Sủng Phi Của Hoàng Đế

Phần 1: Quá khứ - Chương 3: Cổ đại


1 năm


Chương 3: Cổ đại

Sau khi bị quyển sách hút vào bên trong. Trước mặt Triệu Hạ Vũ là một không gian trống ruễnh. Khung cảnh toát lên một màu trắng muốt. Cảnh vật xung quanh đều trống trải, yên tĩnh đến lạ thường. 

Nhưng Triệu Hạ Vũ nhận ra trước mặt cậu còn có một ai khác nữa...

Người đó có cùng khuôn mặt giống Triệu Hạ Vũ. Cùng một thân hình và kiểu dáng.

Nhưng... Triệu Hạ Vũ, cậu không có để tóc dài như vậy. Cũng không mặc đồ cổ trang.

Đứng giữa khoảng không gian tĩnh lặng, hai con người như hai thế giới đang phản chiếu lẫn nhau.

Triệu Hạ Vũ nói trước: "Cậu là ai? Sao lại trông giống tôi đến như vậy? "

Nam thanh niên phía đối diện Triệu Hạ Vũ lên trả lời: "Tôi là Thanh Hạ Vũ và là kiếp trước của Triệu Hạ Vũ"

Triệu Hạ Vũ giật mình khi nghe đến hai chữ "Kiếp trước" chưa hết cậu kinh ngạc nói tiếp: "Cậu nói kiếp trước là có ý gì?"

Thanh Hạ Vũ nở nụ cười hiền hòa nhưng chứa ẩn sâu trong đó là sự lạnh lẽo: "Hiện tại tôi cũng không thể nào nói hết được với cậu. Vì hai chúng ta không có đủ thời gian. Mệnh sống của tôi ở kiếp này gần sắp hết, nên nếu chúng ta đã gặp nhau ở đây. Cũng đã là có duyên với nhau. Tôi mong cậu ở kiếp sau của tôi, xin hãy sống thật tốt cho cơ thể của tôi. Hay chính xác hơn là cơ thể kiếp trước của cậu, và...tránh xa cái người tên Long Thiên Quân"

Cơ thể Thanh Hạ Vũ dần vụn tan biến mất trước mắt của Triệu Hạ Vũ. 

Triệu Hạ Vũ nhìn tình cảnh trước mắt cậu, còn có rất nhiều cái cần phải giải thích: "Cậu nói vậy là sao? Tôi không hiểu gì hết cả? Nhưng cậu là kiếp trước của tôi phải không? Và tại sao phải tránh xa Long Thiên Quân?"

Thanh Hạ Vũ: "Vì Long Thiên Quân, kẻ đã khiến tôi và kiếp trước của cậu chết thê thảm khi mới tuổi 19..."

Lời nói vừa dứt thì Thanh Hạ Vũ đã tan biến vào hư không. Chỉ còn lại một mình cậu với không gian trống ruễnh như lúc ban đầu. 

Triệu Hạ Vũ cậu đây không thể hiểu được Thanh Hạ Vũ nói vậy là muốn có ẩn ý gì trong lời nói cuối cùng trước khi biến mất hoàn toàn.

Triệu Hạ Vũ cố mở mí mắt nặng trĩu lên. Mở mắt ra nhìn thấy cái trần nhà cậu liền có điểm suy nghĩ trong đầu. Vậy tất cả chỉ là mộng thôi sao?

"Nương .... nương... hức... hứ.... nương... nô tì tưởng...hức...hức... người sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.... hức... Thái Y bảo người bị thương rất nặng sợ là sẽ không tỉnh lại...hức...hức... cũng may quá người đã tỉnh lại rồi "

Triệu Hạ Vũ đang mải suy nghĩ trong đầu, thì bỗng có một vật thể lạ ôm lấy cậu khóc lớn. 

Song không chỉ thế trước mặt cậu là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Những đồ vật bài trí ở đây đều khác hẳn so với những gì nơi của cậu. Có lẽ phải nói nó là giống thời cổ đại hơn...

Trước mặt cậu là một mỹ nhân xinh đẹp. Cả đời cậu chưa có một cô gái nào lại có thể thân mật đến mức như vậy.

Cậu liền thở dài một hơi. Vậy đây chính là kiếp trước của mình rồi. Cậu liền gỡ đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé ra. Cậu nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đang rơi xuống khuôn mặt nhỏ xinh xắn kia. Giọng trầm thấp mà nói: "Xin lỗi, làm em lo lắng cho ta. Nhưng hiện tại không nhớ em là ai? Thế nhưng ta có thể cảm nhận được chân tình của em dành cho ta"

Cô gái nhỏ trước mặt ngước nhìn lên, cô trừng đôi mắt lớn nhìn nương nương nhà mình. Giọng bắt đầu hốt hoảng mà khóc lớn hơn: "Nương...nương...ng... người đừng có đùa nữa, người nói vậy là có ý gì. Chẳng lẽ người đã quên người là ai và quên nô tì là ai luôn rồi sao?"

Triệu Hạ Vũ ân cần xoa đầu cô gái nhỏ: "Thật sự xin lỗi em, ta không thể nhớ"

Cô gái nhỏ đứng dậy nhanh chóng nói: "Nương nương, người đợi em một lát, em đi gọi thái y tới để xem tình hình của người"

Cô gái nhỏ chưa kịp quay người rời đi đã bị Triệu Hạ Vũ một tay kéo lại tay cô, để cô ngồi yên lại vị trí của mình. 

Triệu Hạ Vũ nói: "Chuyện của ta mất trí nhớ xin em đừng nói cho ai khác biết"

"Nhưng mà..."

Triệu Hạ Vũ giọng nói cầu khẩn: "Ta xin em đấy "

Đối với cậu mà nói, chính bản thân mình đã là xuyên không. Căn cứ vào trong lúc xuyên lại gặp kiếp trước của mình. Nói vậy hóa ra kiếp trước Triệu Hạ Vũ cậu phải chết trẻ như vậy sao...

Chính vì vậy cậu không muốn cho ai biết chuyện mình mất trí nhớ. Làm như vậy không khác gì xướng mắt cho kẻ thù biết và còn hại đi chính bản thân mình dẫn đến vài cái tai họa không nên có. Vẫn nên chọn loại biện pháp phòng ngừa này hơn.

Cô gái nhìn gương mặt cầu khẩn của nương nương nhà mình lại có chút đau lòng, nói: "Em đã hiểu, nương nương người cũng mệt rồi nên nghỉ đi, em không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa"

Triệu Hạ Vũ: "Em còn chưa cho ta biết tên của em là gì? Và ta là ai?"

Cô gái nhỏ liền trả lời: "Em là Linh Thúy, nương nương cứ gọi em là tiểu Thúy là được rồi. Còn nương nương chính là Thanh Hạ Vũ con trai đầu của phủ tướng quân Thanh và là phi tử của hoàng thượng. Chức vị của người hiện tại là đang Tứ phẩm Kim Quý Nghi ở Phủ Kim Ngọc"

Triệu Hạ Vũ sau khi nghe về thân phận kiếp trước của mình. Cậu liền giật mình hốt hoảng nghe đến mình là phi tử của hoàng thượng. Đã thế chức vị sao lại thấp thế kia. 

Triệu Hạ Vũ lúc còn ở thời hiện đại, thì cũng phải nói là không thích xem phim cổ trang thuộc thể loại cung đình cho lắm. Bởi vì trong lòng cậu, phim cổ trang cung đình là những nội dung tranh đấu lẫn nhau. Các phi tần của hoàng thượng vì muốn đắc sủng mà không ngần ngại ra tay giết hại nhau. Cậu thật sự không muốn nghĩ tới, nhưng không có nghĩa cậu không xem là không biết các chức vị trong cung. Đã thế, tên hoàng thượng kia ít nhất ngươi cũng phải có tâm cho ta chức vị cao hơn chứ. 

Triệu Hạ Vũ bĩu môi một cái: "Em nói ta làm phi tử của hoàng thượng. Nhưng rõ ràng ta là nam nhân mà sao có thể làm phi tử của hắn"

Linh Thúy khó hiểu nhìn Triệu Hạ Vũ xong như nhớ ra cái gì nói: "Em quên mất, người hiện tại đang mất trí nhớ. Ở đất nước chúng ta rất sủng nam nhân. Hoàng đế chỉ có ưa thích nam nhân không có thích nữ nhân nhiều. Vậy nên nương nương người chính là phi tử của hoàng thượng"

Nghe xong Triệu Hạ Vũ liền đả động: "Sao đất nước này lại có thể vô lý như thế chứ? Nam nhân thì làm sao có thể sinh con nối dõi cho hoàng thượng được chứ?"

Linh Thúy cười: "Nương nương người cứ nói đùa, họ nhà thanh chúng ta với nhà Bảo Long, Nam, Dạ, chúng ta đều thuộc hoàng tộc. Hoàn toàn có thể sinh con cho Hoàng Thượng nên vấn đề này không cần phải lo"

Triệu Kim Ngưu ngớ người: "Hả...? tiểu Thúy em là đang nói đùa ta phải không!!!"

Linh Thúy: "Hoàn toàn đều là tất cả đều là sự thật. Nương nương người cũng đã mệt rồi người nên đi nghỉ đi ngày hôm sau em sẽ kể hết mọi chuyện cho Nương Nương nghe, xem thử nương nương người có thể phục hồi trí nhớ được hay không"

Triệu Hạ Vũ: "Tiểu Thúy, ta cảm ơn em"

Linh Thúy dịu dàng, từ tốn: "Nương nương người không cần phải khách sáo với em đâu. Em còn nợ nương nương một ơn cứu mạng nữa mà. Đối với em người chính là gia đình của em. Thôi người nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Em đi đây"

Linh Thúy khép cánh cửa phòng lại thật nhẹ nhàng. Để lại Triệu Hạ Vũ một mình ở trong với nhiều suy nghĩ phức tạp. 

 Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play