Trấn Tinh ngơ người rồi.
Gã cầm đao, đôi mắt mang vẻ hoang mang
đứng nguyên tại chỗ. Một lúc lâu sau lại chớp chớp mắt, như đang nghi ngờ mắt
hay đầu óc mình có vấn đề gì đó hay không.
Nếu không phải xung quanh còn sót lại
vết máu chiến đấu, chỉ sợ Trấn Tinh thật sự cho là mình đã sinh ra ảo giác.
Nếu không sao lại có người cưỡi cá lớn
đi ngang qua, còn cướp đi "con mồi" của gã chứ?
Hai phút sau.
Trấn Tinh xác định tất cả những chuyện
mới vừa xảy ra kia đều là thật. Bóng người gầy gò xinh đẹp tóc đen mắt đen kia
còn có thể hiện rõ nét trước mắt gã.
Chắc chắn kia không phải bất kỳ cao
thủ Liên Bang nào gã từng thấy qua!
—— Vậy nên quay lại vấn đề, rốt cuộc
tên kia là ai?
Trấn Tinh cắn răng một cái, lái thuyền
của gã đuổi theo hướng Hòa Ngọc biến mất.
"Không phải Trấn Tinh cũng như Vạn
Nhân Trảm, cũng đi truy sát Hòa Ngọc chứ?"
"Tốt nhất không phải vậy. Vạn Thần
đã bị gài bẫy một lần rồi. Nếu không có Hòa Ngọc, Vạn Thần cũng sẽ không gấp gáp
lên bờ vì không có thuyền, không thể ở trên biển lâu được."
"… Fan Vạn Nhân Trảm câm miệng đi,
còn Vạn Thần nữa chứ, cũng chỉ có mấy người mới thổi phồng ra cái danh hiệu này
được."
"Trấn Tinh không cùng một đẳng
cấp với Vạn Nhân Trảm."
"Tôi dám cam đoan, Trấn Tinh đây
là nổi lòng háo thắng, muốn đuổi theo xem thử!"
"Đúng vậy, Trấn Tinh thích nhất là
cao thủ. Sau đợt Show sống còn đỉnh lưu
lần trước, Trấn Tinh đã tìm tới cửa luận bàn cùng Vạn Nhân Trảm, cuối cùng có
người nói Trấn Tinh cực kỳ chướng mắt Vạn Nhân Trảm."
"Trấn Tinh của chúng ta chỉ thích
cao thủ, Hòa Ngọc cưỡi cá lớn, bị Trấn Tinh tưởng là cao thủ."
"Trấn Tinh sẽ phải thất vọng thôi,
bây giờ năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc vẫn là tám điểm, cậu ta lấy được nhiều
trang bị như vậy mà lại gần như chẳng tăng sức chiến đấu chút nào!"
"Con mẹ nó chứ Hòa Ngọc phiền muốn
chết, Trấn Tinh đánh thắng được con thủy quái này mà!! Hòa Ngọc chặn ngang một
cước, chưa kể bản thân cậu ta còn không có bản lĩnh, tất cả là dựa vào con cá
lớn và thanh đao ti tiện kia nha!"
…
Không chỉ một người có ý kiến với Hòa
Ngọc.
Mấy ngày nay cuộc thảo luận về Show sống còn đỉnh lưu trên quảng trường
rất náo nhiệt. Hòa Ngọc cưỡi cá lớn dạo bao nhiêu ngày, quảng trường liền náo
nhiệt trong bấy nhiêu ngày. Chuyện của Trấn Tinh hôm nay trở thành dây dẫn nổ,
nháy mắt châm ngòi toàn cuộc thảo luận trên quảng trường.
Có rất nhiều người có ý kiến với Hòa
Ngọc, thậm chí bọn họ còn tìm ban tổ chức gây sự ——
"Ban tổ chức Show sống còn đỉnh lưu, tôi thấy đến giờ các người cần đưa ra chút
lời giải thích rồi chứ nhỉ?
Cưỡi cá lớn, lại dùng thanh đao ti tiện
chói mù mắt các tuyển thủ dự thi khác, khiêu khích boss nhỏ, kéo cừu hận cho cá
lớn, để boss nhỏ tấn công cá lớn, cậu ta thảnh thơi ngồi làm ngư ông đắc lợi!
Người hành tinh rác này chẳng làm gì
cả, không xứng nhận được nhiều trang bị như vậy! Chúng tôi cảm thấy không phục
thay các tuyển thủ dự thi khác!!"
Lầu 2: Đồng ý hai tay hai chân, đừng
nói Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh, ngay cả mấy người hành tinh rác khác cũng có thể
dễ dàng giết chết Hòa Ngọc. Hết lần này đến lần khác cậu ta lại bật hack, cưỡi
cá lớn!!
Lầu 3: Dựa vào cái gì mà người hành
tinh rác giẫm lên tuyển thủ Liên Bang chứ?
Lầu 4: Xin ban tổ chức lập tức đào
thải Hòa Ngọc, cậu ta không xứng!!
Lầu 5: Tôi tức cái mình ghê, dựa vào
cái gì mà cậu ta lại nhặt được lắm trang bị vậy?
Lầu 6: Hòa Ngọc cưỡi cá lớn lượn khắp
nơi, làm nổi bật việc tuyển thủ Liên Bang ta ngay cả một người từ hành tinh
rác cũng không sánh bằng, hơn nữa còn bị cướp rất nhiều trang bị vốn nên thuộc
về bọn họ!
Lầu 7: Lập tức đào thải Hòa Ngọc!
Lầu 8: Tôi vốn không ủng hộ cho người
hành tinh rác tham gia thi đấu mà, mau đào thải hết đám người hành tinh rác đi.
Lòng bất bình của khán giả càng ngày
càng cao, yêu cầu ban tổ chức cho một lời giải thích.
Rất lâu sau, lâu đến khi Trấn Tinh bi
ai phát hiện mình không đuổi kịp cá lớn, từ bỏ việc truy đuổi, cuối cùng ban tổ
chức cũng phản hồi lại trên quảng trường ——
"Về chuyện của Hứa Ngọc, chúng tôi
xin trả lời theo ba điểm dưới đây:
Thứ nhất: Đao cùn là vũ khí được một vị
tuyển thủ dự thi chế tạo ra dùng khi luyện tập trong mùa Show sống còn đỉnh lưu thứ mười lăm, vì quá cùn, ở lần đầu xuất
hiện trong mùa mười lăm nó đã bị ném bỏ. Mùa thứ mười chín, thứ hai mươi tư,
thứ hai mươi lăm, thứ hai mươi tám và thứ ba mươi mốt, đao cùn đều từng xuất
hiện. Ngoại trừ mùa thứ hai mươi tư có một vị tuyển thủ dùng ánh sáng phản xạ
để châm lửa ra, người khác chưa từng sử dụng nó.
Thứ hai: Thiết lập của cá lớn vẫn luôn
là như thế, chỉ số thông minh thấp, giá trị vũ lực cao, đa số mọi người thường
đều trực tiếp đối đầu với cá lớn hoặc linh hoạt dùng trí vượt qua chúng. Biến
cá lớn trở thành thuyền, thành tay chân, trước nay chưa từng có, cũng không có
điều kiện để gian lận.
Thứ ba: Vì sự công bằng của Show sống còn đỉnh lưu, một khi bắt đầu
tranh tài, bất kỳ ai cũng không thể can thiệp, đây là điều Show sống còn đỉnh lưu mùa thứ mười đã hứa."
Ngay khi câu trả lời ba điều được đưa
ra, tất cả mọi người đều im miệng.
Điều thứ nhất, đao cùn đã sớm xuất
hiện, Hòa Ngọc là người đầu tiên dùng như vậy, vấn đề chỉ có thể đổ cho chỉ số
thông minh chứ không phải đao cùn.
Điều thứ hai, cá lớn vẫn luôn ngu xuẩn
như vậy, Hòa Ngọc cũng là người đầu tiên hành động như thế, vẫn là do đầu óc
Hòa Ngọc xài tốt, cũng không phải là bật hack.
Trên thực tế, bọn họ cũng biết cho dù
xem như ban tổ chức bật hack, cũng sẽ không bật hack cho một tuyển thủ từ hành
tinh rác, chưa kể còn không bật được.
Điều thứ ba càng khỏi phải nhắc đến, Show sống còn đỉnh lưu có thanh thế lớn
như vậy, đã đủ chứng minh những điểm lợi có thể đạt được từ nó.
Ở mùa thứ chín từng có tuyển thủ mua
chuộc ban tổ chức, muốn thu được bảo vật cấp thần.
Sau khi bị khán giả Liên Bang phát
hiện, cao thủ, người nhà và người thân của tuyển thủ dự thi cùng một vài anh
hùng dám làm việc nghĩa khác đã trực tiếp diệt toàn bộ cấp cao trong ban tổ
chức bấy giờ.
Vì vậy, bắt đầu từ mùa mười trở về sau,
một khi Show sống còn đỉnh lưu đã bắt
đầu, nó sẽ không bao giờ dừng lại được nữa, ban tổ chức cũng không thể can
thiệp vào nữa.
Thu Đao - người phụ trách của Show sống còn đỉnh lưu bĩu môi, thấp
giọng lầm bầm: "Nếu can thiệp được, chúng ta có thể để cho một tên đến từ
hành tinh rác cầm bảo vật cấp thần ư?"
Anh ta nhìn Hòa Ngọc nhàn nhã đọc sách
trên đầu cá lớn trong màn hình, không nhịn được lẩm bẩm: "Rốt cuộc châu
chuyển vận bị gì vậy? Không phải cậu ta nên xui xẻo sao? Chẳng lẽ… Nhanh như
vậy cậu ta đã phát hiện ra cách dùng châu chuyển vận rồi hả?"
Thu Đao lắc đầu: "Không thể nào,
nhất định là mình nghĩ nhiều quá rồi!"
Ban tổ chức hồi đáp, khiến những khán
giả Liên Bang phản đối kia dù có lòng oán hận nhưng cũng biết —— việc đã đến
nước này, không có khả năng phá vỡ quy tắc mà đào thải Hòa Ngọc.
"Được rồi, nghĩ thoáng chút đi. Cứ
xem như cậu ta thông qua vòng tuyển chọn cũng vô dụng thôi. Vòng loại cuộc thi
sắp bắt đầu rồi, cậu ta không sống nổi."
"Đúng ha, há há há há há năng lực
chiến đấu có tám điểm, sợ là vừa vào vòng loại cuộc thi đã chết, chờ đến vòng
loại cuộc thi đi."
"… Tôi thấy Hòa Ngọc rất ưu tú
nha, người năng lực chiến đấu có mỗi tám điểm mà xông được tới mức này, thật sự
là kỳ tích."
"Tôi cũng cảm thấy nếu Hòa Ngọc
không phải người hành tinh rác chắc chắn sẽ rất ưu tú."
"??? Lầu trên, vậy mà mấy người
lại ủng hộ Hòa Ngọc sao? Cậu ta ngấm ngầm hại bọn Vạn Nhân Trảm, đập chết Độc
Nhãn, cướp đồ Trấn Tinh, quỳ chờ đồ của nhóm cao thủ, các người lại còn ủng hộ
cho cậu ta?"
"Đúng thế, vậy mà còn người ủng
hộ người hành tinh rác, mở mang thật!"
"Xin đấy, đây là cuộc thi, người
trong miệng mấy người cũng đi giật đồ mà, chưa kể cá lớn của Hòa Ngọc giết boss
nhỏ, vậy Hòa Ngọc nhặt trang bị cũng là chuyện đương nhiên thôi."
"Đồng ý, Hòa Ngọc có thể đi đến
bước này chính là một kỳ tích, tôi thật sự muốn xem kỳ tích này đi được bao
xa."
"Đừng mong chờ, vừa vào vòng loại
cuộc thi chỉ có chết thôi."
"Cậu ta mà có thể vượt qua vòng
loại, con mẹ nó chứ tôi sẽ trực tiếp cống hết phiếu cho cậu ta!"
…
Tiếng ủng hộ Hòa Ngọc vẫn chưa nhiều,
nhưng vẫn có người lên tiếng, vậy nên khán giả Liên Bang lại rùm beng.
Người phản đối vẫn chiếm đa số như
trước, không ít người đứng xem nhưng lượng người ủng hộ lại nhiều hơn trước đó
một chút.
Chủ yếu vẫn là tiếng phản đối, nhưng
nếu làm một cái biểu đồ thì có thể phát hiện ra —— số người ủng hộ Hòa Ngọc
đang tăng vọt lên.
Ngay khi vòng tuyển chọn đang dần đến
hồi kết thúc, cái tên "Hòa Ngọc" này gần như đã đạt tới mức
"người người đều biết".
"Choang ——" Diệp Khai Quân
quăng ly xuống, mặt đầy giận dữ.
"Hòa Ngọc đạt được tất cả là nhờ
vào bản lãnh, bọn họ chỉ thấy Hòa Ngọc bắt được trang bị, không thấy cậu ấy
cực kỳ nguy hiểm sao? Nhiều người thấy cậu ấy cưỡi cá lớn đến vậy, sao lại
không có ai bắt chước? Còn không phải vì không làm được sao!" Diệp Khai
Quân tức điên.
"Bớt giận." Vệ Gia Quốc
siết chặt tay, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.
Diệp Khai Quân: "Tôi thật sự
không nghĩ ra, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ vì Hòa Ngọc đến từ Lam
Tinh, vì cậu ta chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu liền gạt bỏ chuyện cậu ấy
sáng tạo kỳ tích chứ?"
Vệ Gia Quốc: "Là vì bọn họ tự
xưng cao cao tại thượng, vì bọn họ không muốn trang bị rơi vào tay người mà bọn
họ khinh thường. Đây không phải trò chơi, trang bị có thể sử dụng lên cơ thể và
trong thực tế, bọn họ vẫn luôn xem chúng ta là đám người thấp kém!"
Vệ Gia Quốc chậm rãi thả lỏng, mắt
nhìn màn ảnh, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Ông đoán thử xem, Hòa Ngọc đã
sáng tạo ra kỳ tích, một lần, hai lần, bọn họ còn có thể gạt bỏ, cho qua, nhưng
còn ba lần, bốn lần thì sao?"
Diệp Khai Quân kinh ngạc nhìn Vệ Gia
Quốc.
Ông ấy biết rõ, Vệ Gia Quốc đây là đã
bắt đầu tin tưởng Hòa Ngọc có thể tiếp tục tạo nên kỳ tích.
—— Còn về việc phần tín nhiệm này sinh
ra vì biểu hiện của Hòa Ngọc, hay là vì Vệ Gia Quốc ủng hộ cho người Lam
Tinh, điều đấy cũng chỉ có mình ông ta biết được.
Diệp Khai Quân chậm rãi ngồi xuống,
dùng ánh mắt phức tạp nhìn màn ảnh.
Hòa Ngọc…
Còn có thể tiếp tục sáng tạo nên kỳ
tích sao?
Tám điểm năng lực chiến đấu, có thể
sáng tạo nên kỳ tích tại vòng loại cuộc thi sao?
-
"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 987864
người, chỉ tiêu còn lại là 12136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên
nhé."
Chỉ tiêu chỉ còn lại hơn mười ngàn
người!
Rất nhiều người vẫn chưa tìm được hòn
đảo bắt đầu điên cuồng, tuyệt vọng. Vô số người còn lại kiếm hòn đảo như phát
điên, ngay cả những tên săn giết cao thủ trên biển kia cũng bắt đầu dồn dập
quay lại.
Hòa Ngọc bình tĩnh khép sách lại, cẩn
thận từng li từng tí cho cuốn sách mình đã xem qua rất nhiều lần vào ba lô.
Cậu giơ tay đẩy mắt kính một cái, giọng
vừa khàn khàn vừa thong dong nói: "Được rồi, hẳn là nên lên bờ
thôi."
Vừa dứt lời, cậu liền bỏ cá khô xuống
một phía.
Cá lớn chuyển hướng.
—— Hướng bên đấy, chính là hướng của
hòn đảo.
Điều này khiến toàn bộ khán giả ngồi
xem trực tiếp vốn cho là cậu sẽ không lên bờ được trợn trừng mắt cả lên.
Thật lâu sau, mới có người kinh ngạc
lên tiếng ——
"Con mẹ nó! Xác nhận, lúc trước
quả thật Hòa Ngọc đã thấy hòn đảo rồi, cậu ta không lên bờ chính là vì còn tìm
trang bị!"
"Năng lực chiến đấu có tám điểm,
vãi c*t, sao cậu ta dám vậy?"
Lần này, ngay cả những người phản đối
Hòa Ngọc cũng phải ngậm miệng lại, sắc mặt phức tạp.
Đã thấy hòn đảo rồi mà còn không lên
bờ, có mỗi tám điểm cũng dám xông xáo vào vòng tuyển chọn, không, lúc trước cậu
mới chỉ có năm điểm.
Hơn nữa, cậu còn thành công vượt ải.
Dù có xem thường cậu hơn nữa, có cảm
thấy cậu may mắn hơn nữa thì cũng phải thừa nhận ——
Hòa Ngọc, cực kỳ có can đảm.
-
"Số tuyển thủ lên bờ đã đạt 999864
người, chỉ tiêu còn lại là 136 người, mong các vị tuyển thủ hãy cố gắng lên
nhé."
Chỉ còn một trăm người!
Eugene bò lên trên đảo, quần áo rách
tơi tả, người đầy vẻ chật vật, tư thế bò cũng rất đáng thương, tay nắm đầy cát
đá.
Sau khi gian khổ bò lên bờ rồi, gã nằm
trên bờ cát thở ra một hơi thật dài. Chiếu theo quy tắc trên hòn đảo, sau khi
lên bờ không thể chém giết.
Vậy nên Eugene nằm rất là yên tâm, sau
khi bình ổn hơi thở rồi, gã liền dựng thẳng một ngón giữa với bầu trời:
"Mụ nội nó, suýt chút đã không tới kịp rồi!"
Như là nghĩ đến gì đó, gã giơ tay lên
sờ sờ cánh tay máy của mình, trong mắt chợt hiện lên nụ cười giảo hoạt.
"He he he, nhưng vận may cũng
không tệ lắm, hẳn là không có ai may mắn hơn mình rồi." Mặt Eugene rất
khoa trương đắc ý.
Là một cao thủ của hành tinh Cơ Giới,
là một trong những tuyển thủ dự thi được yêu thích nhất, Eugene có tư cách đắc
ý.
Gã nằm đủ rồi, liền chuẩn bị đứng lên
đi sâu vào hòn đảo.
Eugene đứng lên, giũ mớ quần áo chật
vật, lẩm bẩm một câu: "Chỉ là có chút mất mặt, cơ mà cũng không sao, ai
lúc lên bờ cũng phải chật vật cả thôi, không ai còn có thể tiêu sái được."
Trái lại điều này rất đúng, đã trải
nghiệm trận chiến cùng gió mưa trên biển, lại còn phải tự bò lên, không ai là
không chật vật.
Eugene chuẩn bị xoay người.
"Ào ào ——"
Trong biển, tiếng gió do cá lớn bơi
nhanh khi di chuyển truyền đến.
Eugene ngẩng đầu nhìn lại phía đó, thấy
một con cá lớn đang đến gần, con cá lớn này còn lớn hơn bất kỳ con cá lớn nào
gã từng thấy trước đây, nếu gặp nó trong biển, chỉ sợ ngay cả gã cũng sẽ thấy
phiền phức.
Thế nhưng đây là trên hòn đảo.
Ngay lúc cá lớn càng lúc càng hiện rõ,
Eugene lại lần nữa giơ ngón tay giữa lên, khuôn mặt máy móc rất sinh động rất
hoạt bát: "He he, ông đây ở trên đảo, mày không lên được đâu! Có bản lĩnh
thì tới đây, có bản lĩnh mày lên bờ đi! Mày có bản lĩnh thì —— mé?"
Ngón tay của gã vẫn đang dựng thẳng,
trố mắt ra, không thể tin được nhìn về phía trước.
—— Mé ơi nó lên bờ thật.
Chỉ là không phải cá lớn lên bờ, mà là
tên đang ngồi trên đầu cá lớn lên bờ.
Cậu đứng dậy khỏi đầu cá lớn, sau đó
dang rộng "đôi cánh" của mình ra, lướt bay xuống từ đầu con cá lớn.
Toàn thân cậu sạch sẽ thoải mái, tư thế bay lượn cũng cực kỳ tiêu sái.
Không ai không chật vật?
—— Có thật kìa.
Eugene trừng mắt to, há to mồm, không thể
tin được mà nhìn người kia.
Người kia hạ xuống trên tảng đá bên
cạnh Eugene, thu đôi cánh lại, nhìn về phía biển sâu, tiêu sái phất phất tay ——
"Ông bạn già, chào tạm biệt và
hẹn gặp lại."
Eugene: "?" Con mẹ nó, con
hàng này là ai?
Cá lớn: "?" Ai đây?