Thực hiện: Clitus x T Y T

Ta kéo Bảo Gia ra, vẻ mặt nàng ấy rất miễn cưỡng.

"Đây là em họ của ta, Thẩm Bảo Gia." Ta kéo nàng giới thiệu với Yến Tiêu Nhiên, thấy có một chiếc lá trên đầu nàng ta, bèn thuận tay lấy xuống.

Thẩm Bảo Gia sững sờ nhìn ta.

Ta nhíu mày: "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Ai ngờ nàng lại thẹn thùng nói: "Biểu ca, động tác vừa rồi của ca...Thực sự rất chu đáo, cẩn thận. Nếu không phải vì ta thích Cố Sâm trước, ta nhất định sẽ thích ngươi..."

Ta lặng lẽ để lại chiếc lá lên đầu nàng ấy: "Ngươi không nên thích ta."

Thẩm Bảo Gia: "..."

Yến Tiêu Nhiên cười nhạo một tiếng, giơ tay lấy chiếc lá khô trên đầu ta xuống: "Bảo Gia… muội muội đang ở trước mặt ta, dụ dỗ bệ hạ sao?"

Thẩm Bảo Gia bình tĩnh trở lại, trừng mắt nhìn Yến Tiêu Nhiên dậm chân nói: "Ngươi còn quyến rũ Cố Sâm trước mặt ta đấy."

"Tấm lòng của thê thiếp với bệ hạ, thiên địa có thể chứng giám, Bảo Gia muội muội cũng đừng đổ oan cho ta."

"Vừa rồi ta với biểu ca nhìn thấy rõ ràng, ngươi cùng vua Nam Lăng giữa ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp."

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa."

Ta xoa xoa đầu: "Bảo Gia, ngươi vào cung là muốn làm gì?"

"À..." Thẩm Bảo Gia vỗ đầu một cái: "Ta nghe nói Cố Sâm phải về đất phong, biểu ca ngươi cũng biết đấy, hắn cứ luôn trốn tránh ta. Vốn nghe nói hắn tiến cung, ta liền muốn ngăn hắn lại, xem có thể giữ hắn thêm vài ngày hay không."

Đuôi mày Yến Tiêu Nhiên khẽ nhướng lên: "Vậy còn không mau đuổi theo, vua Nam Lăng vừa đi, nếu không đuổi theo sẽ không kịp."

Thẩm Bảo Gia bị hắn hù dọa đến sửng sốt, vội vàng xách váy, đuổi theo hướng vừa rồi Cố Sâm rời đi.

Yến Tiêu Nhiên nhìn theo bóng lưng Bảo Gia, vẻ mặt khó lường.

"Ngươi nhìn cái gì, lại có ý đồ gì xấu?" 

Mỗi lần ta nhìn thấy Yến Tiêu Nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy, liền có một dự cảm chẳng lành.

"Không có gì, ta chỉ phát hiện ra một vài điều rất thú vị, muốn chứng minh một chút. Đi thôi, chúng ta hãy quay lại và chuẩn bị. "

Yến Tiêu Nhiên xoay người đi trước. Ta đi theo anh ta, cảm thấy có chút khó hiểu: "Chuẩn bị những gì?"

"Giờ Hợi hôm nay, ngự hoa viên Tây Lương Giác, không gặp không về." Yến Tiêu Nhiên quay đầu lại cười.

Gió đêm thổi qua, vài chiếc lá vàng héo rơi xuống trước mắt ta. Ta xoa xoa tay, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói Cố Sâm sẽ đến sao?" Thời tiết chết tiệt này, thật lạnh quá, nhưng mà thời tiết lạnh như vậy, ta vậy mà không ôm lò sưởi trên giường của mình, lại cùng Yến Tiêu Nhiên ở đây, chờ một người không biết liệu anh ta có xuất hiện hay không.

"Hắn tới mới là ngu xuẩn." Yến Tiêu Nhiên ngược lại vui vẻ tự đắc.

Ta: "Ý ngươi là sao?"

"Lời mời đêm nay vốn là một vỏ bọc, hắn đến, chỉ có thể nói rõ hắn ngu xuẩn, hắn không tới mới có một chút hữu ích."

Yến Tiêu Nhiên khẽ nhếch môi, tuy rằng hắn đang cười, nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào, nó đều là một nụ cười cực kỳ mỉa mai.

Ta phát điên: "Nếu Cố Sâm không đến, chúng ta sẽ làm gì?"

"Ồ, đó là bởi vì có một người khác hẹn ngươi." Yến Tiêu Nhiên nhướng mày với một chút ác ý.

Đột nhiên ta có một cảm giác rất xấu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Yến Tiêu Nhiên đẩy từ sau lưng, ngã nhào ra ngoài.

Ta vừa đứng vững chân thì nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh.

"Ta tưởng ngươi sẽ không đến." Một giọng nói đột ngột phát ra từ phía trước, thần kinh của ta chợt căng thẳng dữ dội.

"Ai, ai ở phía trước?" Ta chỉ cảm thấy sau lưng âm u, giống như có quỷ quái vậy.

"Là ta."  Người dần dần đi từ trong bóng tối tới dưới ánh trăng.

"Biểu ca?" Ta kinh hoàng, tại sao lại là hắn ta?

Thẩm Vệ Quốc mặc một thân trường sam màu lam đậm, làn da màu đồng trong đêm tối cũng không quá nổi bật, toàn thân tỏa ra khí phách anh hùng. Nghe nói trước khi ông ngoại qua đời, hắn đã lớn lên trong quân doanh với ông. Nhưng ta không nghĩ gặp được hắn trong hoàn cảnh này là điều tốt.

"Ta đã chuyển lời cho người trong tẩm cung của ngươi, hẹn ngươi giờ Hợi tối nay gặp mặt ở Tây Lương Giác." Thẩm Vệ Quốc vẻ mặt thâm thúy nhìn ta, khiến ta càng thêm sợ hãi. "Ta tưởng ngươi sẽ không đến, nhưng ngươi tới rồi."

Ta: "..." Ta yên lặng xoay người trừng mắt nhìn nơi Yến Tiêu Nhiên đang ẩn náu.

"Lời ngươi nói ngày hôm đó, cha ta đều nghe thấy rồi."

Ta đột nhiên xoay người nhìn hắn: "Cữu cữu...nghe thấy rồi?" Xong đời, khó trách mấy ngày nay lên triều, luôn cảm thấy ánh mắt cữu cữu nhìn ta có chút không đúng.

"Nhưng mà ngươi..."

Thẩm Vệ Quốc nhìn ta thật sâu: "Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, bất luận là trước triều đình hay trong cung, bọn họ hầu như đều là tai mắt của phụ thân ta, ngươi nói chuyện phải lưu ý một chút."

Ta nhìn hắn có chút sững sờ: "Ngươi...Tại sao ngươi lại nói cho ta biết điều này?"

"Bởi vì... Ta không muốn làm ngươi khó xử." Trong ánh mắt hắn còn xen lẫn những điều ta không hiểu.

Dựa theo tính tình của cữu cữu, nghe được lời ta nói ngày đó, nhất định đã tức giận, nhưng cữu cữu lại giống như không có việc gì, nhất định là bị Thẩm Vệ Quốc thuyết phục rồi. "Cám ơn biểu ca, sau này ta sẽ chú ý, thực ra ngày đó cũng do ta chờ sốt ruột, mới có thể..." Ta cố giải thích một chút.

"Không cần giải thích, ta đều biết." Hắn chắp tay sau lưng, lại cười khổ: "Ngươi tức giận cũng là chuyện nên làm, dù sao ngươi cũng là hoàng đế."

“Không không không, mấy năm nay nếu không phải có cữu cữu giúp đỡ, đến ngôi đế vị ta cũng ngồi không xong, ngày đó ta thật sự không nên nói như vậy với cữu cữu.” Ta vội vàng xua tay, có chút sợ hãi.

Thẩm Vệ Quốc hơi gật đầu: “Tóm lại bệ hạ không cần có gánh nặng tâm lý, ta đã nói qua với phụ thân, người cũng không so đo quá nhiều. Cũng không còn sớm, ta...nên trở về thôi.”

“Biểu ca, cảm ơn lời khuyên của ngươi, hiện tại ngươi làm việc ở trong cung, có một số việc ta còn nương nhờ vào ngươi.”

“Thứ Nhi, ngươi và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lời khách sáo như vậy không cần nói nữa. Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.” Thẩm Vệ Quốc đưa tay ra và siết chặt cánh tay của ta, có chút đau.

Thứ Nhi? Ta có chút ngập ngừng nhìn hắn, cổ cứng đờ, gật đầu nói: “Biểu ca... Ngươi đi trước đi, ta đi dạo xung quanh một chút.”

“Được.” Hắn thu tay, dừng một chút rồi nói: “Thứ Nhi, ngươi cũng đừng  quá thân cận với hoàng hậu của ngươi, ta luôn cảm thấy nàng ta có vấn đề.”

Cái này ta tán thành, ta gật đầu: “Biểu ca yên tâm, hoàng hậu dù sao cũng là công chúa nước láng giềng, ta tự biết chừng mực.”

Hắn gật đầu, xoay người rồi dần biến mất trong bóng đêm.

Ta đợi đến khi không thể nghe được bất cứ động tĩnh nào mới chạy chậm đến phía trước nới Yến Tiêu Nhiên ẩn thân, ai ngờ lại không thấy người đâu nữa. Tên khốn nạn, vậy mà lại để ta ở đây, tự mình chạy trước!

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Ta thở phì phì chạy về tẩm cung, lại thấy hắn đã nằm ở trên giường, vắt chéo chân đợi ta.

“Ôn chuyện cũ xong rồi?” Hắn liếc một cái, giống như đang giận dỗi, có chút không vui.

Ta coi như không nhìn thấy chút cảm xúc này của hắn, ngã xuống giường nằm ngay cạnh hắn, đắc ý hỏi: “Thế nào, diễn xuất vừa rồi của ta, có diễn ra cảm xúc chân thành và chân chất của một hoàng đế bù nhìn chưa?”

“Ha ha…Còn cần diễn sao? Ngươi vốn dĩ chính là như vậy.” Yến tiêu nhiên cười lạnh, châm chọc ta không chút lưu tình.

Ta trừng hắn một cái, tự động xem nhẹ lời hắn nói, nói tiếp: “Ngươi nói xem, hắn tới tìm ta nói những lời này, rốt cuộc có dụng ý gì? Chẳng lẽ thật sự có lòng nhắc nhở ta, phải cẩn trọng lời nói, không để cho cữu cữu nắm được nhược điểm?” 

“Ngươi nói vậy nhưng thật ra rất tin tưởng hắn.” Yến Tiêu Nhiên trả lời cộc lốc.

“Ngươi giận cái gì?” Ta có chút không thể hiểu được, hắn giống như nhìn thấy chồng yêu đương vụng trộm, sau đó mình là người vợ không vui.”

“Ta có thể giận cái gì? Có người làm ngươi phải cẩn thận ta rồi.” Yến Tiêu Nhiên ngồi dậy, trừng mắt nhìn ta, kiêu ngạo nói: “Ta có vấn đề, ta là công chúa nước láng giềng, ngươi muốn giữ khoảng cách với ta?”

Ta khinh bỉ: “Náo loạn nửa ngày, ngươi giận ta chuyện này? Ta không nói như vậy, chẳng lẽ ta phải nói, ngươi là người con gái ta yêu thương, ta sẽ không hoài nghi ngươi?” Ta cũng tức giận: “Lại nói, buổi tối hôm nay đi gặp Thẩm Vệ Quốc, cũng là ngươi sắp xếp, có phải ngươi làm phụ nữ lâu rồi, tính tình cũng vui buồn thất thường giống nhau?” 

Yến Tiêu Nhiên hừ một tiếng: “Tóm lại ta hiểu rõ người này, về sau tốt nhất ngươi nên cẩn thận hắn ta mới phải.”

Ta tò mò: “Rốt cuộc hắn ta có nội tình gì vậy?”

“Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, lúc vừa mới gặp mặt, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt câu dẫn ngươi?” Yến Tiêu Nhiên thanh giọng nói: “Thứ nhi, ngươi thật sự nên để tâm rồi.”

Ta: “…” Tại sao mỗi người đều nói với ta những lời này, chẳng lẽ ta thật sự không có trái tim?

“Thẩm Vệ Quốc thích ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”

Ta kinh hãi: “Hắn thích ta? Hắn thế mà lại thích ta? Hắn thần kinh à?”

“Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không thừa nhận.” Yến Tiêu Nhiên chỉ tay vào đầu ta: “Nếu cữu cữu và mẫu hậu của ngươi đều biết ngươi là con gái, vậy cớ gì Thẩm Vệ Quốc lại không biết?”

“Thẩm Bảo Gia không biết.”

“Thẩm Bảo Gia cũng là con gái, cô ta biết cũng không có lợi gì, nhưng Thẩm Vệ Quốc thì khác, hắn muốn kế vị Thẩm Tiến Trung.” Yến Tiêu Nhiên thu lại nụ cười, đứng đắn nói: “Nếu ta đoán không sai, mục đích chính không phải muốn nhắc nhở ngươi, mà thực ra là thăm dò ngươi.”

“Thăm dò ta, có cái gì để thăm dò?” Ta kinh ngạc, trong lúc nhất thời không hiểu mối liên hệ trong đó.

“Phụ thân.” Thư phòng sáng sủa, rộng rãi, Thẩm Tiến Trung ngồi ở án thư, rất có nhã hứng vẽ tranh chữ. Thẩm Vệ Quốc gõ cửa đi vào, chắp tay hành lễ với ông.

Thẩm Tiến Trung giương mắt nhìn con một cái, không nói một lời, tiếp tục làm việc của mình.

Thẩm Vệ Quốc vẫn luôn đứng chờ ở một bên, mãi cho đến khi Thẩm Tiến Trung buông bút mới nói: “Nhi tử đã thử thăm dò bệ hạ.”

Thẩm Tiến Trung duỗi tay vuốt bộ râu của mình, hỏi: “Hử? Hắn phản ứng thế nào?”

“Không có tham vọng gì, chẳng qua lúc đó quá lo lắng nên đã tức giận.” Thẩm Vệ Quốc thấp giọng trả lời: “Chung quy hắn không thích hợp để thượng vị.”

“Tức giận?” Thẩm Tiến Trung châm biếm: “Làm hoàng đế còn chưa được mấy tháng, vậy mà tính tình lại nóng nảy như thế. Lâu dần, nàng ta rồi sẽ đánh mất chính mình. Vệ Quốc, nuôi hổ là điều mà một người cha không thể làm.”

“Phụ thân, con nghĩ, nàng ấy chẳng qua chỉ là tức giận quá, những chuyện khác, không nhất định dám làm.”

“Hừ, cũng có nghĩa, đến hoàng đế quá cố ta cũng đều chưa từng để vào mắt… Cố Sâm bên kia có động tĩnh gì?”

“Thưa cha, từ sau ngày đại hôn của bệ hạ, vua Nam Lăng chưa từng trở lại thái ấp, trong khoảng thời gian này cũng có vài lần tiến cung, nhưng cũng không có động tĩnh gì lớn, có điều, dường như gần đây hắn rất thân cận với người của Hình Bộ.”

“Hình Bộ? Không cần để ý tới, lão phu có ân cứu lão Trương của Hình Bộ, hắn tự biết phải làm gì.” Thẩm Vệ Quốc khẽ vuốt râu, nhưng lại nheo mắt lóe lên một tia hung ác: "Nhưng nếu Cố Sâm này một ngày không bị loại bỏ, lão phu sẽ không thể yên lòng."   

Thẩm Vệ Quốc rũ đầu không nói gì, Thẩm Tiến Trung như biết hắn đang suy nghĩ điều gì, trong lòng hiểu rõ: “Ngươi yên tâm, sau này vi phụ lên ngôi hoàng đế rồi sẽ không làm tổn thương nàng ta, dù sao nó cũng là cháu ngoại của ta, cũng sẽ là Thái Tử Phi tương lai của ngươi.”

“Nhi tử tạ ân điển của phụ thân.” “Này, đi làm cho cha một chuyện, như vậy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play