Sếp Ơi, Em Yêu Sếp!

Chương 1


1 năm


Cố Tiêu và tôi là huyền thoại trong giới kinh doanh. Nữ trợ lý có khuôn mặt lạnh lùng kết hợp với tổng tài độc đoán, máu lạnh lại cứng rắn. Mọi người đều nói rằng tôi không trụ nổi một tháng.

Nhưng cuối cùng chúng tôi đã cộng tác được ba năm, cùng nhau đưa tập đoàn Cố thị lên tầm cao mới.

Cố Tiêu nói anh ấy cảm thấy thoải mái nhất khi có một người phụ nữ như tôi làm thư ký.

Tôi đeo kính gọng đen, tóc búi gọn gàng. Tủ đầy ắp những chiếc áo sơ mi trắng được cắt may cẩn thận, những chiếc váy màu đen dài qua đầu gối, dưới chân là đôi giày cao gót 7 phân.

Tôi thông thạo bốn ngoại ngữ, có hai bằng thạc sĩ của Đại học Harvard và đại học Yale, tôi nhìn mọi người bằng con mắt lạnh lùng và tỉnh táo. Những người phụ nữ trong công ty đều lần lượt muốn nhảy lên người Cố Tiêu, ngoại trừ tôi.

Mọi người đều nói thư ký Tống ngay cả chủ tịch Cố cũng không thích, cô ấy chắc chắn là người đồng tính.

Cũng có người nói thư ký Tống ngày thường rảnh rổi một là đọc Đạo Đức Kinh, hai là Trang Tử, có thể tư tưởng đã ở cảnh giới quá cao, nhìn thấu hồng trần rồi.

Cố Tiêu dĩ nhiên cũng nghe được tin đồn này, thường xuyên chế nhạo tôi.

"Thư ký Tống, cô thật sự không thích đàn ông sao?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sắc bén, ngũ quan đẹp như tạc tượng. Anh mặc bộ âu phục tươm tất, đôi tay trắng trẻo mảnh khảnh giật giật cà vạt, quả táo Adam nhô cao khẽ lăn lộn, từ trên xuống dưới toát ra một hơi thở quyến rũ chết người.

Không được, tôi thờ ơ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng.

Tôi không nói được vì nước miếng sẽ chảy xuống bất cứ lúc nào.

Cố Tiêu cười thật tươi, vươn tay vỗ vai tôi.

"Ha ha, ban giám đốc luôn cảm thấy chi phí đi lại quá cao, nếu như tôi sớm biết việc này, lần sau chúng ta ra ngoài thuê một phòng tiêu chuẩn là đủ rồi."

Đương nhiên là Cố Tiêu đang nói đùa, anh ta đi đến đâu thì chỉ ở phòng tổng thống thôi, nhưng tôi lại bắt đầu ảo tưởng rồi. Tôi lấy tập tài liệu che đầu, nấp đằng sau nhìn anh ta không chớp mắt.

Cố Tiêu tưởng tôi giận, khẽ ho một tiếng, cố nén cười.

"Xin lỗi, thư ký Tống, chỉ là nói đùa thôi, đừng nghiêm túc như vậy."

Kết cục của việc giả vờ hung hăng là Cố Tiêu ngày càng tin tưởng tôi hơn, và cũng ngày càng không còn coi tôi là phụ nữ nữa.

Tôi không muốn như vậy,  từ ngày đầu tiên vào công ty, tôi đã yêu Cố Tiêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng tôi lại là người có lòng tự trọng rất cao. Khi còn nhỏ, tôi đã là một học sinh giỏi, trong mắt mọi người tôi luôn vượt trội, tôi không thể nào chịu nổi nếu như bị người ta từ chối.

Đức Phật có dạy: Tâm không động thì người không động, không động thì sẽ không tổn thương.

Trước khi Cố Tiêu từ chối tôi, trái tim tôi đã lựa chọn từ chối anh ấy trước, tôi vẫn luôn thắng trong trò chơi này, làm chung với nhau ba năm, tôi đã hoàn toàn tê liệt.

Lần này Cố thị sắp đàm phán một hợp đồng quan trọng, Cố Tiêu và tôi bay đến Paris công tác.

Trong phòng tổng thống của anh, chúng tôi kiểm tra các tài liệu sẽ được sử dụng vào ngày mai, Cố Tiêu đột nhiên cau mày, gõ tài liệu trong tay lên mặt bàn.

"Chỗ này bị sai rồi, hợp đồng đơn giản như vậy, thư ký Tống, cô không nên phạm sai lầm này.”

"Đầu óc cô đang suy nghĩ gì?"

Tôi mở miệng, đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh bí ẩn nào đó đang bao trùm lấy tôi.

"Nghĩ về anh"

Lời vừa dứt, căn phòng trở nên im lặng, tôi dùng ngón chân cào cào xuống sàn.

Cố Tiêu có chút không phản ứng kịp, anh nhướng mày, kinh ngạc nói:

"Tống Thanh Như, cô đang nói cái gì?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng tìm cách lấp liếm, tôi suy nghĩ trong đầu mọi thứ, nhưng lời tôi nói ra lại là:

"Cố Tiêu, tôi yêu anh"

Trước khi Cố Tiêu kịp phản ứng, tôi đột ngột đứng dậy và bỏ chạy, không có tiền đồ.

Tôi lao vào phòng tắm, dội nước lạnh vào mặt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Trong bữa tiệc tối nay chúng tôi đều uống rất nhiều rượu, một chút đi ra ngoài tôi sẽ nói mình say nên nói bậy bạ.

Tôi nằm trên bồn cầu, đưa tay ngoáy cổ họng một lúc, thuận lợi nôn ra mọi thứ.

Tôi cố tình chừa một khoảng trống trên cửa, quả nhiên Cố Tiêu nghe thấy tôi nôn.

Sau khi nôn xong, tôi súc miệng, hít thở sâu ba lần, chải đầu và bình tĩnh đi ra ngoài.

Cố Tiêu đứng trên ban công hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, tô thêm vẻ đẹp mơ hồ trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Bên ngoài bóng cây đung đưa, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió, Cố Tiêu búng tàn thuốc trong tay, tinh nghịch nhìn tôi.

"Paris đúng là thành phố lãng mạn, đi đường có thể bắt gặp các cặp đôi đang ôm nhau. Thư ký Tống, tối nay cô uống nhiều quá à, vừa rồi cô nhầm tôi với người yêu nào?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, có bậc thang thì nhanh leo xuống, đừng nói nhảm nữa.

Tôi gật đầu, bình tĩnh đi về phía anh.

"Tôi không có uống nhiều, Cố Tiêu, tôk thích anh, từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã thích anh.”

Điếu thuốc tuột khỏi ngón tay thon dài của Cố Tiêu, rơi xuống đất.

Tôi cúi đầu, chúng tôi đang ở lầu bốn, giờ nhảy xuống hẳn có thể té chết chứ?

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ phía trên.

"Tống Thanh Như, cô nói nghiêm tức chứ?"

Lúc này, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn với mình, dường như tôi không thể nói dối Cố Tiêu.

Tình huống này, không thể nói láo, cũng không thể mở miệng ra nói mấy lời kỳ quái này được, tôi phải làm gì bây giờ?

Nhắm mắt lại, tôi ngã thẳng ra sau, giả bộ bất tỉnh. Như vậy, Cố Tiêu sẽ tưởng tôi say, nhất định không truy cứu nữa.

Quả nhiên, một đôi tay to khỏe ôm eo tôi, Cố Tiêu thăm dò nhìn tôi một lúc rồi thở dài.

"Thư ký Tống không giỏi uống rượu rồi."

Cố Tiêu ôm ngang người tôi, tôi nhắm chặt mắt không dám cử động.

Phòng của tôi ở cạnh Cố Tiêu, chỉ cần Cố Tiêu ném tôi trở lại giường, ngày mai đánh chết tôi cũng không nói chuyện với anh ta, xin nghỉ phép, gửi wechat giải thích một hồi, chuyện này coi như kết thúc.

Điều tôi không ngờ tới, Cố Tiêu lại tỉ mỉ như vậy.

Tôi đã biết từ lâu anh ta có bệnh thích sạch sẽ, nhưng không nghĩ bệnh sạch sẽ này cũng phát tát lên người khác.

Tôi lặng lẽ nâng mí mắt, thấy Cố Tiêu đang nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên váy của tôi.

Lúc nãy khi tôi nôn có dính một ít vào váy, sếp có thể đừng để ý đến tôi được không, tôi sẽ tự mình đi tắm thay quần áo.

Tôi không ngừng cầu xin trong lòng, sau đó tôi cảm thấy Cố Tiêu di chuyển.

Có tiếng bước chân đi tới, anh ta đi rồi chứ?

Một lúc sau, “bộp”, tiếng vali của tôi được mở ra.

Anh ta muốn làm gì, không phải muốn tự mình thay đồ ngủ cho tôi chứ?

Nghĩ đến bộ đồ ngủ, tôi hít một hơi lạnh.

Bề ngoài tôi là một người nghiêm túc, nhưng bên trong lại rất nóng bỏng. Biểu hiện cụ thể là ở chỗ làm tôi ăn mặc chỉn chu hơn ai hết, nhưng đồ ngủ của tôi, bộ nào lấy ra cũng giống như những bức ảnh cần phải kiểm duyệt.

Cố Tiêu nhìn thấy bộ đồ ngủ đó, anh ta sẽ nghĩ gì về tôi?

Tôi nằm trên giường, không kiềm chế được mặt đỏ bừng.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân đều đều và mạnh mẽ, Cố Tiêu lại đi về phía tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play