ có 10% tỷ lệ
thăng cấp mà thôi.
Một
khi số người thăng cấp ở các phó bản khác vượt quá một trăm nghìn người, giống
như vòng tuyển chọn, những người khác cũng không thể lên bờ nữa mà sẽ trực tiếp
bị xóa sổ trong phó bản.
Hòa
Ngọc nghe xong, vẻ mặt vẫn không đổi.
Hai
tay đút trong túi quần, cánh tay đang kẹp lấy quyển giáo trình Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực
chiến đấu và quyển sổ ghi chép quen thuộc, hướng về phía mặt trời, cậu
hơi nheo mắt lại: “À, cái đó tôi biết.”
Mọi
người: “…”
Cậu
biết, thì sao?
Hòa
Ngọc: “Nhưng tôi cũng cần phải lên lớp, đi thôi, còn mấy phút nữa là vào học
rồi, đừng đến trễ, đi trễ sẽ bị trừ tín chỉ đó nha.”
Nói
xong, cậu thong thả nhấc chân đi về phía phòng chiến đấu.
Vạn
Nhân Trảm cầm rìu lao tới: “Mẹ kiếp, tao muốn giết nó.”
Annie
và Đường Kha ngăn gã lại.
Cách
Đới nhìn bóng lưng Hòa Ngọc, vẻ mặt u ám.
Một
lúc sau, Trấn Tinh thở dài đi về phía phòng chiến đấu, Eugene, Quỳnh, Thành
Chiêu, Nguyên Trạch cũng đi theo.
Vạn
Nhân Trảm không thể tin nổi nói: “Không phải chứ, bọn mày cứ nghe lời nó vậy
à?”
Quỳnh
quay đầu cười lạnh: “Nếu không thì sao, người ta là giáo viên đào tạo, nắm
trong tay thành tích của chúng ta đó.”
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Eugene:
“Mày chỉ còn có 3 tín chỉ thôi.”
Vạn
Nhân Trảm: “…”
Đúng
là giết người không thấy máu.
Không
còn cách nào khác, gã chỉ có thể đen mặt tiến về phía phòng chiến đấu cùng tám
người khác.
Chuông
vào lớp đã reo.
Hòa
Ngọc bước tới trước mặt các học sinh, đẩy kính, mặc dù trông trẻ hơn cả mấy học
sinh ở đây nhưng vẫn rất ra dáng một giáo viên đào tạo.
“Chào
buổi sáng, tiết học hôm nay là tiết thực hành, đề nghị các bạn hợp tác một
chút.”
“Hừ.”
Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay lại bắt bọn tao chạy bộ, nhảy cao,
chẳng phải là muốn hành hạ bọn tao hay sao?”
Hòa
Ngọc nhìn về phía gã, mỉm cười: “Không, nội dung hôm nay là kiểm tra trang bị.”
Cậu
giơ tay chỉ vào phòng thiết bị đang đóng kín bên cạnh: “Vạn Nhân Trảm, đi mang
thiết bị ở bên trong ra đây, đây là thầy đặc biệt tìm hiệu trưởng để đăng ký
cho các em, hôm nay lớp cần dùng đến.”
Vạn
Nhân Trảm: “Mày dựa vào cái gì mà sai khiến tao?”
Hòa
Ngọc cúi đầu nói với trí não của mình: “Vạn Nhân Trảm, trừ…”
Vạn
Nhân Trảm nghiến răng: “Tao đi.”
Gã
chỉ còn có 3 tín chỉ, còn trừ nữa thì chẳng còn điểm nào.
Vạn
Nhân Trảm cực kỳ nghi ngờ, một khi bị trừ còn 0 điểm, chắc chắn Hòa Ngọc sẽ
thuyết phục hiệu trưởng, nghĩ cách đuổi gã như một trường hợp sai phạm điển
hình.
Như
vậy thì sẽ không còn ai có thể loại nó nữa, sau này cũng không có ai đuổi giết
nó.
Vì
trận đấu, vì để những trận sau có thể giết chết Hòa Ngọc, lần này gã nhịn.
Trang
bị được mang ra, một nửa trong số đó đều là những trang bị cơ bản nhất, ở Liên
Bang cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ có thể dùng làm tài liệu học tập cho
học sinh.
Nhưng
cũng có mấy món trang bị nhìn không tệ lắm, đương nhiên nếu ở bên ngoài đám
người Vạn Nhân Trảm nhìn không lọt mắt, nhưng ở cái nơi nguy cơ tứ phía như
này, trong trận đấu mà chỉ có một người có thể sống sót như này, bọn họ đều sẽ
cố gắng hết sức đi thu thập.
Hòa
Ngọc mở sổ ghi chép, cầm bút lên: “Lần lượt từng người lên, một lát nữa nghe
thầy sắp xếp, trước tiên dùng những trang bị cơ bản, sau đó dùng tới những
trang bị khác, hướng về thiết bị thí nghiệm mà công kích.”
Trên
mặt cậu không có bất cứ ý đùa giỡn nào, nếu không phải bọn Vạn Nhân Trảm biết
rõ thân phận của cậu, nhất định sẽ cho rằng đây là một giáo viên đào tạo
thật sự.
Eugene
có chút nghi hoặc nhìn về phía cậu: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”