Sếp Ơi, Em Yêu Sếp!

Chương 2


1 năm


Cố Tiêu đứng trước mặt tôi, có thể cảm giác được ánh mắt của anh ta quét qua tôi từng li từng tí, một lúc lâu sau, anh ném bộ đồ ngủ lên người tôi, rồi xoay người rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đây chính là sự chừng mực của Cố Tiêu, chuyện tối nay, cách tốt nhất là nên giả ngu.

Ngày hôm sau, cuộc họp được tổ chức như đã định, tôi thử nói láo thăm dò nhà cung cấp đang ngồi đối diện.

"Tác phẩm điêu khắc trong sảnh của anh rất nghệ thuật và độc đáo."

Nhà cung cấp lập tức đỏ mặt, bắt đầu giới thiệu với tôi một cách tự hào. Tôi rất vui, thật cao hứng, nói dối thuận lợi, có vẻ như ngày hôm qua chỉ là tai nạn.

Đàm phán xong hợp đồng với giá cả phù hợp, trên mặt Cố Tiêu lộ ra ý cười.

"Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn một bữa ngon."

Chúng tôi dùng bữa tại nhà hàng Argentina, có thể nhìn toàn cảnh ra sông Seine và Nhà thờ Đức Bà từ cửa sổ, gió buổi tối mát mẻ và quang cảnh thật tuyệt.

Người phục vụ chu đáo mở rượu vang đỏ, khi anh ta đang rót rượu vào ly của tôi, Cố Tiêu đưa tay ra ngăn lại.

"Tôi không dám cho cô uống nữa."

Tôi hơi đỏ mặt, bối rối nhìn đi chỗ khác.

Cố Tiêu thần sắc thoải mái, một tay chống ở lưng ghế, một tay giật giật cái nơ. Xương quai xanh rõ ràng, quả táo Adam nhô ra, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh hơi cong lại đặt trên chiếc cà vạt đen, đánh mạnh vào thị giác của tôi.

Tôi cảm thấy choáng váng.

Anh nói mấy câu, tôi nghe không rõ, Cố Tiêu theo tầm nhìn của tôi, thấy tôi đang nhìn cà vạt của anh.

"Thư ký Tống thích chiếc cà vạt này à? Cô có muốn tặng cho bạn bè không? Bên cạnh có trung tâm thương mại, lát nữa cô có thể đi mua sắm."

Tôi lắc đầu.

“Tôi thực sự muốn bị chiếc cà vạt của anh trói lại…”

Tôi đi chết đây!!!

Tôi không dám nhìn mặt Cố Tiêu, hốt hoảng đứng dậy, lấy tốc độ ánh sáng biến mất trước mắt anh.

Một mình tôi đi dọc sông Seine, khóc không ra nước mắt, thậm chí muốn nhảy xuống.

Tôi phải làm gì đây? Những gì tôi nói có bị tính là quấy rối ở nơi công sở không? Cố Tiêu sẽ sa thải tôi chứ? Mức lương cao như vậy, tôi không thể bỏ được!

Tôi đứng bên bờ sông, gió thổi rất mạnh, tôi thẫn thờ nhìn xuống. Đột nhiên, một anh người Pháp lao về phía tôi, vừa nói tiếng Pháp vừa kéo tôi vào trong.

Anh trai đó tên Allen, vừa đẹp trai lại tốt bụng, anh nghĩ tôi sẽ nhảy xuống sông tự tử. Anh niềm nở mời tôi đi ăn tối và khen khả năng phát âm tiếng Pháp của tôi rất tốt.

Chúng tôi ngồi uống bia trong một quán gần bờ sông, đối mặt với những người xa lạ trên đường phố ở nước ngoài, tôi chợt muốn tâm sự chuyện trong lòng mình.

"Nếu người anh thích từ chối anh, anh sẽ làm gì? Sau này hai người còn có thể làm bạn được không?"

Allen cau mày ngạc nhiên.

"Người đàn ông nào lại có thể từ chối một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh như cô?"

Aaa, đúng là người Pháp, đáng yêu thế.

"Tống, Paris là nơi lãng mạn nhất trên thế giới. Hãy chữa lành tâm hồn mình bằng một tình yêu mới. Đi thôi, đêm nay nên buông thả mình một chút. Tôi thấy cô có một tâm hồn thú vị dưới lớp áo lỗi thời này.”

Sau vài ly bia, Allen nói với tôi anh ấy là một nhà thiết kế thời trang và mở một studio với bạn trai, rồi nồng nhiệt mời tôi đến một quán bar gần đó.

Anh là gay, nên tôi không còn cảnh giác với anh như trước.

Tại quán bar, chúng tôi vừa uống vừa  nhảy. Allen kéo tôi nhảy rumba, rumba là một điệu nhảy cuồng nhiệt, tôi bị anh ấy xoay tròn, đến cuối điệu nhảy, búi tóc tôi bung ra, còn kính thì bị ném đâu mất. Tiếng vỗ tay xung quanh rất lớn, tôi cảm thấy trong người đầy nhiệt huyết. Tôi choáng váng, hoa mắt nhưng lại hết sức phấn khích.

Có nhiều anh chàng xin số điện thoại của tôi nhưng tôi đều lắc đầu từ chối.

"Không, không ai trong các anh đẹp trai bằng Cố Tiêu, ừ, Cố Tiêu đẹp trai nhất."

Tôi đang lau nước mắt, thương tiếc cho mối tình chưa chớm đã vội tàn, có lẽ còn có sự nghiệp huy hoàng mà ngắn ngủi này của tôi nữa.

"Tống, xem ra cô rất thích anh ta."

Allen thở dài và nhập số của anh ấy vào điện thoại tôi.

"Ngày mai sẽ có một buổi trình diễn thời trang, tôi chân thành mời cô đến tham dự."

Allen chu đáo tiễn tôi về khách sạn, tôi vào thang máy, đầu óc tỉnh táo một chút.

Tôi rút thẻ phòng trong túi ra, quẹt cửa một lúc lâu nhưng không vào được. Vừa giận vừa buồn, tôi dùng sức đập cửa.

"Ngay cả mày cũng khi dễ tao, sao không mở cửa cho tao! Cố Tiêu đã không mở lòng với tao, cửa nát như mày cũng không chịu mở. Mày nghĩ mày được mạ vàng sao?”

"Cót két.."

Cánh cửa từ từ mở ra, Cố Tiêu đứng trước mặt tôi, mặt anh đen như đít nồi, khăn tắm quấn quanh eo, mái tóc còn ướt sũng nước.

Mắt tôi mở to kinh ngạc, đưa tay về phía trước.

"Cánh cửa này cũng có cơ bụng tám múi? Trời ơi, cánh cửa này hoàn hảo quá!"
Tôi đưa tay sờ cơ bụng của Cố Tiêu, làn da mịn màng, đàn hồi lại còn săn chắc như vậy. Tôi thích đến nỗi không muốn buông tay, ế, cái này có phải có phải mỹ nhân ngư trong truyền thuyết không?

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở, giọng Cố Tiêu khàn khàn.

"Tống Thanh Như, cô dám sờ xuống chút nữa thử xem?

Con yêu tinh này đang mời tôi sao? Này, một con yêu tinh cuồng nhiệt, ngay cả cánh cửa còn hào phóng hơn Cố Tiêu.

Trong lòng tôi có chút chua xót, gật đầu và duỗi tay xuống.

"OK cảm ơn."

Cổ tay tôi bị bóp mạnh, đau đến nổi khiến tôi tức giận.

"Sao có thể nói mà không giữ lời hả?"

Vừa ngẩng đầu lên tôi liền nhìn thấy khuôn mặt của Cố Tiêu, mái tóc xõa đang nhỏ nước, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt đen không thấy đáy, quai hàm bạnh ra.

"Cố…Cố…Cố Tiêu?"

Tôi giật mình tỉnh lại, lắp bắp vì sợ hãi.

"Cố tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Cố Tiêu kéo tôi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

"Tống Thanh Như, cô đã đi đâu? Tôi gọi rất nhiều cuộc cũng không trả lời, WeChat cũng không phản hồi! Suýt chút nữa tôi đã báo cảnh sát rồi, cô lại đi uống rượu một mình?"

Nghe có vẻ như anh ta quan tâm đến tôi, đây là Cố Tiêu phải không?

Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi đến Paris, mỗi lần xong công việc, chúng tôi lại chia tay nhau. Cố Tiêu đến tiệc chiêu đãi của một người bạn, còn tôi đi mua sắm túi xách. Chúng tôi sẽ không liên lạc cho đến khi lên máy bay.

Sao đột nhiên lại quan tâm đến sự an toàn của tôi vậy?

Tôi nheo mắt nhìn Cố Tiêu, đầu óc hỗn loạn.

"Được rồi!"

Tôi vỗ đùi.

"Đồ yêu tinh! Sao dám biến thành bộ dạng của Cố Tiêu!"

Cố Tiêu: “…”

Tôi lao đến chụp lấy mặt anh.

"Không cho phép mày biến thành anh ấy, Cố Tiêu đẹp trai như vậy, mày không giống anh ấy, đổi lại cho tao, tên yêu tinh xấu xa này!”

Cố Tiêu vặn cánh tay và đè lên người tôi.

"Tống Thanh Như, cô quậy xong chưa?"

Tôi cố gắng giãy giụa vô tình làm chiếc khăn quấn ngang eo của Cố Tiêu rơi ra.

Cả hai trố mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh chằm chằm.

"Ừng ực…”

Tiếng tôi nuốt nước bọt thật lớn.

Thực sự lớn. (Lời tác giả: mình nói là giọng nói, không phải thứ khác, các bạn đừng nghĩ bậy nhá,kkk.)

"Nhắm mắt lại!"

Tôi bướng bỉnh ngẩng đầu lên.

"Không nhắm, tôi cả đời này hành thiện tích đức, cái này tôi nên nhìn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play