Hòa Ngọc ngủ hai ngày, cá
lớn chỉ ngủ một ngày đã mở mắt.
Chưa bao giờ có người đưa
thuốc viên sáu sao cho cá lớn ăn, cho nên, người xem của Liên Bang cũng lần đầu
tiên biết…
Hóa ra thuốc viên sáu sao
cũng có tác dụng với thân hình to lớn của cá lớn.
Cá lớn tỉnh rồi, còn Hòa
Ngọc thì chưa tỉnh.
Lúc tất cả mọi người đều
cảm thấy Hòa Ngọc gặp nguy hiểm thì cá lớn nổi trên mặt nước, chẳng hề nhúc
nhích, cứ nằm thế cả một ngày.
Ánh mắt nó dại ra, hai
mắt mờ mịt nhìn về phía trước, dùng một phần não có hạn của nó tự hỏi vấn đề mà
nó đang gặp phải hiện giờ, cũng như sự việc đang xảy ra nằm ngoài khả năng nhận
biết của nó.
Cá lớn không rõ tại sao
bản thân lại đột nhiên “khó chịu”, cũng không rõ vì sao lúc cảm thấy sắp chết
rồi lại đột nhiên cảm thấy “ổn”.
Nó chưa bao giờ trải qua
những chuyện như này, cũng là vì chỉ số thông minh có hạn nên rất khó suy nghĩ
cẩn thận được.
Lúc Hòa Ngọc mở mắt ra,
cá lớn vẫy vẫy đầu, cái đuôi vỗ vỗ lên mặt nước, đưa ra kết luận cho việc “suy
ngẫm” cả ngày hôm nay của nó.
Xuống nước.
Mỗi lần nó lặn xuống nước
thì hình như đều sẽ phát sinh chuyện không hay.
Lần trước là “ngứa”, ngày
hôm qua là “đau đớn”, sau đó nó lại nổi lên mặt nước, bản thân sắp chết rồi
thế mà có thể sống lại!
Tổng kết lại: Xuống nước
đau đớn, ở trên mặt nước hạnh phúc.
Trí não hữu hạn của cá
lớn chỉ nghĩ thông suốt được vấn đề này. Cho nên, lúc Hòa Ngọc tỉnh lại, nó vui
sướng quẫy quẫy đuôi, bơi về hướng mặt trời đang mọc lên.
Nó đã quyết định, sau này
phải làm một con cá nổi trên mặt nước!
Hành vi của cá lớn khoan
khoái, hiển nhiên tâm trạng nó không tồi.
Cho dù là bất kỳ giống
loài nào, còn sống sau tai nạn đều sẽ có tâm trạng tốt.
Hòa Ngọc mở mắt, cảm nhận
con cá lớn dưới thân đang vui sướng bơi lội, cậu hơi híp mắt lại, trước mắt lại
có thể nhìn thấy những dòng đạn mạc bất định kia.
“Cuối cùng cũng tỉnh
rồi, hai ngày, thế mà vẫn chẳng xảy ra chuyện gì, may mắn quá đi mất!”
“Người của hành tinh rác
này vẫn chưa chết sao?”
“Ái chà… Bề ngoài của
người hành tinh rác này cũng khá đẹp trai nha.”
“Vẫn còn sống à, rốt cuộc
tới khi nào cậu ta mới chết đấy.”
“Có điều cậu ta có thể
khiến đám người Vạn Nhân Trảm còn ở trong nước biển, người của hành tinh rác
này cũng có tiền đồ đấy.”
“Qua sát vách xem Khắc Lý
Hải đi, anh ta vừa mới giết hai tuyển thủ dự thi của hành tinh rác, trong đó
còn có một người tới từ hành tinh rác chung với 2333, một tên gà chỉ một đao
ngỏm ngay lập tức, đạn mạc đều đang vui vẻ chết rồi.”
“Chỗ nào, chỗ nào đấy?
Tôi cũng phải qua xem!”
“Quả nhiên người của hành
tinh rác chính là người của hành tinh rác, không phải ai cũng may mắn như thế.”
“Thật hy vọng Hòa Ngọc có
thể gặp được Khắc Lý Hải.”
…
Tay phải Hòa Ngọc vươn
ra, gỡ mắt kính xuống, tay trái nâng lên che hai mắt mình đi.
Ánh mặt trời chói mắt,
nhưng càng chói mắt hơn ánh mặt trời là những chữ này.
Khắc Lý Hải? Người hành
tinh rác? Một đao đã giết chết người Lam Tinh?
“Ha ha.” Hòa Ngọc cười,
tay trái buông lỏng, chậm rãi ngồi dậy. Trong chớp mắt khi cậu ngồi dậy, tay
phải thuần thục tự nhiên đeo cặp kính không gọng kia lên.
“Cậu ta cười cái gì đấy?”
“Không biết nữa… Vui vì
bản thân còn sống hả?”
“Đúng là nên vui mừng,
may mắn quá mà.”
“Có điều, không phải lúc
nào vận may cũng tốt như thế, rất nhanh thôi cậu ta sẽ không cười nổi.”
“Đúng là phục thật, nếu
mấy người chán ghét cậu ta thì cứ cút đi, chán ghét người ta mà cứ một hai
phải chú ý tới, mỗi ngày ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc
châm chọc mỉa mai. Thật không hiểu được mấy người này.”
“Chúng tôi ở chỗ này là
để xem khi nào người của hành tinh rác này chết!”
“Không biết tại sao mà
tôi cảm thấy Hòa Ngọc cười tới sởn cả da gà…”
“Đồng cảm! Sởn hết cả gai
ốc!!”
…
Hòa Ngọc cười, dưới ánh
mặt trời, gương mặt cậu tinh xảo, sáng lấp lánh.
Cho dù cậu bị ghét bỏ, bị
trào phúng thì nhóm công dân Liên Bang cũng cần phải thừa nhận, giờ khắc này
Hòa Ngọc lóa mắt tới nỗi bọn họ không thể rời mắt đi.
Nhưng không có ai phát
hiện, trong đáy mắt cậu toàn là sự lạnh lùng.
Tựu chung lại sẽ có một
ngày, cậu sẽ cho những người cao cao tại thượng này biết bọn họ cũng chẳng cao
quý hơn những người thấp hèn như cậu đâu.
Người mà bọn họ khinh
thường, cuối cùng sẽ trở thành thần khiến bọn họ phải quỳ bái.
Bọn họ sẽ dùng ánh mắt
cuồng nhiệt, giọng điệu điên cuồng hò hét cho thần của bọn họ.
Bọn họ sẽ biết, ở trước
mặt thần, bọn họ và “người hành tinh rác” trong miệng bọn họ là giống nhau.
Khóe miệng Hòa Ngọc vẫn
duy trì vẻ tươi cười, hơi cúi đầu nhìn về phía hạt châu đen nhánh chẳng thu hút
chút nào ở trên cổ mình. Dưới ánh mặt trời, hạt châu lóe lên ánh sáng u ám,
giống như ở vực sâu, cũng giống như trong vũ trụ mênh mông.
Cậu nghĩ cậu biết cảnh
dùng châu chuyển vận này rồi.
Đây đúng là thứ tốt, hai
ngày trước khi Vạn Nhân Trảm chiến đấu với cá lớn, nó cũng đã thể hiện năng lực
khiến người ta không thể xem thường
Người khác không biết
nhưng Hòa Ngọc lại biết rất rõ.
Khi nhảy disco trên con
đường dẫn tới cái hết, người sở hữu nó sẽ đạt được vận may cực mạnh, càng nguy
hiểm, càng thảm khốc thì lại càng may mắn.
Đưa bản thân vào chỗ chết
rồi sau đó sống lại.
…
Ánh nắng tươi sáng, biển
rộng sâu thẳm, đáng sợ, cất giấu vô số nguy hiểm giờ phút này cũng có vẻ tĩnh
mịch.
Cá lớn sống sót sau tai
nạn, tâm trạng không tồi vui vẻ bơi lội, ngẫu nhiên bắt lấy ít đồ ăn, đôi khi
lại nghỉ ngơi một lúc, phơi mình dưới ánh nắng, cũng không lặn xuống nước.
Nó không có mục đích cũng
chẳng có phương hướng, chỉ đập đập cái đuôi, lạch bà lạch bạch vui sướng
bơi về phía trước.
Mà ở trên đầu nó, Hòa
Ngọc cong đầu gối, nghiêm túc đọc sách.
Bên cạnh cậu là sợi len
buộc đám cá khô nhỏ, khung cảnh vô cùng quen thuộc.
Phòng phát sóng trực tiếp
của 2333 Hòa Ngọc lại trải qua những tháng ngày yên tĩnh lần nữa, nhưng lúc
này, đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu không hề yên lặng như
trước kia.
“Cậu ta xem quyển sách
này lần thứ hai rồi nhỉ?”
“Chẳng hiểu một quyển
sách cơ sở có gì hay chứ.”
“Thật chẳng quen nhìn vẻ
mặt đắc ý của cậu ta, chẳng phải nhờ may mắn mới hố được đám Vạn Nhân Trảm một
lần sao? Có bản lĩnh thì tiếp tục khoe khoang đi, năng lực chiến đấu năm điểm
cũng không biết xấu hổ.”
“Nói thì nói cho đúng,
Hòa Ngọc vẫn luôn yên tĩnh đọc sách, đắc ý ở chỗ nào?”
“Trời ạ, người của hành
tinh rác không có tư cách bình luận, thế mà trong này còn có người Liên Ban bợ
đít tuyển thủ của hành tinh rác??”
“Ọe, người ủng hộ hành
tinh rác chắc cũng là người của hành tinh rác đúng không?”
“Không thích nhìn thì
mấy người rời đi đi, đừng ở chỗ này mắng chửi người khác, không cho ai yên tĩnh
được chút.”
“Không đi, tôi muốn xem
người hành tinh rác này chết trước!”
…
Mọi người trong phòng
phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc cãi nhau, không đúng, là đơn phương chửi rủa.
Dù sao đại đa số người
xem Liên Bang đều chán ghét người tới từ hành tinh rác Hòa Ngọc này, so ra số
người ủng hộ cậu ít tới thảm thương.
Bọn họ không thể chấp
nhận được có người hành tinh rác thắng được tuyển thủ của hành tinh chính Liên
Bang, lại còn là Vạn Nhân Trảm đã từng chiến thắng một lần, cho dù người “quán
quân” này thật sự có nhiều nước.
Đạn mạc trong phòng phát
sóng trực tiếp của Hòa Ngọc không hòa bình, nhưng đương sự trong phòng phát
sóng trực tiếp – Hòa Ngọc vẫn một trạng thái năm tháng yên tĩnh mà đọc sách.
Rốt cuộc cũng có người
không nhịn được chất vấn:
“Cậu ta muốn cứ tiếp tục
như thế à? Sao cậu ta lại không gặp phải bất kỳ tuyển thủ nào khác chứ? Những
người khác đều chém giết thành dạng gì rồi, hòn đảo cũng đã xuất hiện rồi, cậu
ta sao vẫn cứ yên tĩnh thế này hả? Nhanh lên, chạy đi, gặp người khác đi, để
tôi xem gặp phải người khác rồi cậu ta còn có thể cứ mãi đắc ý như thế được hay
không?”
Bọn họ thật sự nghi ngờ,
Hòa Ngọc hoàn toàn chẳng sốt ruột chút nào sao?
Phải biết rằng, mỗi khi
có một người lên bờ, các tuyển thủ dự thi còn lại cũng đều có thể nghe được
thông báo, từng tiếng từng tiếng thông báo một như thế sẽ khiến các tuyển thủ
dự thi trở nên sốt ruột, cũng sẽ khiến chương trình càng thêm đáng xem.
Đặc biệt là khi số lượng
người còn lại không nhiều lắm, các tuyển thủ dự thi trở nên nôn nóng và sụp đổ,
đây cũng là những thứ mà người xem muốn thấy.
Người xem Lam Tinh và đám
người Vệ Gia Quốc cũng nôn nóng.
Hòn đảo đã xuất hiện, số
lượng một triệu người nhìn có vẻ nhiều, nhưng bọn họ có tới mười triệu tuyển
thủ lận, ngẫm lại muốn loại bỏ tới chín triệu người thì bạn còn thấy số lượng
này lớn sao?
Hòa Ngọc không biết tiêu
chuẩn của vòng tuyển chọn này là tìm được hòn đảo hả?!
Cho dù năng lực chiến đấu
của Hòa Ngọc chỉ có năm điểm, nhưng cậu thắng Vạn Nhân Trảm hai lần, trang bìa
phòng phát sóng trực tiếp của cậu từ đầu tới cuối đều treo ở vòng một vòng
hai, toàn bộ người Lam Tinh đều ngóng trông cậu có thể lên bờ, thông qua vòng
tuyển chọn.
Cho nên, bọn họ đang vội
muốn chết.
Đúng vào lúc này, mặt
trời lặn ở đằng tây, Hòa Ngọc xem xong Nguyên
tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu.
“Được rồi, cá lớn, chúng
ta nên lên đường thôi.”
Người xem của phòng phát
sóng trực tiếp sửng sốt.
Hòa Ngọc vẫn duy trì tư
thế lười biếng, tùy ý ném một con cá ra, cá lớn vui sướng lắc lư đi về hướng
Hòa Ngọc “chỉ”, vô cùng “nghe lời”.
Đạn mạc…
“Đờ mờ! Rốt cuộc cậu ta
cũng di chuyển rồi.”
“Mẹ kiếp, cuối cùng
cũng không đọc sách nữa, cuối cùng cũng có thể xem nội dung khác rồi.”
“Mau đi chết đi.”
“Người hành tinh rác năm
điểm, nhanh chóng gia nhập chiến đấu đi!”
…
Lúc này có một đạn mạc
mới được tô đậm nói:
“Mấy người suy nghĩ nhiều
rồi, tôi dám cam đoan Hòa Ngọc là một người thông minh, cậu ta có thể tự biết
mình biết ta, với năng lực chiến đấu năm điểm chắc chắn cậu ta sẽ không chủ
động trêu chọc ai, chỉ huy cá lớn tìm được hòn đảo rồi lên bờ là được. Đây là
người thông minh, nếu cậu ta sống được là có khả năng lên được bờ.”
Lời này được rất nhiều
người xem lý trí đồng ý.
Nhưng mà, nửa tiếng đồng
hồ sau.
Hòa Ngọc và cá lớn của
Hòa Ngọc gặp một boss nhỏ khác, một con mực khổng lồ.
Cá lớn và mực khổng lồ đưa
mắt nhìn nhau, cách một khoảng không cũng không hề động.
Lúc này, Hòa Ngọc lấy ra
dao Vô Kỳ bình thường ba điểm của mình, quét tới đối diện con mắt của mực khổng
lồ, khiến nó nổi giận, dùng sức đập xúc tu của mình về hướng cá lớn của Hòa
Ngọc.
Cá lớn của Hòa Ngọc cũng
nổi giận, đớp tới.
Hai boss nhỏ đánh nhau,
Hòa Ngọc thì nhảy disco giữa hai đứa chúng nó, thao tác cực nhanh, thỉnh thoảng
cậu còn dùng con dao ba điểm bình thường mà mình vừa nhặt được đâm lên người
mực khổng lồ.
Vẫn chung một giả thiết
như trước, giữa các boss nhỏ không có quan hệ chuỗi thức ăn, sẽ không chủ động
tấn công nhau, càng không ăn thịt đối phương.
Hòa Ngọc nhặt được một
cái xúc tu của mực khổng lồ, ném vào trong miệng cá lớn.
Cá lớn: ?
Sau một lúc ngu ngơ, cá
lớn:… Đờ mờ, khó ăn quá đi!
Cá lớn ăn phải “đồ có
độc” trở nên tức giận, dùng sức đập chết con mực khổng lồ, mỗi lần nó đập xuống
đều giống như đang nói:
Sao mày có thể khó ăn như
thế hả?!
Cá lớn đập mực khổng lồ
thành một đống nát bấy, xong nó điên cuồng uống vô số nước biển để rửa ruột.
Hòa Ngọc cưỡi cá lớn đang
không vui, vớt hai món trang bị rớt ra từ người mực khổng lồ lên, vui sướng đi
về phía trước.
Đạn mạc: “???”
Đạn mạc: “…”
Cá lớn thật sự rất tức
giận, bơi cũng rất nhanh, hai tiếng đồng hồ sau, hòn đảo xuất hiện trong tầm
mắt của những người đang theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.
Chắc là cho tới tận bây
giờ, cậu là “người hành tinh rác” đầu tiên tìm được hòn đảo.
Đạn mạc trong phòng phát
sóng trực tiếp:
“Đờ mờ! Hòa Ngọc tìm được
hòn đảo rồi!”
“Cái này không khoa học,
sao vận may của cậu ta lại tốt như thế?!”
“Trước mắt số người lên
đảo chỉ mới có mấy chục người, một khi cậu ta lên đảo thì sẽ nằm trong số một
trăm người đầu tiên qua vòng tuyển chọn.”
“Tôi không hiểu??”
“Một người của hành tinh
rác dựa vào cái gì chứ??”
“Đờ mờ, người hành tinh
rác năng lực chiến đấu năm điểm dựa vào cái gì mà được lên đảo, cậu ta xứng
sao?!”
…
Đạn mạc bùng nổ, nhưng
bọn người Vệ Gia Quốc và Trịnh Khắc kích động tới mức mặt đỏ hết cả lên.
Vệ Gia Quốc: “Thật tốt
quá, Hòa Ngọc làm tốt lắm, cậu ta — điên rồi?!”