Cá lớn có chút mờ mịt.
Dù cho nó không ăn thịt người, nhưng
khi người xuất hiện ngay trước mắt nó, nó cũng không bị mù, nó thấy được.
Do đó nó "nhìn thấy" trên
người mình mới có một người bay ra ngoài, bình ổn đáp xuống bờ biển đối diện.
Cặp mắt mờ mịt của cá lớn chớp chớp.
Trí não có hạn của nó nghĩ mãi mà không
rõ, rốt cuộc người này nhô ra từ đâu chứ.
Cá lớn hoang mang nhìn Hòa Ngọc, nhưng
nhìn từ góc độ của Eugene thì ——
Cá lớn đang thâm tình nhìn người trước
mắt này.
Người này có bộ dáng rất gầy gò, nhìn
không giống bộ dáng của cao thủ.
Nhưng Eugene chỉ cần vừa nhìn thấy
toàn thân người này sạch sành sanh, tóc thì nhẹ nhàng khoan khoái tùy ý rũ
trên trán, sẽ rất khó tin tưởng người này không phải cao thủ.
Lúc mọi người đều chật vật lên bờ, chỉ
có mình cậu là tiêu sái, thế này còn không phải là cao thủ sao?
Lúc người người lái thuyền thì cậu cưỡi
cá, thế này còn không phải là cao thủ sao?
Lại nghĩ đến việc cậu thao túng cá lớn,
cá lớn chăm chú nhìn cậu…
—— Đệt, từ lúc nào mà Show sống còn đỉnh lưu lại xuất hiện
nhân vật như vậy thế?
Eugene trừng to mắt nhìn Hòa Ngọc, ánh
mắt đầy vẻ kính nể và chấn động.
Hòa Ngọc vẫy tay với cá lớn, một tay
cậu nhấc túi nước, một tay khác cầm xiên cá khô nhỏ cất bước rời đi, động tác
tiêu sái "không vướng chút bụi trần".
Đi ngang qua Eugene đang dại ra nhìn
cậu, sắc mặt của Hòa Ngọc vẫn không chút thay đổi, chỉ là gật đầu khẽ đến mức
không thể nhìn thấy, như là lễ phép chào hỏi.
—— Tư thái thong dong lạnh lùng.
Trong nháy mắt, cậu chỉ lưu lại một
bóng lưng cho Eugene.
Eugene nhìn bóng lưng cậu một chút, lại
nhìn qua cá lớn vẫn đang chìm trong biển trông qua hướng này…
Eugene: "Ai da —— người anh em,
chờ tôi với." Mọi người giao lưu trao đổi đi…
Gã nhấc chân, đuổi theo hướng Hòa Ngọc
đi.
Đạn mạc phòng phát sóng trực tiếp ——
"…"
"… Nhìn bộ dáng khiếp sợ của
Eugene kìa, nói thật, tôi cảm thấy hình như đợt này Hòa Ngọc đã trấn trụ đại ca
Eugene rồi."
"Eugene!! Năng lực chiến đấu của
cậu ta chỉ có 8!! Đừng xem cậu ta là đại ca!"
"Mới vừa chứng kiến cảnh Eugene
mình đầy đất cát bò lên, sau đó Hòa Ngọc lại tiêu sái vỗ cánh, đột nhiên cảm
thấy, hình như mấy trang bị hỗ trợ này của Hòa Ngọc cũng không phải vô dụng
lắm."
"Đúng vậy, cơn sóng này qua, thật
sự trông Hòa Ngọc có hơi đẹp trai…"
"Ha ha, chỉ có mỗi tác dụng làm
màu chứ gì? Ra đánh thật ấy à, có chút sát thương nào không?"
…
Đạn mạc vẫn náo nhiệt như trước.
Eugene là một tuyển thủ nổi tiếng, Hòa
Ngọc là tuyển thủ hiện đang cực kỳ gây tranh cãi, chủ đề liên quan đến bọn họ
đều vô cùng náo nhiệt.
Hòa Ngọc biến mất rồi, Eugene đuổi theo
cậu.
Cá lớn lại dại ra trong chốc lát, lắc
lắc đầu xoay người rời đi.
—— Không nghĩ nữa, dù sao bây giờ nó
cũng không ăn thịt người.
—— Hình như ngửi được mùi thức ăn.
Cá lớn vẫy đuôi một cái, vui sướng mau
chóng đuổi về hướng thức ăn.
Một con cá lớn hung tàn mở ra thế giới
mới, tại hải vực nơi không có tuyển thủ dự thi này, nó tiếp tục gây ra sóng
gió, bắt giết những con cá lớn và boss nhỏ khác.
Nó mãi mãi không biết mình đã thay
đổi thực đơn thế nào.
Những đồng loại bị nó đuổi theo gặm cắn
kia cũng mãi mãi không biết rốt cuộc trên người đồng loại "biến
thái" của mình đã xảy ra sự kiện ly kỳ gì.
—— Với việc này, Hòa Ngọc bình tĩnh
phất ống tay áo rời đi, ẩn sâu công và danh.
-
Eugene không đuổi kịp Hòa Ngọc.
Trông hòn đảo này không lớn lắm, để
chứa một triệu người, lại còn phải đề phòng tuyển thủ xung đột xích mích với
nhau, hòn đảo đã sử dụng không gian chồng chất, nếu không có phương thức liên
lạc đặc thù, người đã phân tán ra sẽ rất khó tìm.
Eugene từ bỏ, run run phủi bùn cát
trên người, cau mày: "Làm gì vậy chứ, muốn chào hỏi cái thôi mà, nhìn thử
người nọ là ai xíu cũng không được sao?"
Gã còn muốn tiếp tục tìm kiếm, bấy giờ
gã lại nghe được một tiếng huýt sáo đặc thù.
Tiếng huýt sáo này rất nhẹ, nhưng lại
truyền đi rất xa, hơn nữa thứ truyền đi còn là tín hiệu mà chỉ người từng nghe
qua tiếng huýt mới biết.
—— Từng gặp một lần.
Mày Eugene lại càng cau chặt hơn, gã
lầm bầm: "Tên Vạn Nhân Trảm này thật sự xem mình là đại ca rồi hả? Cho
rằng ông đây sẽ nghe lời mày sao? Tao mới không ——"
Dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi gã
đảo một vòng, nhếch miệng lên một cái, cười xấu xa: "He he, Vạn Nhân Trảm
lên bờ sớm như vậy, chắc chắn không lụm được nhiều trang bị, mình phải đi nhìn
sắc mặt của tên đó."
Nói xong, Eugene chạy dọc tới theo
tiếng huýt.
Còn về phần người gã muốn tìm kia, chỉ
có thể nói có duyên gặp lại sau.
-
"Tích —— Xin chúc mừng một triệu
tuyển thủ đã thông qua vòng tuyển chọn, chính thức tiến vào Show sống còn đỉnh lưu! Giờ để chúng ta
cùng nói một tiếng vĩnh biệt với các tuyển thủ còn chưa thể lên bờ và bị đào
thải nha."
"Giai đoạn tiếp theo sẽ là vòng
đào thải từ một triệu xuống còn một trăm nghìn, mời các vị tuyển thủ nghỉ
ngơi hồi phục một ngày, ngày mai sẽ công bố quy tắc của vòng đào thải thứ nhất
của cuộc thi."
"Trong lúc nghỉ ngơi hồi sức trên
hòn đảo, các vị tuyển thủ có mặt đều không được phép tấn công lẫn nhau, người
vi phạm sẽ lập tức bị đào thải!"
"Nghỉ ngơi hồi sức đàng hoàng nha,
chúc quý vị may mắn."
Âm thanh máy móc vang vọng trong óc tất
cả mọi người, Hòa Ngọc thoáng nhướng mi.
Phải ở lại hòn đảo đợi tới ngày mai?
Bây giờ đã là chạng vạng, gần như ngủ
một giấc đã đến ngày mai, cũng không tính là lâu lắm.
Còn về nội dung thi đấu ngày mai, Hòa
Ngọc cũng không thấy hiếu kỳ.
—— Chẳng phải ngày mai sẽ biết à? Dù
sao giờ cũng chưa biết được.
Như là nghĩ đến gì đó, bước chân Hòa
Ngọc chợt dừng lại.
Tuy nói trên hòn đảo không được phép
tấn công nhau, nhưng dù gì cậu cũng chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu, một khi
có người ra tay với cậu, chỉ cần động tay chút thôi là cậu cũng đã mất mạng
được rồi.
Hòa Ngọc rất biết mình biết ta, cậu
cúi đầu nhìn hạt châu trên cổ.
Loại chuyện này rất khó có khả năng xảy
ra trên người người khác, nhưng giờ cũng rất có khả năng xảy ra trên người cậu
mà, phải không?
Vậy nên…
Hòa Ngọc nhìn xung quanh, nhấc chân đi
tới cây to trước mặt, vươn tay, chân thoáng động đậy nhanh chóng bò lên thân
cây, chui vào cái hốc cây không lớn kia.
Từ trên cao nhìn xuống, người khác lại
không thấy mình.
Hòa Ngọc an tâm.
Cậu nhàn nhã sửa soạn lại vật dụng của
mình, chọn ra một miếng cá khô nhỏ, như là nghĩ đến gì đó, bàn tay trắng như
ngọc của Hòa Ngọc chợt dừng lại, đột nhiên động lòng.
Lúc ở trên biển, không thể thu cá khô
nhỏ vào ba lô.
—— Vì nó không phải là trang bị.
Vậy còn ở trên hòn đảo trung chuyển này
thì sao đây?
Cậu đã mang đống cá khô nhỏ này lên bờ,
theo lý mà nói nó đã là thứ hoàn toàn thuộc về cậu.
Tính là trang bị không?
Hòa Ngọc nhấc tay một cái, dây cá khô
nhỏ nối liền nhau trong tay cậu biến mất không thấy đâu nữa. Cảm nhận được
trong ba lô chất đống cá khô nhỏ, Hòa Ngọc nhếch miệng lên.
Quả nhiên là được!
Đạn mạc: "…"
Một phút yên lặng ngắn ngủi trôi qua,
màn đạn nổ tung ——
"Con mẹ nó! Lần nào Hòa Ngọc cũng
làm mới nhận thức của tôi hết!"
"Thế mà cậu ta lại bỏ cá biển vào
trong ba lô trời ạ! Đó là chỗ để trang bị mà…"
"Không thèm quan tâm đến trang bị
vậy sao! Đó là cá biển đó."
"Dù cho trang bị của cậu ta có rác
rưởi thì nó cũng là trang bị mà, phải cẩn thận bảo quản trang bị chứ!"
"Tôi thật sự không dám kiểm tra
ba lô Hòa Ngọc, tôi không thể chấp nhận được khi thấy cá khô nhỏ và vũ khí bị
đặt cùng nhau."
"Tôi cũng vậy!!!"
"Hòa Ngọc, khá lắm, cậu ta lại
thành công làm tôi khó thở rồi, thuốc trợ tim đâu?!"
…
Hòa Ngọc cũng không biết khán giả đã
khó thở, dĩ nhiên, dù có biết rồi cậu cũng sẽ không để ý.
Cậu mượn ánh sáng bên ngoài, lại lấy
quyển sách Nguyên tắc cơ bản phát triển
năng lực chiến đấu kia ra, đặt trên đầu gối, một tay cầm cá khô nhỏ, một
tay cầm túi nước, nhàn nhã đọc sách.
Đạn mạc: "… Thật không biết tên
này nghĩ như nào nữa, hình như đã buông bỏ việc giãy giụa rồi. Cậu ta không
biết bây giờ là thời gian cực kỳ mấu chốt để hợp đội và tìm hiểu tin tức
hả!!!"
Đạn mạc: "Nhìn thái độ và tám điểm
năng lực chiến đấu của cậu ta, mấy người nghĩ cậu ta có thể qua được cửa thứ
nhất của vòng loại cuộc thi sao? Nằm mơ giữa ban ngày!"
-
Hòa Ngọc rất bình tĩnh, nhưng cả hòn
đảo đều không bình tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều hành động,
khán giả nói đúng, đây là thời điểm vô cùng quan trọng, lúc này, chỉ cần bạn
không ra tay với những tuyển thủ khác, làm gì cũng rất an toàn.
Mà một khi đã vào trận đấu rồi thì tất
cả tuyển thủ đều là đối thủ.
Lúc này có thể hợp đội, có thể tìm
hiểu tin tức và năng lực chiến đấu của đối thủ, ước lượng xem chính mình có
năng lực ra tay trong giai đoạn kế tiếp không.
Eugene đi đến dưới một gốc cây to, quả
nhiên thấy ở đó đã có bọn Vạn Nhân Trảm, Annie, Cách Đới chờ sẵn.
Gã thoáng nhướng mi, giọng lười biếng:
"Vạn Nhân Trảm, tìm tao làm gì?"
Bọn Vạn Nhân Trảm vừa thấy gã thì tầm
mắt liền dính chặt lên cánh tay máy của gã không rời, từng đôi mắt nhìn chằm
chặp vào cánh tay máy ấy.
Một lát sau, Vạn Nhân Trảm mới nói:
"Hình như thu hoạch của mày rất phong phú."
Cánh tay của người hành tinh Cơ Giới
chính là vũ khí, dĩ nhiên độ mạnh yếu cũng cách biệt rất lớn, tay của Cách Đới
có thể biến thành hai thanh đao sắc bén, có sức chiến đấu bất phàm.
Mà rõ ràng, cánh tay của Eugene đã được
tăng cường, vốn dĩ đã mạnh hơn so với Cách Đới, nay lại càng mạnh hơn.
Trong vòng tuyển chọn, gã đã chiếm được
trang bị chiến đấu vô cùng quan trọng, lại chỉ để dùng lên cánh tay máy của
chính mình.
Dù không biết rốt cuộc hiện tại sức
chiến đấu của cánh tay máy gã đã đến mức nào, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn cũng
đã biết không thể khinh thường.
Eugene nở nụ cười: "Đúng đó, xem
như vận may không tệ. Vì trang bị này, lúc tao lên bờ thì vòng tuyển chọn đã
sắp kết thúc rồi, suýt chút nữa đã không lên kịp."
Nụ cười của gã rất rạng rỡ: "Bọn
mày thì sao? Có phải đã đoạt được trang bị mình mong muốn nên mới lên bờ sớm
vậy không?"
Vạn Nhân Trảm: "…"
Hô hấp của gã dần trở nên thô nặng, sắc
mặt của Cách Đới cũng rất khó nhìn.
Cái hay không nói, nói cái dở, đây là trào
phúng!
Lúc đó sau khi thuyền bị phá hủy, bốn
người bọn họ liền tách ra, cũng phải sau này Vạn Nhân Trảm và Cách Đới mới gặp
lại. Hai người đều hết sức chật vật, không có thuyền, trên biển cực kỳ nguy
hiểm, mười phần chết chín.
Hơn nữa còn cực kỳ xui xẻo, không bắt
gặp được bất kỳ thuyền kẻ yếu nào!
Hết cách rồi, bọn họ chỉ có thể gấp gáp
lên bờ, căn bản là không vớt được trang bị hữu dụng nào.
Trào phúng đủ rồi, Eugene thu hồi vẻ
tươi cười, nhìn bọn họ: "Được rồi, nói chuyện chính đi, mày tìm tao làm gì?
Tao còn muốn tìm người, không rảnh nhiều lời với bọn mày."
"Mày ——" Vạn Nhân Trảm tiến
lên một bước, mặt đầy phẫn nộ.
Annie vội giữ chặt lấy gã, mắt nhìn
Eugene: "Eugene, bọn tôi muốn hợp tác với cậu, quy tắc vòng loại cuộc thi
phức tạp, nhưng dựa theo kinh nghiệm khi trước, hồi xưa trong vòng bán kết
hợp đội mới là giải pháp tốt nhất."
Eugene cười gằn: "Tao không tin
tưởng bọn mày, sao tao biết được bọn mày muốn hợp đội hay là muốn sớm giết
tao?"
Vạn Nhân Trảm giận đến run tay, Annie
cố sống cố chết giữ chặt lấy gã.
"Eugene, bọn tôi không chỉ mời
mình cậu, còn có Trấn Tinh, Đường Kha, Early, Seattle, Wiebler, Đoàn Vu
Thần…" Annie báo ra một cái lại một cái tên quen thuộc.
Eugene mặt đầy vẻ sâu xa nhìn bọn họ:
"Lòng tham rất lớn nhỉ."
Hợp đội với mấy kẻ mạnh thuộc hành
tinh chính Liên Bang, đây là muốn đảm bảo tiến vào trận chung kết mà không có
bất kỳ sơ hở nào, hay là… Còn có ý định khác?
"Ô, náo nhiệt thế này à?" Một
giọng nói vang lên.
Mọi người lũ lượt quay lại nhìn sang.
Một người đàn ông cao ít nhất hai mét,
thân đầy cơ bắp hung hãn xuất hiện. Người đàn ông này vừa xuất hiện, Vạn Nhân
Trảm liền không còn vẻ cường tráng như lúc trước nữa.
"Early, sao bây giờ mày mới
đến?" Vạn Nhân Trảm nhàn nhạt hỏi.
Early lộ ra một nụ cười không có ý tốt:
"Trên đường gặp phải một cô gái xinh đẹp ở hành tinh thông thường, nói qua
lại vài câu."