Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn con cá mập phía
trước.
Cá mập ở đây khác với cá mập trong ký
ức của Hòa Ngọc, cá mập ở đây to hơn, tất nhiên hung dữ hơn.
Ngay bây giờ, con cá mập này đang săn
lùng con người.
Khu vực xung quanh đỏ như máu, chiếc bè
rách nát và các thiết bị khác trôi nổi, chỉ còn lại hai người là còn sống sót,
một nam một nữ, trên người đầy vết thương, tuyệt vọng nhìn con cá mập.
Nó có lẽ đã ăn no rồi, không hề tiếp
tục săn giết hai người còn lại, ngược lại nó còn trêu chọc bọn họ như mèo vờn
chuột.
Cảm nhận được sự xuất hiện của cá lớn,
con cá mập nhìn sang với ánh mắt không chút cảm xúc.
Hai người ở trong nước cũng vô thức
nhìn sang, tuyệt vọng lại càng tuyệt vọng.
"Hừ" Tiếng thở của con cá mập
trở nên nặng nề, nó lộ ra răng nanh sắc nhọn trong miệng tựa như đang cảnh cáo
cá lớn.
Đây là con mồi của nó.
Con cá mập truyền đạt thông điệp này,
buộc cá lớn phải rời đi.
Cá lớn cũng đang suy nghĩ.
Nó vốn không định chiến đấu với cá mập
vì con người, nhưng sau khi thay đổi thực đơn thì nó có thể chiến đấu với con
cá mập vì thịt cá mập.
Nhưng mà, hiện tại nó đang rất no.
Có lẽ sẽ không đánh nhau đâu, cá lớn sẽ
rút đi, nó không đói, hơn nữa bây giờ nó không ăn thịt người nữa, sẽ không đánh
nhau đâu.
Đây là những gì Chu Nhị - một người xem
mới bước vào phòng phát sóng trực tiếp nói.
Nhưng những khán giả cũ đã xem ba ngày
lại không nói gì, cũng không biết họ đang làm gì, đạn mạc trống trải một cách
kỳ lạ.
Chu Nhị nhìn đạn mạc không ai lên
tiếng, có chút khó hiểu.
“Quái lạ, trang bị mới, đừng cáu kỉnh
mà đạn mạc vừa vừa nhắc nhở là chuyện gì cũng không nói rõ, bọn họ đang chơi trò
đố chữ gì vậy trời?” Chu Nhị ngơ ngác, chăm chú nhìn vào màn hình, sợ rằng sẽ
bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Trên màn hình, cá lớn sắp quay lại, mà
trên đầu của nó, Hòa Ngọc từ từ đứng dậy.
Hai người may mắn sống sót chắc cũng
không ngờ đến trên đầu cá lớn lại có người, mở to hai mắt nhìn cậu.
Hòa Ngọc di chuyển vô cùng bình tĩnh.
Sau khi đứng dậy, cổ tay cậu vẫn còn
buộc sợi len, trên sợi len buộc vào một xiên cá khô.
Khác với các tuyển thủ khác, Hòa Ngọc
ngày nào cũng nghiêm túc chăm sóc bản thân nên dù bao nhiêu ngày lênh đênh trên
biển nhưng gương mặt cậu vẫn sạch sẽ, trắng nõn như ngọc, đầu tóc cũng tơi xốp,
đến cả chiếc áo len đã bị tháo một nửa cũng có một loại cảm giác thời thượng
đặc biệt.
Đây cũng là một trong những lý do tại
sao ngày càng có nhiều người lên tiếng ủng hộ cậu.
Chu Nhị coi thường những người đó.
Việc để một người hành tinh rác cưỡi
lên đầu một tuyển thủ Liên Bang, bản thân nó vốn đã là chuyện rất đáng xấu hổ
rồi.
Chu Nhị không hiểu người hành tinh
rác này định làm gì, tất cả khán giả cũ đều biến mất một cách thần kỳ, đạn mạc
trở nên trống trải.
Hòa Ngọc giơ tay phải đẩy cặp kính
không gọng trên sống mũi, đôi mắt dưới cặp kính sâu thăm thẳm và mê người.
Sau khi đẩy kính, cậu bình tĩnh lấy
trong ba lô ra một cây thước kẻ.
Có thể nói đây là thước kẻ.
Nó dài một mét, không có tay cầm:
"thước kẻ" nhẵn nhụi, chỉ có một mặt hình như đã được mài nhẵn, tựa
như vốn định làm một con dao nhưng lại không thành công, rất cùn. Cùn đến mức
có vẻ như có chém một dao cũng không thể khiến cơ thể con người hề hấn gì.
“Phụt —” Chu Nhị cười ra thành tiếng.
"Ha ha ha, thằng quỷ xui xẻo rác
rưởi Hòa Ngọc này, lần trước có được một con dao tầm thường, vũ khí lần này cmn
còn quái dị hơn, vậy mà lại là một con dao chưa hoàn thiện, còn chưa mài xong
nữa."
Chu Nhị cười nghiêng ngả: "Nhưng
mà, con dao như vậy còn có thể có đánh giá ba điểm năng lực chiến đấu, có
thể thấy chất cũng không tệ, cũng coi như có vận may đi ha ha ha."
Chu Nhị nhìn màn hình cười đắc ý.
Trên màn hình, Hòa Ngọc cầm trên tay
“cây thước dao cùn”, hơi ngẩng đầu, nhìn lên trời, nhìn về hướng mặt trời.
Chu Nhị tiếp tục cười ha ha: "Ha
ha ha ha ha sao thế, cậu ta còn muốn dùng con dao chiến đấu còn không bằng cây
thước này à, làm thử coi!"
Hét lên một tiếng, Chu Nhị che mắt, kêu
lên đau đớn.
Anh ta quằn quại thành một cục, bị cơn
đau từ trên trời rơi xuống làm cho vô cùng thống khổ.
Lúc này màn hình sáng đến đáng sợ, ánh
sáng trắng chói loá đốt cháy con mắt của những người bên ngoài màn hình, khiến
nước mắt sinh lý chảy xuống “róc rách”, trong phòng phát sóng trực tiếp hầu như
chỉ có ánh sáng trắng, không nhìn rõ được gì .
Chu Nhị chửi thề: “Đệt, cmn rốt cuộc
chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trước mắt anh ta là một mảng tối đen,
đó là hậu quả của việc bị ánh sáng trắng chói mắt kích thích, thậm chí nó ảnh
hưởng đến đại não, có một cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Hồi lâu, Chu Nhị mới khó nhọc hồi phục
lại.
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, lấm lét nhìn về
phía màn hình, nheo mắt, cố gắng nhìn rõ đạn mạc đang chạy đầy màn hình.
"Má ơi, may mắn là ông đây né
nhanh."
"Ha ha ha, vừa rồi tôi cũng chuyển
sang phòng phát sóng trực tiếp khác, đoán chừng khi cậu ta chiếu xong thì mới
quay về."
"Tôi đeo kính mát rồi, nhưng cũng
vẫn hơi khó chịu."
"Cái chiêu này thật kinh tởm, vl
lần đầu tiên tôi xem phát sóng trực tiếp đã bị đau mắt rồi."
"Tôi đã có thể dự đoán được người
mới xem sắp nổi điên rồi."
"Bây giờ mọi người đều biết trang
bị hèn hạ ba điểm của cậu ta là gì rồi nhỉ."
"Gần đây cậu ta luôn dùng thủ đoạn
này, thật là thâm quá."
"Nếu như không biết cậu ta là
người hành tinh rác, tôi còn hoài nghi rằng cậu ta hack game rồi, đúng là tai
hoạ, đi tới đâu là giày vò người khác đến đó."
"Gần đây không ít tuyển thủ gặp
phải cậu ta, may mắn thì mất trang bị, xui xẻo thì mất mạng, đúng là thảm
vl."
Chu Nhị: “...”
Đôi mắt đỏ như máu của anh ta mở to,
toàn thân đều không ổn rồi.
Đây là Hòa Ngọc làm.
Dùng cây "thước kẻ" cùn đến
mức không thể nhìn ra đó là con dao của cậu ta.
Hơn nữa, cậu ta còn thường làm như vậy.
Mẹ kiếp, đây là chuyện con người làm ra
à.
Chu Nhị nổi cáu rồi, có vô số khán giả
đỏ mắt và nổi cáu với Chu Nhị, bọn họ đăng lên từng câu từng từ chửi bới trong
phòng phát sóng trực tiếp, không chỉ mắng Hòa Ngọc mà thậm chí ngay cả ban tổ
chức của Show sống còn đỉnh lưu cũng
bị chửi.
Show sống còn đỉnh lưu mười năm tổ chức một lần, đây là kỳ thứ 32. Hơn 300 năm
qua, Hòa Ngọc là người đầu tiên làm mù mắt khán giả trong phòng phát sóng trực
tiếp.
Nghĩa trên mặt chữ, đúng thật là mù
mắt.
Đến cả ban tổ chức lúc này cũng ngơ
ngác
Người Lam Tinh cười to, trong số bọn họ
cũng có người bị nhức mắt nhưng điều này cũng không ngăn được bọn họ vui mừng,
vui mừng vì những công dân Liên Bang cao cao tại thượng kia đang bị chọc tức
đến mức giẫm chân.
Hòa Ngọc, làm tốt lắm.
Hòa Ngọc nhìn đạn mạc, điềm tĩnh thu dao
cùn về.
Đúng là cậu cố ý.
Hôm đó khi nhặt được dao cùn, do vấn đề
góc độ, đôi mắt Hòa Ngọc bị chói một cái, nhìn về hướng mặt trời trên không
trung, cậu lập tức nghĩ ngay đến cách làm sao sử dụng con dao cùn ba điểm này
rồi.
Hòa Ngọc chưa bao giờ thấy trang bị vô
dụng.
Bất kì trang bị nào bỉ cần dùng đúng
cách đều có thể phát huy được tác dụng không thể ngờ đến.
Cậu biết rằng công nghệ Liên Bang tiên
tiến hơn, những khán giả đó không cần xem truyền hình trực tiếp trên điện thoại
di động hoặc máy tính như người Lam Tinh, họ dường như có thể thấy tận mắt, sờ
tận tay.
Càng thực tế hơn, thú vị hơn và cảm
nhận tốt hơn.
Liên Bang không cần loại ống kính khi
quay mà Lam Tinh sử dụng, nhưng không thể không có ống kính, "ống
kính" của Liên Bang tồn tại ở một dạng khác.
Nếu như vậy thì —
Ánh sáng và con dao cùn này dùng với
nhau, thêm "ống kính" quá nét, có phải còn có thể mang đến cho người
xem một số trải nghiệm khác không?
Hòa Ngọc suy nghĩ một chút liền thực
hành, khi gặp một boss nhỏ khác, cậu đã thử nghiệm ngay tại chỗ.
Nhìn cảnh đạn mạc sụp đổ và chửi bới,
Hòa Ngọc cảm thấy dễ chịu rồi.
Vừa có thể dùng trong cuộc đấu của cậu,
lại có thể để lại cho khán giả ấn tượng sâu sắc, đỉnh của chóp luôn.
Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, ánh mắt
nhìn về phía trước.
Nhớ kỹ đi, chúng mày hãy nhớ lấy cảm
giác lúc này.
Chúng mày sẽ phải vĩnh viễn nhớ lấy
tên của tao, muốn quên cũng quên không được.
Cảm nhận sinh học tại hiện trường còn
sâu sắc hơn so với những người đang ở trước màn hình, hai người sống sót đó đã
bị chiếu cho choáng váng, đôi mắt đờ đẫn, lềnh bềnh trên mặt nước trong sự ngơ
ngác.
Con cá mập cũng bị chiếu vào mắt, lúc
này nó vô cùng tức giận.
Nó không phân biệt được Hòa Ngọc với cá
lớn dưới thân cậu, nó vừa nhìn về phía cá lớn, tất nhiên nó sẽ cho rằng đây là
do cá lớn làm, cá lớn đang khiêu chiến mình.
Thế nên, nó nhào lên.
Cá lớn ngẩn ra một lúc rồi tức giận.
Tên đó đã nhào qua cắn rồi, nó có thể
không đánh trả sao.
Dù cho không đói, cá lớn cũng hung dữ
nghênh đón.
Trong trận chiến giữa hai con quái vật
khổng lồ, Hòa Ngọc linh hoạt né tránh, cố gắng không để mình bị tác động đến.
Càng nguy hiểm, càng may mắn.
Hòa Ngọc chưa bao giờ sợ nguy hiểm.
Sau khi Chu Nhị chửi bới thoải mái rồi,
anh ta nhận ra rằng con cá lớn trong phòng phát sóng trực tiếp đã thắng hoàn
toàn, nó cắn cho con cá mập nhìn không ra con cá, đương nhiên nó cũng bị thương
rồi.
Hòa Ngọc đang nhặt trang bị.
Cậu thuận tiện và quen tay nhét lọ
thuốc hồi phục vào miệng cá lớn.
Một lúc sau, cá lớn hồi phục, tiếp tục
mạnh mẽ tiến về phía trước, động tác vui vẻ.
Chu Nhị bàng hoàng như hai người may
mắn sống sót.
Một lúc sau anh ta mới phát hiện.
"Cái thao tác này thật cmn không
nói nên lời rồi, đem con dao cùn ba điểm năng lực chiến đấu đi khắp nơi kéo
thù hận cho cá lớn, để cá lớn giúp cậu ta đánh quái, cậu ta thì ở đằng sau nhặt trang bị."
"Tôi hiểu ý của ông khi nói về cái
trang bị đê tiện kia rồi, con dao cùn đó không nên tồn tại."
Có rất nhiều người cảm thán giống như
anh ta.
Đặc biệt là nhìn thấy Hòa Ngọc ngày
càng có nhiều trang bị, cho dù không có nhiều vũ khí trang bị có thể nâng cao
năng lực chiến đấu, những khán giả Liên Bang này vẫn khá bất bình.
Dựa vào đâu mà đưa trang bị cho tên
hành tinh rác này?
Khung chat Show sống còn đỉnh lưu lại sôi nổi vì Hòa Ngọc một lần nữa.
Phòng phát sóng trực tiếp của cậu treo
trên top, chủ đề về cậu trong khung chat đều là chủ đề nóng, ngay cả những khán
giả Liên Bang thấy ngứa mắt và châm biếm cậu cũng không hề để ý.
Cái tên "Hòa Ngọc" này, dường
như thật sự được nhiều người biết đến rồi.
Hòa Ngọc không quan tâm đến ý kiến của
những người này.
Trong giai đoạn vòng tuyển chọn cho dù
cậu có thể hiện tốt đến đâu nhưng thân phận người Lam Tinh của cậu đã xác định
sẽ không có nhiều người ủng hộ và thích cậu.
"Chấm điểm năng lực chiến
đấu" lại được xem trọng như vậy, bọn họ sử dụng nó để đánh giá một người,
điều này chắc chắn là có nguyên do.
Mà hai điểm lúc bắt đầu của cậu cũng đã
không thể thay đổi, cho nên cậu chỉ có thể tích lũy vốn liếng nhiều nhất ở giai
đoạn vòng tuyển chọn, mới có thể đối phó trận đấu vòng loại kế tiếp.
Thế nên, Hòa Ngọc không vội vã lên bờ
chút nào cả.
Ngay cả giọng nói phát sóng của trận
đấu cũng truyền tải sự gấp gáp cho cậu.
[Tuyển thủ hành tinh Chiến Đấu 324 Vạn
Nhân Trạch, tuyển thủ hành tinh Cơ Giới 3678 Cách Đới đã lên bờ, chúc mừng các
bạn đã chính thức bước vào cuộc đấu Show
sống còn đỉnh lưu.]
[Đã có 667.846 người chơi lên bờ, chỉ
tiêu còn lại là 332.154 người, các vị tuyển thủ hãy cố gắng nhé.]
Danh sách đã bị chiếm hơn một nửa, hơn
nữa lúc này chính là lúc rất nhiều người lên bờ, một khi danh sách một triệu
người đã đầy, những người còn lại sẽ vĩnh viễn ở lại vùng biển này.
Rất nhiều người nghe thấy thông báo đã
bắt đầu gấp gáp, điền cuồng tìm kiếm vị trí của hòn đảo.
Còn Hòa Ngọc thì bình tĩnh nhìn cuốn về
Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực
chiến đấu, mặt không biến sắc, giống như không nghe thấy vậy, tiếp tục mặc
cá lớn tung tăng vô định trên biển.
Chỉ khi gặp phải những boss nhỏ, Hòa
Ngọc mới đóng sách đứng dậy.
Phòng phát sóng trực tiếp của cậu từ
đầu chí cuối luôn treo trong top đầu, đặc biệt là từ khi cậu nhặt được rất
nhiều trang bị, tỷ lệ lượt xem của cậu luôn nằm trong top ba.
Lúc này tỷ lệ lượt xem của cậu đang là
thứ 2.
Đầu tiên là cao thủ nổi tiếng của hành
tinh chính, “hành hiệp cô độc” Trấn Tinh, lúc này đang chiến đấu với một con
thủy quái khổng lồ.
Tỷ lệ xem của họ là thứ nhất và thứ hai
là vì họ sắp gặp nhau, thu hút vô số người xem đến hóng chuyện.
Số lượng người hâm mộ Trấn Tinh rất
nhiều, mặc dù mọi người đều coi trọng Vạn Nhân Trạch hơn nhưng rõ ràng là có
nhiều khán giả Liên Bang thích Trấn Tinh hơn, thậm chí còn có người dự đoán,
sau khi kênh bỏ phiếu bắt đầu, hạng nhất không phải là Long Tinh thì cũng là
Kim Long.
Có thể nhìn thấy được danh tiếng của
Trấn Tinh.
Đúng lúc này, trong vòng tuyển chọn,
khi Trấn Tinh và thủy quái đang đánh đến mức bất phân thắng bại, thậm chí đến
khi chiếm chút lợi thế mờ nhạt, Hòa Ngọc đã cưỡi cá lớn xuất hiện.
Trấn Tinh biến sắc, theo bản năng nhìn
sang.