Thực hiện: Clitus x T Y T

“Ta vẫn không hiểu bọn họ thử ta như vậy có mục đích gì.” Ta nằm lì ở trên giường, nghiêng đầu dò hỏi Yến Tiêu Nhiên đang ngủ trên giường.

Yến Tiêu Nhiên trở mình giả vờ ngủ.

Ta nhặt một cái gối đánh vào người hắn: "Ta biết ngươi chưa ngủ, trả lời ta đi."

Yến Tiêu Nhiên chuẩn xác bắt được cái gối rồi kê xuống dưới đầu mình: "Ngươi không thể dùng đầu óc suy nghĩ, giống như ngươi vậy, cho dù sau này có chính thức trở thành hoàng đế, không quá lâu cũng sẽ bị người khác kéo xuống thôi."

Ta bĩu môi: “Ta cảm thấy trước đây ta như vậy vẫn rất tốt, nhưng ngươi cứ khăng khăng kéo ta đi tranh giành thực quyền.”

Yến Tiêu Nhiên thở dài, nói với giọng điệu oán giận: "Đó gọi là cám dỗ, chỉ là ta muốn xem phản ứng của ngươi thôi, ta đoán sau đó Thẩm Tiến Trung sẽ đến để thăm dò trình độ nhẫn nại của ngươi đến đâu."

Ta gãi đầu, hơi khó hiểu: “Bọn họ hóa trang thành ăn mày đến thăm dò ta, cuối cùng muốn làm gì?” Là vì ​​bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, đó cũng không phải cách bọn họ giết thời gian.

"Muốn thăm dò điểm mấu chốt của ngươi, xem ngươi có gan phản kháng không, bọn họ đã hảo tổn tâm trí để đưa ngươi lên trên, dĩ nhiên bọn họ không muốn nuôi hổ tự để lại hậu hoạn."

Ta: “!!!” Tại sao từ một thăm dò nhỏ mà hắn đã nhìn ra thâm ý như vậy?

"Cho nên những ngày này, ở trên triều ngươi phải cẩn thận hơn."

Ta hốt hoảng: "Chẳng lẽ có có chuyện gì xảy ra sao?"

"Có lẽ sẽ tiến hành thăm dò bước tiếp theo với ngươi."

"À... Vậy ta nên làm gì đây?"

"Ngươi phải vừa nghe lời vừa phản bác." Yến Tiêu Nhiên hít sâu một hơi nói: "Bây giờ ngươi phải nghe lời hắn ta nhưng không thể mọi chuyện đều nghe theo hắn ta, khiến cho hắn ta không nhìn ra ngươi đang suy nghĩ cái gì, đồng thời, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ liên hợp với của mình và hợp nhất với Cố Sâm."

Ta gật đầu trầm ngâm một chút rồi cũng không nói với nhau nữa.

Ngày hôm sau, trong triều, triều thần không có quá nhiều việc quan trọng giống như đang tiến hành vận động, ta chống tay lên đầu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Thanh Ngạn, mỗi sáng lên triều, ta cũng chỉ còn lại một ít lạc thú này.

Cuối buổi lên triều, đột nhiên cữu cữu nói: "Bệ hạ, ba tháng nữa là sinh nhật của Thái hậu, đến lúc đó hai nước khác sẽ phái sứ thần đến. Từ khi Bệ hạ đăng cơ đến nay, người đã lơ đễnh chuyện học hành, không biết Bệ hạ có bị thụt lùi không?”

Lập tức ta nhắc đền thần: "Sinh nhật của mẫu hậu có liên quan gì đến học thức của trẫm?"

"Sinh nhật của Thái hậu trùng vào đầu mùa đông, khi đó tất cả hoàng thất sẽ tiến hành săn bắn và hội thơ, Nam Lăng ta là người chủ trì, Bệ hạ không được mất mặt."

Ta giật mình, ta khá giỏi trong việc săn bắn nhưng hội thơ này sẽ... thực sự khiến ta đau đầu.

"Nhìn dáng vẻ Bệ hạ còn chưa có phản ứng lại này nhất định đã quên hội thơ rồi, mấy ngày gần đây nếu không có đại sự thì tìm một lão sư hướng dẫn cho Bệ hạ một." Cữu cữu biết sắn bắn với ta không thành vấn đề, vì vậy hắn ta chủ yếu nói về hội thơ.

Mặc dù hắn ta đề nghị nhưng giọng điệu lại rất thẳng thừng, không để cho ta từ chối.

Đột nhiên ta nghĩ đến những gì Yến Tiêu Nhiên đã nói, cữu cữu sẽ tiến hành thăm dò ta thêm một lần nữa mà ta phải vừa nghe lời vừa phản bác. Ta cân nhắc một chút rồi nói: "Thật tốt quá, không thể để trẫm làm mất mặt Nam Lăng được, nhưng mà lão sư dạy. . ."

Cữu cữu đang muốn nói, lại bị ta cắt ngang: "Trẫm xem, để Bạch thị lang tiến cung dạy trẫm đi."

Bạch Thanh Ngạn đang đứng trong các đại thần, nghe thấy ta nhắc tên, vội vàng bước tới: "Bệ hạ, thần ít tài ít học, khó có thể đảm đương trọng trách nặng nề."

Ta ho nhẹ một tiếng nói: "Bạch thị lang chính là thầy giáo của hoàng đế tiền triều, nếu ngươi không thể gánh vác trọng trách này thì Nam Lăng còn có ai dám dạy trẫm chứ?"

Quả nhiên, tất cả quần thần đều không nói nên lời, cữu cữu cũng ngẩng đầu nhìn ta, giơ tay vuốt râu, lắc đầu nói: “Nếu Bệ hạ đã nói như vậy, thần cảm thấy Bạch thị lang này rất thích hợp.”

Bạch Thanh Ngạn biết mình không thể phản bác được nữa, chỉ có thể hành lễ nói: "Thần tuân chỉ."

Ta vui vẻ trở về tẩm cung, không biết Yến Tiêu Nhiên bắt được ở đâu một con chim bồ câu, hắn ung dung dựa vào trong đình viện, rắc một ít hạt kê lên bàn đá cho chim bồ câu ăn.

Hắn thấy ta đi tới, động tác cũng không có dừng lại: "Ngươi là hoàng đế nhàn nhã nhất mà ta từng thấy qua."

Ta đang vui vẻ nên không tính toán với hắn, cũng nắm lấy hạt kê để trên tay cho bồ câu ăn.

"Hôm nay tảo triều thế nào?"

Ta tự hào gật đầu, kể cho Yến Tiêu Nhiên nghe thành tích tuyệt vời của mình ngày hôm nay, nhìn hắn đầy chờ đợi, ngay lập tức khen ngợi ta: "Ngươi nói ta có phải rất có thiên phú đúng không? Ta vừa nghe lời vừa phản bác, còn để Bạch Thanh Ngạn đến dạy ta."

Ai ngờ Yến Tiêu Nhiên lại nhíu mày: "Hồ đồ, chỉ có hồ đồ."

Ta:"……"

"Ngày hôm đó ta nhìn thấy Bạch Thanh Ngạn và Cố Sâm ở cùng nhau, vừa nhìn đã biết họ là cùng phe, bây giờ ngươi lại để Bạch Thanh Ngạn tiến cung dạy ngươi, đó chẳng phải nói rõ ràng cho Thẩm Tiến Trung biết ngươi muốn kết thân với Cố Sâm sao?" Yến Tiêu Nhiên vươn tay gõ vào đầu ta: "Hơn nữa, có cần phải mời lão sư không, ta có thể dạy ngươi rất tốt."

Tại sao ta luôn cảm thấy Yến Tiêu Nhiên tức giận vì lão sư đến dạy ta là Bạch Thanh Ngạn, chứ không phải vì ta tiết lộ những gì chúng ta sẽ làm tiếp theo. Nhưng mà thấy hắn tức giận như vậy, ta cũng không dám nói thêm gì nữa, dè dặt hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Yến Tiêu Nhiên đứng dậy thả chim bồ câu bay, sau đó quay người nói: "Bây giờ cũng chỉ còn cách này thôi, hôm qua ta đã xác nhận một chuyện, hôm nay ta muốn xác nhận một chuyện khác. Buổi chiều ngươi gọi Thẩm Bảo Gia tiến cung đi, trước mặt Bạch Thanh Ngạn tỏ vẻ ngươi muốn thu nàng ta làm phi."

“Để Bảo Gia tiến cung làm phi sao?” Ta vội vàng lắc đầu: “Không được.”

“Ngươi sợ cái gì?” Yến Tiêu Nhiên khoanh tay nói: “Ta sẽ không để cho ngươi nạp phi thật, chỉ là muốn cho Cố Sâm xem mà thôi, không phải trước đó ngươi đã nói Thẩm Bảo Gia và Cố Sâm có quan hệ không bình thường sao, Thẩm Bảo Gia quan tâm Cố Sâm nhưng Cố Sâm thì sao, không phải hắn ta cũng quan tâm Thẩm Bảo Gia sao?"

"Hình như ta đã hiểu ra điều gì đó."

Thẩm Bảo Gia là đích nữ của nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã được cữu cữu và biểu ca nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều. Ta vẫn rất thích biểu muội này, nàng giống như ta đang sống trong tưởng tượng vậy. Có lúc ta tự hỏi nếu từ đầu ta lấy dáng vẻ con gái thì phụ hoàng có nhìn ta nhiều hơn không. Nếu ta có cả tình thương của phụ hoàng và mẫu hậu thì có phải ta cũng vô lo vô nghĩ như Bảo Gia không?

Nhưng mà... Bây giờ ta là nam nhi, là một hoàng đế.

Trong thư phòng, ta cầm một cuốn sách trong tay và lặng lẽ nhìn Bạch Thanh Ngạn, cảm thấy nhịp tim của mình lạc nhịp: "Bạch thị lang, ngươi đã tròn hai mươi tuổi rồi, sao không cưới vợ sinh con?"

Bạch Thanh Ngạn cung kính nói: "Bệ hạ, đây là chuyện riêng của thần."

Ta đặt cuốn sách xuống: "Trẫm quan tâm đến thần tử, Bạch thị lang không cần phải khách sáo."

Bạch Thanh Ngạn khiêm tốn lịch sự nói: "Bệ hạ, bây giờ người nên đọc sách cẩn thận."

“Từ khi nào mà chúng ta lại khách sáo như vậy?” Ta nhìn hắn cười gượng.

Bạch Thanh Ngạn tránh đi ánh mắt của ta, đột nhiên vẻ mặt đỏ bừng khả nghi.

Ông nội của Bạch Thanh Ngạn là thầy của phụ hoàng ta, từ nhỏ hắn là người hầu thân cận của ta và hoàng đệ, hắn đã tiến cung học cùng trường với ta. Khi đó ta còn rất nhỏ, thấy phụ hoàng cưng chiều hoàng đệ, vì để được phụ hoàng chú ý mà ta đã cố gắng có quan hệ tốt với hoàng đệ.

Cho nên mối quan hệ của chúng ta lúc đó đều khá tốt. Thậm chí sau này, vì ta ghen ghét với hoàng đệ, hoàn toàn thất vọng với phụ hoàng thì ta và Bạch Thanh Ngạn vẫn có quan hệ tốt.

Chúng ta là huynh đệ, là tri kỷ. Nhưng từ khi nào mà mối quan hệ giữa chúng ta trở nên xa cách như vậy? Hình như sau khi ta say rượu vào đêm ta đăng cơ...

Ta đăng cơ hoàng đế, mở yến tiệc trong cung, các quần thần đến chúc mừng. Tất cả mọi người đều đến dự tiệc ngoại trừ Cố Sâm không có mặt.

Nhưng ta không vui, không hề vui vẻ, ta ảo tưởng mình đã cướp được ngôi vị hoàng đế của Cố Sâm.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Nếu không phải mẫu hậu cải trang ta thành nam nhân thì ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về Cố Sâm. Cho dù đó là phụ hoàng hay ngôi vị hoàng đế thì cũng chưa bao giờ thuộc về ta.

Ta nhìn quần thần nâng cốc chúc mừng, nhìn tất cả mọi người vây quanh chúc mừng cữu cữu mà quên mất hoàng đế là ta. Ta lặng lẽ cầm bình rượu rồi đi đến ngự hoa viên.

Không có tiếng ồn ào, không có lo lắng, sự yên tĩnh ở đây khiến ta cảm thấy thoải mái.

"Vua của một nước mà lại ngồi không đứng đắn ở chỗ này như vậy, thật không thích hợp mà."

Ta ngước mắt lên, nhìn thấy Bạch Thanh Ngạn mặc một bộ y phục trắng không tì vết, cõng ánh trăng sau lưng đang thong thả đi về phía ta, trên môi nở một nụ cười ấm áp giống như một cơn gió xuân, tăng thêm sự ấm áp cho đêm trăng lạnh này.

“Thanh Ngạn, sao ngươi lại ở đây?” Ta nâng ly ra hiệu với hắn rồi uống cạn.

Bạch Thanh Ngạn phất áo choàng, mặc kệ dáng vẻ của ta mà ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy ly cùng bình rượu trong tay ta: "Uống ít rượu vẫn tốt hơn."

“Rượu có thể giải sầu.” Ta bối rối nhìn khuôn mặt mơ hồ của hắn ta, ngây ngô cười nói: “Rượu có gì tốt đâu.” Tất cả mọi người đang chúc mừng ta đăng cơ, nhưng có bao nhiêu người biết ta thật sự không muốn trở thành hoàng đế chứ, ta chỉ là một con rối của nhà họ Thẩm thôi.

"Cẩm Diễn, ngươi không cần phải như vậy." Cẩm Diễn là danh tự của ta.

"Về chuyện của Dương Thục phi, ngươi thay ta nói một lời xin lỗi với Cố Sâm, ta không ngờ mẫu hậu lại làm như vậy." Ta không ngờ rằng lúc ta ghen tị với Cố Sâm thì mẫu hậu cũng điên cuồng ghen tị với mẫu phi của hắn. 

"Ngươi biết không, ta một chút cũng không muốn làm hoàng đế, nhưng mà tất cả mọi người đều ép ta làm hoàng đế. Trong mắt mẫu hậu, ta là công cụ của nàng để gây chú ý với phụ hoàng. Trong mắt của cữu cữu, ta là công cụ để hắn ta nắm giữ triều đình. Trong mắt Cố Sâm, ta là thủ phạm đã cướp đi nước và mạng sống của mẫu phi hắn. Thanh Ngạn,... Trong mắt ngươi thì ta là gì? "

Ta cố gắng hết sức để mở mắt nhìn hắn, nhưng lại rất mơ hồ, bất đắc dĩ ta tiến lại gần hơn để nhìn hắn. Hắn sạch sẽ tươi mát, không có chút phấn son, ta nhếch mép cười rồi lao vào người hắn: “Thanh Nhạn, ta thích ngươi... Trong mắt ngươi, ta là cái gì, ngươi có thích ta không?”

Bạch Thanh Ngạn cứng ngắc đỡ lấy ta, không biết là do ta say rượu hay cái gì, đột nhiên trên gò má trắng nõn của hắn xuật hiện vẻ ửng hồng: “Cẩm Diễn, ngươi uống say rồi.”

"Ta không say, Bạch Thanh Ngạn, ta rất thích ngươi, khi ta bị phụ thân không để ý, là ngươi ở bên cạnh ta, khi ta bị phụ thân trừng phạt, ngươi là người chịu phạt thay ta, ta nạp ngươi làm phi được không…” Ta ngẩng lên trời phát thệ, lúc đó ta thật sự uống say mới nói ra lời như vậy, hiện tại nghĩ lại thật muốn tát vào miệng mình hai cái.

Nếu lúc đó ta nói sẽ gả cho hắn thì hắn cũng không bỏ chạy, nhưng giờ nhìn thấy ta thì hắn lại trốn tránh, thái độ cũng rất lạnh nhạt thờ ơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play