Đạn
mạc cười sắp điên rồi.
Còn
có người xem bày tỏ —
"Nếu
tôi là Hòa Ngọc có lẽ đã sắp tức phát điên rồi. Cây chổi là đồ của mấy trăm năm
trước, hơn nữa vừa nhìn đã thấy chẳng có năng lực chiến đấu gì, rốt cuộc là kỳ
tài nào trong chương trình chế tạo ra vậy? Hay là trang bị kỳ lạ do ban tổ chức
thiết kế?"
"Hòa
Ngọc hãy mặc kệ đi, đừng nhận đồ bỏ đi, nếu như là Vạn Nhân Trảm có lẽ đã chửi
ầm lên thứ rác rưởi rồi."
Cây
chổi chỉ to bằng một nửa cây chổi ở Lam Tinh, nhỏ nhắn tinh xảo, không tính là
quá xấu.
Nhưng
nhìn thế nào cũng chỉ là một cây chổi.
Đối
với công dân Liên Bang có khoa học kỹ thuật phát triển thì ai lại quét dọn vệ
sinh mà vẫn dùng cây chổi?
Nhân
viên vệ sinh có chút xấu hổ, thu tay lại: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có cái
này…"
Bàn
tay đẹp đẽ của Hòa Ngọc chặn trang bị lại, cầm cây chổi trên tay, giọng nói nhẹ
nhàng: "Cảm ơn, tôi rất thích, cũng sẽ sử dụng thật tốt. Bất cứ món trang
bị nào cũng đều có giá trị tương ứng với nó, đều xứng đáng được tôn
trọng."
Cậu
nói rất nghiêm túc, bên trong đôi mắt tựa như có ánh sáng.
Tiếng
cười nhạo đầy rẫy trên đạn mạc đột nhiên ngừng lại ngay lập tức, ngay sau đó,
một lần nữa tiếp tục —
"Thái
độ của Hòa Ngọc... rất khiến cho người ta thích."
"Nói
thật nha, càng ngày tôi càng cảm thấy Hòa Ngọc có sức hút."
"???
Vậy thì cũng không thể thay đổi được sự thật đây là một cây chổi quét
rác!"
"Phục
rồi, lời hay ý đẹp thì ai mà không nói được? Không chừng bây giờ trong lòng cậu
ta đang rất ảo não đó."
...
Nhân
viên vệ sinh ngẩn người, mặt tràn đầy vui mừng: "Ai da, thầy Hòa không chê
là tốt rồi."
Giống
như nghĩ đến gì đó, bà lại nói: "Có phải thầy Hòa đang bận không, vậy tôi
sẽ không quấy rầy cậu nữa, vừa hay cũng đã lau xong, tôi đi nghỉ ngơi một
chút."
Hòa
Ngọc: "Đi nghỉ ngơi đi, hôm nay hiệu trưởng và chủ nhiệm khối đều bận, sẽ
không thêm chuyện."
Nhân
viên vệ sinh nghe vậy, đắc ý nói: "Chủ nhiệm khối cũng bận à? Vậy hôm nay
tôi sẽ kết thúc công việc sớm để về nhà."
Nói
xong, nhân viên vệ sinh cầm theo máy hút bụi, vô cùng vui vẻ rời đi.
Hòa
Ngọc nhìn cây chổi trên tay, khóe mắt lại nhìn châu chuyển vận đen nhánh yên
tĩnh treo trên cổ.
—
Dường như sau khi nguy hiểm giảm bớt thì vận may lại trở nên tệ đi.
Hòa
Ngọc lắc đầu, cất cây chổi vào ba lô, tiếp tục đi về phía trước.
Cậu
khách sáo chào hỏi từng giáo viên, lãnh đạo, cũng ôn hòa gật đầu với học sinh
chào hỏi cậu, các nhân viên công tác của trường học cần trợ giúp, cậu cũng
thuận tay phụ một chút.
Cho
dù bọn họ đều là NPC.
Đương
nhiên, sau đó đều không nhận được trang bị gì khác.
Ngay
lúc đó.
"Em
không sao đâu thầy chủ nhiệm." Lớp phó học tập nở một nụ cười.
Cư
xử với chủ nhiệm khối, thái độ của cậu ta có vẻ rất tốt, không phải là vẻ tối
tăm vừa rồi khi đối mặt nhóm người Vạn Nhân Trảm.
Chủ
nhiệm khối vươn tay, xoa đầu cậu ta: "Thật ra tôi có biết em."
Lớp
phó học tập sửng sốt.
Bên
ngoài, Quỳnh đi theo cũng hơi kinh ngạc, trang bị do Trấn Tinh cung cấp trên
tay cô ta giúp cho nhóm người Vạn Nhân Trảm không đến gần thì cũng có thể nghe
thấy âm thanh.
Năng
lực chiến đấu của Quỳnh không phải là cao nhất, nhưng thủ đoạn rất nhiều, cũng
am hiểu theo dõi.
Dù
sao thì chủ nhiệm khối cũng là cao thủ cấp S, nhóm Eugene không tiếp cận quá
gần nên phái Quỳnh đi theo dõi, đồng thời Trấn Tinh sẽ cung cấp trang bị để có
thể nghe lén thuận lợi hơn.
Cho
nên, nhóm Vạn Nhân Trảm cũng nghe thấy.
Chủ
nhiệm khối vậy mà biết lớp phó học tập!
Lớp
phó học tập lại rất có vấn đề, dường như có một sợi dây liên kết các nhân
vật lại.
Giọng
nói của chủ nhiệm khối rất dịu dàng, cũng không có một chút hung hãn như hồi
trước: "Tôi sẽ bảo vệ các em, không ai được tiếp tục ức hiếp bạn học,
lòng dạ như thế không xứng làm người."
Một
câu cuối cùng, giọng nói lại trở nên sắc bén lần nữa.
Hốc
mắt của lớp phó học tập đỏ lên.
Hai
người chưa nói được mấy câu nhưng lượng tin tức rất lớn.
Sau
khi chủ nhiệm khối rời đi, bởi vì lý do sức khỏe, lớp phó học tập vẫn nằm ở
phòng y tế nghỉ ngơi, tạm thời cũng không định rời đi.
Quỳnh
lặng lẽ rời đi.
Khi
cô ta trở lại chỗ của nhóm Trấn Tinh thì bọn họ đang thảo luận quyết liệt.
Vạn
Nhân Trảm: "Không cần phải nghi ngờ gì nữa, chủ nhiệm khối chính là hung
thủ!"
Eugene
học theo Hòa Ngọc sờ cằm: "Nhưng mà Hòa Ngọc rất chắc chắn."
Vạn
Nhân Trảm tức giận nói: "Nó nói cái gì thì là cái đó ư? Chúng mày ngẫm lại
lời nói của chủ nhiệm khối đi, ông ta chính là hung thủ."
Mặt
Cách Đới không biểu cảm: "Tôi cũng thấy không nhất định phải nghe theo Hòa
Ngọc, một tuyển thủ tham gia thi đấu không biết tên, chúng ta quá xem trọng cậu
ta rồi."
Gã
lý trí phân tích: "Đúng là chủ nhiệm khối rất giống hung thủ, buổi tối
chúng ta có thể liên thủ giết chết ông ta, giết nhầm thì không sao cả, cứ tiếp
tục tìm hung thủ."
Nếu
không phải do Hòa Ngọc thì ngay từ buổi tối đầu tiên bọn họ đã bắt đầu tùy tiện
giết người rồi.
Người
có hiềm nghi đều có thể bị đâm chết.
—-—
Thăng cấp mới là chuyện quan trọng nhất.
Cách
Đới đưa ra đề nghị, những người khác cũng không phản đối.
Vạn
Nhân Trảm nhàn nhạt nói: "Buổi tối chín người chúng ta hành động đi, loại
Hòa Ngọc!"
-
"Phía
Vạn Nhân Trảm đã định sẽ hành động vào buổi tối để loại Hòa Ngọc ra rồi, vậy
mà cậu ta vẫn còn đi dạo khắp nơi!"
"Chắc
là đang tìm trang bị, cái vận may đó của cậu ta thì cũng không chiếm được trang
bị gì tốt, bị loại ra mới là đáng sợ nhất đó được không."
"Chậc
chậc, quả nhiên đây là tuyển thủ số 2333 của hành tinh rác, cho dù có tốt với
NPC thì cũng vẫn bị loại bỏ."
"Cậu
ta quá yếu, hơn nữa còn một hai phải lên lớp tra tấn nhóm Vạn Nhân Trảm, khiến
cho nhiều người tức giận."
...
Người
xem châm chọc mỉa mai.
Hòa
Ngọc có thể nhìn thấy đạn mạc đang vô cùng hả hê hay không nhưng lúc này hoàn
toàn không nhìn thấy.
Nhưng
cậu cũng không thèm để ý.
—
Thậm chí, cậu có thể đoán được nhóm Vạn Nhân Trảm đang tính toán gì.
Hòa
Ngọc cũng không sốt sắng chút nào.
Cậu
tựa lên cửa sổ phòng bảo vệ, hơi nghiêng đầu: "Chú, có báo của hôm nay
không?"
Chú
bảo vệ không giống ông chú căng tin cười như Phật Di Lặc, cũng không treo một
khuôn mặt giống như chủ nhiệm khối, ông ở giữa hai vế, có một vẻ đầy chính
trực.
Nghe
vậy, ông lịch sự đưa tờ báo trên tay cho Hòa Ngọc, cười nói: "Đây là báo
của hôm nay."
Hòa
Ngọc nhận lấy, nhanh chóng lật xem.
Nhìn
thấy một tin tức ở góc báo —
[Trường đào tạo Lê Minh lại xảy ra án
giết người, nghe nói đã là học sinh thứ tám bị giết, chưa điều tra được hung
thủ. Chính phủ Liên Bang rất không cao tay, bảo vệ trưởng tinh cầu của chúng ta
nói: "Chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, phải nhanh chóng điều tra rõ."
Tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả.]
Hòa
Ngọc hơi nhướng mày.
Ở
chỗ chú bảo vệ thích đọc báo này, quả nhiên có thể tìm được không ít tin tức.
Cậu
nói với chú bảo vệ: "Chuyện này thật sự ảnh hưởng rất lớn."
Chú
bảo vệ gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng: "Đúng đó, đã là học sinh thứ tám
rồi, hơn nữa còn không có chút manh mối nào."
Ngón
tay của Hòa Ngọc vuốt ve tờ báo: "Cũng không biết là ai có thù oán với học
sinh, nghe nói là một cao thủ, một cao thủ như vậy thì làm khó học sinh để làm
gì?"
Chú
bảo vệ lắc đầu: "Đúng đó, ai mà biết được."
Hòa
Ngọc trả lại tờ báo cho chú bảo vệ: "Chú, chú cũng được tuyển vào trường
học này vào ba tháng trước ư?"
Chú
bảo vệ gật đầu: "Đúng vậy, tiền lương không tệ, nếu không thì tôi sẽ không
đến làm việc ở cái trường có kẻ giết người đâu."
Khi
chú bảo vệ nhận lấy tờ báo, Hòa Ngọc không buông tay, ngược lại còn nhìn chằm
chằm ông ấy, đột nhiên nói: "Chú, nếu đã khiến cho Liên Bang chú ý rồi
thì cho dù là cao thủ cấp S, lần này cũng sẽ bị bắt lại nhỉ?"
Chú
bảo vệ gật đầu: "Đó là đương nhiên rồi."
Ông
nhìn Hòa Ngọc cười cười: "Cho nên thầy Hòa đừng sợ hãi, mọi chuyện sẽ
nhanh chóng ổn định thôi."
Hòa
Ngọc cũng cười rộ lên, buông tay ra: "Đúng nhỉ, hung thủ sẽ nhanh chóng
trồi lên khỏi mặt nước."
Cậu
vẫy tay: "Chú làm việc tiếp đi, tôi đi trước đây."
Nói
xong, cậu xoay người rời đi.
Chú
bảo vệ không hiểu gì mà thu mắt lại, tiếp tục đọc báo.
Sau
khi Hòa Ngọc đi xa thì quay đầu lại nhìn, ý vị sâu xa nói —
"Người
có thân hình tương tự với hung thủ, cũng nhiều thật."
Màn
đêm có thể giết người đang lặng lẽ tiến đến, tám học sinh đã chết đều chết vào
ban đêm, cho nên hiện tại ban đêm ở trường
đào tạo Lê Minh vô cùng yên tĩnh, không ai dám ra ngoài.
Bên
ngoài ký túc xá của học sinh, chủ nhiệm khối đi bộ xung quanh ký túc xá.
Phía
xa, trong bóng đêm đen kịt.
Vạn
Nhân Trảm: "Chắc chắn là ông ta đến để giết người, như thế là đang tìm
kiếm học sinh có thể giết!"
Annie
gật đầu: "Đúng là ông ta rất khả nghi, vô cùng tương tự với bóng người Hòa
Ngọc vẽ ra, khi nào thì chúng ta ra tay."
Gã
nhìn về phía Trấn Tinh và Eugene.
—
Là hai người có năng lực chiến đấu cao nhất trong đội, quyền lên tiếng của bọn
họ rất lớn.
Sắc
mặt Vạn Nhân Trảm khó coi, trong lòng lại hận Hòa Ngọc lần nữa.
Nếu
không phải do Hòa Ngọc, gã sẽ chọn được nhiều trang bị hơn, chắc chắn có thể
đánh bại hai người này, trong nhóm bọn họ, khi ở ngoài Vạn Nhân Trảm là người
có khả năng đánh tốt nhất.
Đương
nhiên, Trấn Tinh có mánh khóe, hơn nữa lại may mắn có nhiều trang bị cho nên
Vạn Nhân Trảm mới bại bởi Trấn Tinh.
Trấn
Tinh: "Nếu muốn ra tay, vậy phải tốc chiến tốc thắng."
Nói
xong, Trấn Tinh đứng lên, khối rubik xuất hiện ở trên tay.
Cánh
tay máy móc Eugene lập tức lộ ra.
Nhưng
mà, tiếng vỗ cánh chấn động quen thuộc lại xuất hiện.
Mặt
của Vạn Nhân Trảm trầm xuống.
Đạn
mạc: "Hòa Ngọc tới rồi, chắc chắn cậu ta sẽ yêu cầu gia nhập với bọn họ,
chắc là bọn họ sẽ không có cách nào loại bỏ Hòa Ngọc."
Đạn
mạc: "Lỡ như bọn họ đều không đồng ý để Hòa Ngọc gia nhập thì sao?"
Hòa
Ngọc đáp xuống đất.
Eugene
nhìn đôi cánh xinh đẹp của cậu, không nhịn được nói: "Cậu đưa cánh cho tôi
mượn chơi một chút, tôi sẽ để cậu tiếp tục tham gia với bọn tôi, không thì sẽ
loại bỏ cậu."
Khóe
miệng của Hòa Ngọc hơi cong lên, trên mặt cậu không có một chút gì là sốt ruột
và khẩn cấp.
Ngược
lại còn nhàn nhạt nói: "Các anh không được giết ông ấy, ông ấy không phải
hung thủ, chắc chắn các anh sẽ giết sai."
Tầm
mắt đảo qua mọi người, dừng lại trên cánh mũi đặt gọng kính lạnh băng:
"Mà tôi, nhất định sẽ báo cáo các anh."
"Mày
nói ông ta không phải hung thủ thì là không phải à?!" Vạn Nhân Trảm giận
dữ nói: "Ông ta là hung thủ, hôm nay bọn tao giết ông ta, ngay cả cơ hội
báo cáo bọn tao mày cũng không có đâu!"
Hòa
Ngọc không tỏ ý kiến: "Vậy cơ? Vậy thì các anh có thể thử xem."
Tất
cả mọi người đều trầm mặt, bao gồm cả Eugene, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc cũng dần
dần trở nên không tốt.
—
Giết chết chủ nhiệm khối có một nửa khả năng có thể là hung thủ, là chuyện nên
làm nhất trước mắt bọn họ, Hòa Ngọc cứ ngăn cản bọn họ mãi, rốt cuộc là vì
sao?
Sắc
mặt Hòa Ngọc không thay đổi, vẫn khăng khăng đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên định.
Hiển
nhiên, cậu sẽ không thay đổi suy nghĩ.
Cách
Đới hừ lạnh một tiếng: "Cậu sẽ không báo cáo bọn tôi, hung thủ là cao thủ
cấp S, một mình cậu không đánh lại hắn, báo cáo bọn tôi cậu cũng không giết
được hung thủ, không qua được ải này."
Đạn
mạc: "Đúng đúng đúng, Hòa Ngọc căn bản không dám."
Đạn
mạc: "Hơn nữa năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có tám điểm, cậu ta chỉ có
thể hợp tác với mấy người, không thể nào loại bỏ mấy người trước khi hung thủ
còn chưa chết!"
Hòa
Ngọc nghe vậy mỉm cười, cậu vươn ngón tay khớp xương rõ ràng lên đẩy gọng kính,
cho dù ở trong đêm đen, gương mặt đẹp trai của cậu cũng vô cùng chói mắt, giọng
nói của cậu mang ý cười —
"Vậy
sao? Nhưng mà, hình như tôi cũng không cần chín đồng đội."
"Hung
thủ là cấp S, nhưng tôi chỉ cần Eugene, Thành Chiêu, Quỳnh, hoặc là Trấn Tinh,
Cách Đới, Nguyên Trạch, hoặc là tổ hợp bất kỳ từ ba đến bốn người trong các
anh, những người khác, hình như không cần dùng đến đâu."
Hòa
Ngọc cười càng thêm rạng rỡ, giọng nói tràn đầy dụ hoặc: "Eugene không
muốn loại bỏ Trấn Tinh sao? Cách Đới không muốn giết chết Eugene ư? Quỳnh không
muốn xử lý Vạn Nhân Trảm à? Hay là Nguyên Trạch không muốn giết chết những cao
thủ hành tinh chính của các anh?"
Sắc
mặt của chín người lập tức thay đổi.