Thực hiện: Clitus x T Y T

“Biểu ca, người tìm ta?” Cửa ngự thư phòng bị đẩy mạnh, phá vỡ bầu không khí trong phòng. Thẩm Bảo Gia nhìn ta, lại nhìn sang Bạch Thanh Ngạn: “Bạch ca ca cũng ở đây.”

“Bảo Gia.” Ta lập tức buông quyển sách trong tay, nghĩ đến chuyện Yến Tiêu Nhiên bảo ta làm, lập tức thay một khuôn mặt tươi cười: "Bảo Gia muội muội, mấy ngày không gặp, Trẫm rất nhớ muội.”

Thẩm Bảo Gia sững sờ nhìn ta, không kịp phản ứng với tình hình hiện tại.

Ta tiến lên nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng ta, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, vuốt nhẹ bàn tay rồi cưng chiều nói: “Hôm nay gọi muội tới, là hy vọng muội và Trẫm cùng nhau ôn luyện những câu thơ phong nhã này, vài ngày tới sẽ là thi hội mỗi năm một lần của Nam Lăng ta. Bảo Gia muội, Trẫm muốn muội sẽ thể hiện thật tốt vào ngày hôm đó, tốt nhất là vượt qua được Hoàng hậu. Đến lúc đó Trẫm có thể quang minh chính đại nạp muội làm phi.”

Nói xong, chính bản thân ta cũng cảm thấy có chút lạnh.

Thẩm Bảo Gia: "..." Nàng ta vẻ mặt kinh hãi nhìn ta.

Bạch Thanh Ngạn: "..." Sắc mặt của hắn không được tốt, không biết vì nhớ tới ký ức không vui trước đây hay là bởi vì ta muốn nạp Bảo Gia làm phi.

Thẩm Bảo Gia như muốn nói gì đó, ta lập tức vòng tay qua ôm lấy nàng ta, đầu nàng dựa trên vai của ta, ngăn không cho nàng ta nói: "Bảo Gia muội, muội không biết rằng Trẫm rất thích muội sao? nếu như không phải cữu cữu muốn Trẫm kết duyên với công chúa nước Đại Yến kia thì ta đã phong nàng làm Hậu.”

Thẩm Bảo Gia bối rối.

"Bệ hạ, đã đến lúc học rồi, người..." Sắc mặt Bạch Thanh Ngạn rất khó coi, cau mày nhìn chúng ta. Ta nhíu mày rồi nhìn nàng ta bằng ánh nhìn đầy ẩn ý để nàng ta biết rằng tất cả những gì ta vừa làm là cố ý.


"Bạch thị lang, bây giờ Trẫm muốn cùng Bảo muội ở nơi này học, ngươi đi về trước đi”.

Yến Tiêu Nhiên đã dạy ta những điều này, hắn nói: "Bạch Thanh Ngạn không ngốc, nếu đột nhiên gọi Thẩm Bảo Gia tới nói muốn nạp phi, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ mục đích của ngươi. Người cứ cố ý diễn trò trước mặt hắn ta, cứ như vậy, nếu hắn ta nói lại chuyện này với Cố Sâm, ta đoán Cố Sâm cũng sẽ hiểu dụng ý của ngươi.”

Bạch Thanh Ngạn phất tay áo rời đi, Thẩm Bảo Gia cũng đẩy ta ra: "Biểu ca, sao người có thể khinh bạc ta như vậy, sau này ta sao có thể đối mặt với Cố Sâm ca ca.”

Nàng ta dậm chân và nhìn ta với ánh mắt đầy bực tức : "Ta không muốn làm phi tử của Người.”

Ta có đáng ghét đến vậy không, từ chối ta thẳng thừng như vậy? Nhưng nhìn vào dáng vẻ lo lắng của nàng ta, ta vội vàng khoát tay nói: "Bảo Gia, vừa rồi Trẫm nói như vậy chỉ là cố tình muốn cho Bạch Thanh Ngạn xem."

Bảo Gia bình tĩnh lại: "Ý Người là sao?"

"Trẫm biết muội thích Cố Sâm, ta làm như vậy là đang muốn giúp muội.” Ta ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống và chậm rãi nghe ta nói: "Muội có ý với Cố Sâm lâu như vậy mà hắn ta lại bởi vì muội là con gái của cữu cữu, mà đối với muội hờ hững như vậy. Ta nghe nói, ở vương phủ của hắn, còn có một nữ tử giang hồ.”

Bảo Gia đột nhiên đứng dậy, đôi mắt nàng ta rưng rưng tuôn lệ: "Đừng như vậy..."

Trái tim ta bỗng nhói đau vì cô gái ngốc nghếch này. Ta kéo nàng ngồi xuống: "Đừng lo lắng, Trẫm tới không phải để giúp muội.”

Bảo Gia vội vàng khẩn cầu nhìn tôi: "Biểu ca, người nhất định phải giúp ta, người biết đấy, từ nhỏ t đã thích Cố Sâm, ta thích huynh ấy đến tận xương tủy.”

"Hảo muội muội." ta vỗ nhẹ lưng nàng, lại có cảm giác không thể cất thành lời.

Đều nói Hoàng Đế tàn nhẫn vô tình nhất, người mà một khi đã dính vào 2 chữ Hoàng Đế này, thật sự sẽ trở thành một trái tim sắt đá. Rõ ràng là ta rất đau lòng vì nàng, nhưng ta lại đang làm những việc có thể khiến nàng rời xa ta mãi mãi. "Cho nên Trẫm vừa mới giúp muội thăm dò Cố Sâm, nếu như ta nạp muội làm phi tử mà hắn ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt thì muội không nên thích hắn ta nữa.”

Thẩm Bảo Gia ngây ngô nhìn ta.

“Nếu như hắn cũng thích muội, nhất định hắn sẽ tới tìm ta và không muốn ta nạp muội làm phi, hoặc là muốn ta cầu hôn muội.”

"Vậy sao?" Nàng ta nhìn ta đầy mong đợi.

“Có thể hay không, còn phải xem vị trí của Thẩm Bảo Gia trong lòng Cố Sâm.”

Yến Tiêu Nhiên nằm trên ghế tựa, vừa lắc vừa cầm hạt dưa cắn.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, có chút bực tức ngồi xuống chiếc ghế êm ái.

Trong lòng ta hoang mang không biết vì sao,trái tim như có tảng đá đè lên vậy, không thở nổi. “Ta nghĩ mãi mà không rõ, thăm dò như vậy, thật sự có ý nghĩa sao?”

Yến Tiêu Nhiên lại nói: "Có ý nghĩa hay không còn phải xem phản ứng của Cố Sâm, nếu hắn để ý Thẩm Bảo Gia, như vậy hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi.” Chữ tình là nhược điểm trí mạng nhất trên thế giới này.

“Nhưng nếu trong lòng Cố Sâm không có Bảo Gia thì sao?” Ta cắn môi.

“Bất kể Cố Sâm có Bảo Gia hay không, đều là một đả kích rất lớn đối với Bảo Gia”.

“Nếu Cố Sâm không để ý Thẩm Bảo Gia, chúng ta đổi cách khác liên lạc với hắn ta”. Yến Tiêu Nhiên thờ ơ. "Đừng cảm thấy áy náy, người làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, ta đang dạy cho ngươi sự tàn nhẫn mà ngươi nên có với tư cách là một Hoàng đế, để khi ngươi có được quyền lực, không ai có thể nạt bệ được ngươi.”

Ta ngồi dậy, cau mày nói: "Ta không hiểu, rõ ràng là chúng ta tìm Cố Sâm hợp tác, tại sao chúng ta không chủ động tìm hắn, ngược lại để hắn chủ động tìm chúng ta?"

“Chúng ta tìm hắn, quyền lên tiếng nằm trong tay hắn, nhưng hắn tới tìm chúng ta thì khác.” Yến Tiêu Nhiên đung đưa chân: “Một người một khi có điểm yếu sẽ bị hạn chế, sẽ sợ hãi, đây là điều tối kỵ nhất đối với người thượng vị.”

"Ngươi có điểm yếu nào không?" ta tò mò muốn biết. Mấy ngày ở chung với Yến Tiêu Nhiên, ta phát hiện tuy hắn bình thường cười nói vui vẻ, trông có vẻ rất vô hại, nhưng mọi thủ đoạn và mỗi một mưu lược của hắn đều vô tình, hắn có thể âm mưu hại bất kỳ ai mà không cần đắn đo, kể cả là ta.

Yến Tiêu Nhiên nhìn sâu vào mắt ta, lập tức cười nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi biết điểm yếu của ta?”

Ta cắn răng, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ tìm được điểm yếu của ngươi.

————

"Ngươi nói là, Hoàng huynh cố ý ở trước mặt ngươi nói muốn nạp Bảo Gia làm phi?" Trong tửu lâu, Cố Sâm đặt ly rượu trong tay lên bàn, vuốt ve ly rượu này.

Bạch Thanh Ngạn gật đầu: "Đúng vậy.”

“Hừm, không cần bận tâm.” Cố Sâm ngoài miệng nói như vậy, nhưng chân ly trong tay cũng đã gãy: "Lão hồ ly Thẩm Tiến Trung kia sẽ không để Bảo Gia gả vào cung.” Nếu Thẩm Tiến Trung có ý để con gái vào cung, sẽ không để Hoàng đế cưới công chúa nước khác.

Bạch Thanh Ngạn nhìn chiếc ly đã gãy một chân trên bàn, và dường như ai đó không hề để ý đến và tiếp tục uống. Hắn cũng rót cho mình một ly rượu đầy và nói: "Đúng vậy, Thẩm Tiến Trung sẽ không cho tiểu nữ vào cung, nhưng không chắc chắn rằng Thẩm Bảo Gia sẽ không thay lòng đổi dạ.”

Cố Sâm nhướng mày: "Ý ngươi là cô ấy sẽ thay lòng đổi dạ?"

Vẻ mặt hoàn mỹ của hắn cuối cùng cũng có vết nứt: "Ý ngươi là, người khăng khăng một mực thích tôi từ nhỏ sẽ thay lòng đổi dạ?"

“Này, ta cũng không nói thế, chỉ là cảm thấy có khả năng này thôi.”

Rầm một tiếng, Cố Sâm bóp nát cái ly trong tay.

Bạch Thanh Ngạn nói: "Lúc trước ngươi nói, hoàng hậu hẹn ngươi gặp mặt ở hoàng cung, bây giờ bệ hạ lại tới đây, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy trùng hợp sao?”

Cố Sâm nghe vậy giương mắt nhìn Bạch Thanh Ngạn đầy chế giễu: "Thanh Ngạn, ngươi biết rất rõ suy nghĩ của hoàng huynh sao?”

Bạch Thanh Ngạn ho nhẹ: "Ta đang phân tích cho người, không muốn sau này ngươi phải hối hận.”

Bạch Thanh Ngạn vừa mới nói xong, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Cố Sâm dừng lại, thấp giọng nói: "Vào đi.”

Vào cửa là một người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng, quỳ xuống nói: "Chủ tử, Mạc cô nương vào kinh rồi, mồi câu đã cắn câu rồi.”

“Ừm.. "Cố Sâm gật đầu đầy ẩn ý:" Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục theo dõi.”

“Tuân lệnh”. Người đàn ông vội vã lùi ra.

“Mạc cô nương?" Bạch Thanh Ngạn hỏi.

“À, thời gian trước, ta tình cờ cứu được một cô nương.” Cố Sâm nhếch môi nói:" Lúc trước Công bộ phái người đi thị sát các quận huyện, người được cử đi tuần là anh rể Ngụy Dũng ngông cuồng của Công bộ. Ngay khi Ngụy Dũng vừa đến, hắn liền chiêu các kỹ nữ vào hầu hạ trong phủ, thậm chí còn yêu cầu cả quan huyện đưa thê thiếp, tiểu nữ của mình vào phủ.”

Vợ và em gái của quan huyện Tầm Dương không chịu nổi khuất nhục đã thắt cổ tự sát. Không ngờ Ngụy Dũng này còn không biết kiềm chế bản thân, thậm chí còn phái người đến nhà bắt Mạc đại nhân và trị tội ông ta bằng nhiều lý lẽ vô cơ. Lúc ấy thiên kim tiểu thư của của Mạc đại nhân ở bên ngoài,nên mới tránh được kiếp nạn đó.”

"Chuyện này có liên quan gì đến ta?"

“À, điều trùng hợp chính là, Mạc tiểu thư này là người giang hồ, sau khi nàng ta biết chuyện trong nhà, liền đi tìm Ngụy Dũng báo thù, lại bị hộ vệ của Ngụy Dũng bắt lại, vừa lúc ta đi ngang qua, liền thuận tay cứu.”

"Mạc tiểu thư này có thể làm gì cho ngươi?" Theo sự hiểu biết của Bạch Thanh Ngạn đối Cố Sâm, nếu như không hữu ích, chắc chắn hắn sẽ không ra tay cứu giúp.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Cố Sâm nhẹ nhàng gõ tay lên bàn và nói: "Ngươi biết đấy lục bộ kinh thành đều là người của tên hồ ly Thẩm Tiến Trung, Mạc tiên sinh kia bị đưa đến Hình bộ định tội, qua vài ngày nữa sẽ vấn trảm. Mà Mạc tiểu thư lúc này vào kinh và mang theo kháng cáo của dân chúng Tầm Dương.”

“Nàng đây là muốn đưa cáo trạng sao?” Bạch Thanh Ngạn nhíu mày: “Nhưng bệ hạ là một con rối, cho dù có đưa cáo trạng lên, bệ hạ cũng không thể làm chủ. Mà bộ Hình chính là tâm phúc của Thẩm Tiến Trung, hắn đương nhiên sẽ không đồng ý với cáo trạng này. Nếu bệ hạ không xử lý thỏa đáng cáo trạng này, bách tính thiên hạ sẽ thất vọng về bệ hạ, mất đi lòng dân. Nếu bệ hạ xử lý đơn kiện này, Thẩm Tiến Trung sẽ phản đối bệ hạ, sẽ có nhiều hành động hơn. Mà thay thế Công bộ và Hình bộ có thể là người của chúng ta.”

Cố Sâm gật đầu: "Người hiểu ta nhất chính là Bạch Thanh Ngạn ngươi.”

“Một mũi tên trúng ba đích, điện hạ tính mưu kế thật chuẩn.” Bạch Thanh Ngạn chắp tay nói: " Mấy năm nay, gia gia ta không uổng công dạy ngươi.”

Cố Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm nhìn bầu trời nói: "Dù thế nào, ta cũng phải đoạt lại giang sơn mà phụ hoàng để lại. Thẩm gia... nhất định sẽ không ở lại lâu nữa…”

Điện hạ có thể trưởng thành như hôm nay, tiên đế trên trời có linh, nhất định vui mừng.

“Thanh Ngạn, thông báo cho hoàng huynh, giờ Hợi tối nay, lần trước hoàng tẩu hẹn gặp mặt.”

Bạch Thanh Ngạn thở dài: "Rốt cuộc thì ngươi vẫn không nhịn được.”

“Đúng như ngươi nói, ta có thể khống chế được từng quân cờ, nhưng ta không khống chế được lòng người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play