“Cậu ta không nhìn thấy sao?”
“Chắc là không phải đâu, một hòn đảo
lớn như vậy, chỉ cần không mù là có thể nhìn thấy ngay mà!”
“Vậy tại sao cậu ta lại không đi lên?
Chẳng lẽ cho rằng bản thân là cao thủ, còn muốn đi săn giết những tuyển thủ
khác nữa?”
“Tôi thiên về hướng cậu ta không nhìn
thấy hơn.”
“Trăm phần trăm là mắt mù, xứng đáng,
người của hành tinh rác không xứng đáng được lên bờ.”
...
Đúng lúc này, hệ thống phát thông báo
nhắc nhở ——
[Tuyển thủ số 15732 Trảm Đặc của hành
tinh chính, tuyển thủ số 1234 Lăng Bất Thần của Lam Tinh phù hợp với quy tắc
lên bờ, chúc mừng chính thức tiến vào cuộc thi Show sống còn đỉnh lưu!]
Đạn mạc sửng sốt, một lát sau có người
khiếp sợ lên tiếng ——
“Người của hành tinh hỗn loạn có vận
may tốt được lên bờ thì còn hiểu được, vậy mà vẫn còn một tuyển thủ nữa của
hành tinh rác?”
“Lam Tinh? Tới từ cùng một hành tinh
rác với 2333 à?”
“Má ơi, dựa vào cái gì?! Tôi phải đến
xem thật nhanh mới được!”
...
Vì thế, một số lượng lớn người rời khỏi
phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.
Ngay cả người của Lam Tinh cũng kinh
ngạc thốt lên: “Lăng Bất Thần”, cái tên này đúng là có sức ảnh hưởng ở Lam
Tinh, nhưng dựa trên góc độ thi đấu thì cậu ấy cũng giống như Hòa Ngọc, không
được người của Lam Tinh coi trọng.
So với Bạc Kinh Sơn là bộ đội đặc
chủng, hay một ca sĩ hoặc là một minh tinh nhỏ tuyến mười tám đều yếu hơn rất
nhiều.
Ngàn lần không ngờ phòng phát sóng
trực tiếp của Hòa Ngọc treo ở mấy vị trí đầu của khu vực tuyển chọn là người
đầu tiên của Lam Tinh nhìn thấy hải đảo.
Mà Lăng Bất Thần vẫn luôn lặng yên
không một tiếng động, là người đầu tiên của Lam Tinh bước lên hải đảo!
Hòa Ngọc nghe thấy thông báo, biểu cảm
trên mặt không hề thay đổi, vẫn nắm lấy sợi len xâu đầy cá khô nhỏ của cậu, đón
ánh nắng chỉ huy cá lớn tiếp tục bơi về phía trước như cũ.
—— Thời tiết thật đẹp.
—— Tâm trạng cũng phải thật tốt.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa
Ngọc còn lại một vài người, bọn họ đang tò mò Hòa Ngọc có nhìn thấy hải đảo hay
không, cũng rất tò mò rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì.
Bọn họ xem một hồi liền nhìn thấy Hòa
Ngọc lôi quyển Nguyên tắc cơ bản phát
triển năng lực chiến đấu ra đọc nghiêm túc.
Đạn mạc: “???”
-
Ba ngày sau.
Vòng tuyển chọn trên biển là giai
đoạn tìm hải đảo, là giai đoạn đào thải nhiều người chơi nhất, cũng là giai
đoạn tàn khốc nhất.
Đặc biệt là Show sống còn đỉnh lưu lần này, ban tổ chức phá vỡ quy tắc, mời
nhiều “hành tinh rác” tham dự như vậy còn không phải là vì “chết” càng nhiều
thì sẽ có càng nhiều lượt xem hơn hay sao?
Những tuyển thủ dự thi của những hành
tinh nhỏ yếu, nền khoa học kỹ thuật không phát triển đó sợ nhất không phải là
gặp cá lớn hay là những con quái vật đáng sợ trong biển, bọn họ sợ nhất là
gặp... những tuyển thủ dự thi khác.
Gặp phải cá lớn hay quái vật chỉ có một
kết quả là bị ăn thịt.
Nhưng khi gặp phải những tuyển thủ dự
thi khác, kết quả quá đáng sợ làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
—— Nói cho cùng thì không một ai biết
được những người này sẽ làm ra chuyện gì.
Đặc biệt là là những tuyển thủ của hành
tinh chính tham gia vì mục đích săn giết.
Một đội ngũ của hành tinh chính mở
thuyền ra, gặp phải một tiểu đội gồm những người đến từ hành tinh rác liên kết
lại.
Khác với đội ngũ của hành tinh chính,
tiểu đội này cực kỳ chật vật, gần như tất cả mọi người đều bị thương, “thuyền”
mà bọn họ ngồi chỉ là nhặt mấy thanh gỗ rồi ghép lại thành một bè gỗ đơn giản,
giống như hai phe đối lập với chiếc thuyền kayak của hành tinh chính.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy thuyền
kayak, tiểu đội chật vật này liền biến sắc, lập tức lùi lại nhường đường cho
thuyền kayak kia đi, trắng mặt cầu nguyện mình không gặp phải kẻ săn giết.
Nhưng mà thuyền kayak không tiếp tục đi
về phía lúc trước bọn họ đi, ngược lại hướng dần về phía bè gỗ.
Mặt của tiểu đội hành tinh rác càng
trắng hơn.
“Người của hành tinh rác?” Trên thuyền
kayak, người dẫn đầu là người chỉ có một con mắt, gã híp con mắt duy nhất của
mình, cao cao tại thượng mà nhìn xuống tất cả mọi người với khuôn mặt lo lắng
trên bè gỗ.
Những người trên bè gỗ không dám nói
lời nào.
Độc Nhãn không kiên nhẫn: “Nói chuyện.”
Người dẫn đầu trên bè gỗ há miệng thở
dốc, thật cẩn thận nói: “Chúng tôi là người của hành tinh Thổ Dục.”
Độc Nhãn châm biếm: “Hành tinh Thổ
Dục? Chưa nghe thấy bao giờ, là một hành tinh rác mới gia nhập lần này đúng
không.”
Người trên bè gỗ ngập ngừng vài giây,
không nói lời nào.
Độc Nhãn đánh giá bọn họ, đột nhiên
lạnh mặt đi: “Người của hành tinh rác, đều đáng chết.”
Giọng nói vừa dứt, gã đột nhiên rút đao
ra chém xuống thật mạnh.
“Ầm...”
Bè gỗ vỡ vụn, người dẫn đầu còn bị chém
đứt hẳn một cánh tay, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng nước biển xung quanh trong
nháy mắt, hấp dẫn vô số cá Piranha (*) nhào lên.
(*) Cá Piranha hay còn gọi là cá
răng đao/cá cọp, đây là một loài cá ăn thịt người với hàm răng sắc
nhọn.
“A a a a a...” Người nọ kêu thảm.
“Ha ha ha!” Những người trên thuyền
kayak cười ha ha.
“Những người của hành tinh rác này thật
là yếu ớt, một đao là xong, không có chút cảm giác khiêu chiến nào, chậc chậc.”
Có người trên thuyền kayak nói.
Độc Nhãn mỉa mai: “Người như vậy cũng
dám đi thi, không phải đến chỉ để tao giết chơi thôi sao?”
Nói xong, gã nâng đao lên, chỉ huy
thuyền kayak chậm rãi tiến về phía trước.
Gã không vội vàng giết người, gã hưởng
thụ sự sợ hãi của những người đến từ hành tinh rác đó, gã cũng biết, người của
hành tinh rác càng sợ hãi khóc lóc thì khán giả sẽ càng thích thú.
Gã đến càng lúc càng gần, trên gương
mặt của những người đang trôi nổi trên mặt nước tràn đầy vẻ chết lặng và tuyệt
vọng.
Trong giây phút gã giương đao lên một
lần nữa, phía xa xa đột nhiên truyền đến tiếng rẽ sóng rất lớn.
Sắc mặt của Độc Nhãn và đồng đội gã
thay đổi hẳn, hoảng sợ nhìn về phía âm thanh truyền đến.
—— Đây là động tĩnh minh chứng cho việc
cá lớn, boss nhỏ của vòng tuyển chọn trên biển xuất hiện.
Quả nhiên chỉ vài giây sau, một thân
hình to lớn đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Con cá lớn này to hơn tất cả những con
cá lớn mà bọn họ gặp phải, động tác nhanh như gió, thân thể mạnh mẽ khi cử động
gây ra sóng to gió lớn, làn da màu lam của nó nhô lên trên mặt nước cực kỳ loá
mắt, đường cong thon dài ánh lên vẻ bén nhọn dưới ánh mặt trời.
Trong chớp mắt nó đã bơi đến trước mặt.
Nó nhắm đôi mắt lạnh nhạt đó lại, cũng
đã ngậm chặt cái miệng làm cho người ta phải sợ hãi, nhưng vẫn làm cho mọi
người cảm nhận được cơn hoảng sợ từ tận sâu trong đáy lòng.
Lần này đến lượt mấy người Độc Nhãn
tuyệt vọng.
Đây là con cá lớn có thân hình lớn
nhất, có tốc độ nhanh nhất mà bọn họ từng gặp phải, khiến cho bọn họ hiểu rõ
rằng bọn họ không thể chạy trốn khỏi vị bá chủ của một phương đại dương này
được!
Độc Nhãn gần như mất giọng, há miệng
thở dốc, không tiếng động nói: “Chạy...”
Ngay lúc gã mở miệng, gã và người bên
cạnh gã không chút do dự đẩy toàn bộ những người khác xuống nước, trọng lượng
thuyền kayak phải chịu đựng trở nên nhẹ hơn rất nhiều, nó nhanh chóng bơi vọt
lên phía trước.
Trong mắt Độc Nhãn hiện lên hy vọng.
Gã có thể trốn thoát được đúng không?
Những người mà bọn họ đẩy xuống nước có
cả mấy người của hành tinh rác nữa, cá lớn thích ăn thịt người, so với những
người đã chạy đi là bọn họ, nó sẽ chọn ở lại ăn thịt số người nhiều hơn ở đó
đúng không?
Sau khi thuyền kayak bơi ra rất xa, Độc
Nhãn quay đầu lại nhìn, thấy cá lớn đã bơi xung quanh mấy người của hành tinh
rác, cách gã cả một khoảng.
Độc Nhãn nhếch môi: “Chạy thoát rồi,
tao chạy trốn thành công rồi! Ha ha ha ——”
Tiếng cười to của gã đột nhiên im bặt.
Sau lưng, con cá lớn kia đấu đá lung
tung, dẫn theo sóng nước xốc cả bè gỗ lẫn người của hành tinh rác lên, nhưng nó
lại không dừng lại dùng bữa, ngược lại duy trì tốc độ trước đó tiếp tục bơi về
phía trước.
—— Hướng mà nó bơi đúng là phương hướng
hai người Độc Nhãn đang chạy trốn.
Thuyền kayak của bọn họ đã đi được một
đoạn, nhưng trong mắt cá lớn quãng đường ngắn ngủi này căn bản không đáng nhắc
đến, cá lớn càng ngày càng đến gần.
Đền gần rồi hai người Độc Nhãn mới nhìn
thấy trên đầu cá lớn còn có một người đang đứng!
—— Con cá lớn này đang bị con người
điều khiển sao?
Không kịp nghĩ ngợi, Độc Nhãn hoảng sợ
hô lên: “Nhanh lên! Tránh ra!”
Thuyền kayak mạnh mẽ xoay chuyển, suýt
chút nữa hất bay luôn hai người trên đó, nhưng cũng nhân lần xoay chuyển này mà
hai người lui được sang bên cạnh, không còn chắn đường cá lớn bơi nữa.
Cá lớn không ăn những người đó, hẳn là
cũng sẽ không ăn bọn họ đâu đúng không?
Trong lòng Độc Nhãn thấp thỏm.
Cá lớn bơi sang bên cạnh bọn họ, sau đó
hơn một nửa cơ thể nó rẽ sóng bơi thẳng qua.
Độc Nhãn thở dài một hơi.
“Ầm...” Một âm thanh lớn vang lên.
Đuôi của cá lớn giương lên, quất về
phía bọn họ, chỉ cần một cái quất đuôi như vậy thôi đã quật nát thuyền kayak,
còn quật chết luôn cả mấy người trên thuyền kayak!
Máu tươi nhiễm đỏ xung quanh.
Hình ảnh cuối cùng Độc Nhãn được nhìn
thấy...
Là người đứng trên đầu cá lớn kia kia
lạnh nhạt nhìn bọn họ, bình tĩnh rút con dao vừa mới cắm lên trên đỉnh đầu cá
lớn về.
Động tác lưu loát tự nhiên, trong đôi
mắt lạnh nhạt là sự khinh thường đối với bọn họ.
Độc Nhãn và động bọn của gã đã chết,
thuyền kayak cũng nát.
Tất cả các đồng đội của Độc Nhãn đều
đang trôi nổi trong nước, ánh mắt dại ra mà nhìn cá lớn... và bóng dáng của
“người điều khiển cá lớn” đang rời đi.
Dưới ánh mặt trời, thân hình cá lớn to
lớn, thân hình còn lớn hơn một vòng so với những con cá lớn khác làm cho người
ta phải sợ hãi.
Thân hình mảnh khảnh trên đầu nó kia
càng in sâu trong lòng những người này.
Đồng đội của Độc Nhãn: “Mẹ nó đó là ai
thế hả? Thế mà lại có thể điều khiển cá lớn?!”
Tuyển thủ dự thi của hành tinh Thổ
Dục đã chuẩn bị tốt tâm lý cho cái chết càng ngơ ngác hơn nữa, có người lẩm
bẩm: “Cá lớn... sao có thể không ăn thịt người được chứ?”
Trong giả thuyết của vòng tuyển chọn
trên biển, cá lớn đặc biệt thích ăn thịt người.
Cá lớn bơi ngang qua mà không ăn thịt
người, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Người vừa được đỡ lên bè gỗ tái mặt:
“Là bởi vì người ở trên lưng nó kia, con cá lớn này đang bị điều khiển!”
Những người khác càng trợn mắt to hơn
nữa.
Có người lẩm bẩm: “Quá mạnh, thế mà còn
có thể điều khiển cá lớn, có thể làm cho cá lớn chống lại bản năng...”
“Là đại thần của hành tinh chính đúng
không?”
Người đàn ông cụt tay lắc đầu: “E là
không phải, tuyển thủ dự thi của hành tinh chính sẽ không giết Độc Nhãn mà
buông tha cho chúng ta, tóc đen mắt đen, càng không phải người của hành tinh Cơ
Giới, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy...”
“Cho dù là ai thì cũng quá mạnh, chắc
chắn là đại thần, điểm năng lực chiến đấu chắc chắn là rất cao đúng không?”
Đạn mạc: ...
Lúc này, trong đội ngũ của bọn họ đột
nhiên có người nói: “Bỏ qua vị đại thần đó trước đã, bây giờ những người này
nên xử lý như thế nào?”
Tầm mắt của anh ta hướng xuống mặt
nước, ánh mắt tàn độc.
Đội ngũ của hành tinh chính này mạnh
nhất chính là hai người đã chết kia, mà hiện tại, trước mặt bọn họ chỉ còn lại
một vài tuyển thủ dự thi không có thuyền, còn xuống nước nữa nên sức chiến đấu
giảm mạnh...
Mà những người này, vừa rồi còn muốn
hành hạ bọn họ đến chết.
Cụt tay che miệng vết thương của mình
lại, nghiến răng nghiến lợi: “Giết bọn họ!”
Trong nước, các đồng đội của Độc Nhãn
lúc trước còn ngang ngược trắng mặt.
—— Vị trí bị đảo lộn trong nháy mắt.
-
Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.
“Má ơi má ơi, tôi đến từ phòng phát
sóng trực tiếp của Độc Nhãn này, quá mạnh rồi đấy, thế mà lại có thể điều khiển
được cá lớn!”
Bình luận này vừa nhảy lên, phòng phát
sóng trực tiếp yên lặng xuống một cách quỷ dị, một lát sau mới đột nhiên bùng
nổ ——
“Đồ ngốc kia, không biết xem tỉ mỉ cụ
thể tình hình phòng phát sóng trực tiếp sao? Đây là Hòa Ngọc của hành tinh rác
đó, là Hòa Ngọc năng lực chiến đấu chỉ có năm điểm thôi đó!!”
“À, không đúng, hiện giờ đang được tám
điểm.”
“Thế mà vẫn có người không biết đến
tuyển thủ dự thi số 2333 Hòa Ngọc của hành tinh rác này nữa sao?”
“Cậu ta căn bản không điều khiển được
cá lớn!”
“Ai đó phân tích một chút đi, vì sao cá
lớn lại đột nhiên ra tay với Độc Nhãn thế?”
“Là do Hòa Ngọc đó! Khi đi ngang qua
Độc Nhãn, Hòa Ngọc đâm cá lớn một cái, cá lớn bực bội lên liền tiêu diệt mọi
sinh vật xung quanh. Đằng ấy mới tới đấy à? Việc mà Hòa Ngọc làm này là rất
bình thường!”
“Cũng đúng, gần đây những người chết
như vậy không ít, thật là oan ức thay cho bọn họ.”
...
Ba ngày trước, Hòa Ngọc không đi lên
hải đảo, người xem của phòng phát sóng trực tiếp cũng không xác định được rốt
cuộc cậu có nhìn thấy hải đảo hay không.