Sếp Ơi, Em Yêu Sếp!

Chương 3


1 năm


Cố Tiêu đứng trước mặt tôi như vậy, ai chịu nổi đây? Tôi không chịu nổi.

Tôi quàng tay quanh cổ và chồm tới hôn anh.

"Cố Tiêu, dáng vẻ không mặc quần áo của anh nhìn rất đẹp."

Hai đôi môi chạm nhau, như dòng điện êm đềm chạy trong từng mạch máu tôi, rồi tôi chẳng còn biết gì nữa.

Hình như do thiếu dưỡng khí nên tôi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Allen giọng điệu vui vẻ rủ tôi đi xem buổi biểu diễn, xe anh ấy đã đợi sẵn ở tầng dưới, bảo tôi nhanh lên.

Tôi bối rối mở mắt ra, hốt hoảng khi phát hiện ra tôi thực sự đang ngủ trong phòng Cố Tiêu.

Những mảnh vỡ ký ức của đêm qua lần lượt hiện lên trong đầu, tôi che mặt hét lên một tiếng.

Lúc này, tôi có yêu tiền đến đâu cũng không còn mặt mũi nào ở lại công ty nữa. Tôi như xác sống thay quần áo đi xuống lầu, trong lòng đã có quyết định, sau khi trở về, tôi sẽ lấy tốc độ ánh sáng để từ chức, đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Cố Tiêu nữa.

“Này, Tống, đây là buổi biểu diễn thời trang…”

Allen nhìn tôi chê trách , rồi đưa tôi đi thay quần áo, tạo kiểu tóc.

Tôi phó mặc cho anh ta như một con rối, cầm điện thoại đặt vé máy bay, không chần chừ gì nữa, tối nay tôi sẽ về ngay.

Lao ra khỏi nước Pháp, rời khỏi trái đất và vùi đầu vào sao Hỏa để sống.

"Oa, Tống, cô còn đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi."

Allen khoa trương hét lên, tôi nhìn tấm gương trước mặt bị chính mình làm cho kinh ngạc.

Một mái tóc dày gợn sóng, đôi môi đỏ mọng, chiếc váy đen thấp cổ để lộ xương quai xanh thanh tú và một làn da trắng nõn.

Tôi đặt tay lên ngực.

"Đổi cho tôi đi, hở hang quá."

Allen lắc đầu.

"Không, Tống, nó rất đẹp, cô phải tự tin lên, mọi người sẽ bị phong cách ngày hôm nay của cô quyến rũ.”

"Chúa ơi, cô thực sự là nàng thơ của tôi, tôi đã có cảm hứng cho quần áo mùa tới."

Tôi không được tự nhiên cùng anh ta đến buổi biểu diễn, tiệc tùng, các bóng hồng vây quanh, phóng viên cầm máy quay phim và chụp hình lia lịa.

Tôi còn nhìn thấy một số ngôi sao nữ đang nổi trong nước.

Giang San đang cầm ly rượu, mặc chiếc váy bó sát cơ thể, cô ấy ngẩng đầu lên, cười nói với người đàn ông bên cạnh.

Nhìn thấy cô ấy tôi càng khó chịu hơn.

Giang San là bạn gái tin đồn của Cố Tiêu.

Phóng viên đã nhiều lần chụp được ảnh hai người họ đi chơi, nhưng tôi biết họ chỉ là bạn tốt, và có lẽ họ còn hơn cả bạn tốt. Giang San đã đến công ty mấy lần, có khi cô ấy còn đến phòng làm việc tìm Cố Tiêu. Thái độ Cố Tiêu luôn nhàn nhạt nên không ai đoán được anh ấy đang nghĩ gì.

"Cố Tiêu, bạn của em ở nông thôn có một nhà máy rượu, anh ấy mời chúng ta đến chơi, ngày mai cùng nhau đi, được không?"

"Không, ngày mai tôi phải về nước."

"Ồ, để thư ký Tống của anh đổi vé, ở lại thêm hai ngày, được không?"

Giọng nói nỉ non của Giang San truyền đến, tôi cứng đờ cả người, Cố Tiêu cũng ở đây sao?

Thật sự sợ điều gì sẽ gặp điều đó, tôi hận không thể độn thổ xuống đất, nhưng Giang San đã kéo Cố Tiêu đi về phía chúng tôi.

"Này Allen, bộ sưu tập mới mùa này của anh thật tuyệt!"

Hai người chào hỏi thân mật, Cố Tiêu mím môi nhìn tôi chăm chú.

Không khí xung quanh dường như đông cứng lại, hai cánh tay tôi nổi da gà. Tối qua tôi cưỡng hôn Cố Tiêu, Cố Tiêu nhất định hận tôi chết đi được, không phải muốn đánh tôi chứ?

"Allen, bạn gái của anh thật xinh đẹp."

Allen gật đầu và vòng tay qua eo tôi.

"Để tôi giới thiệu, cô Tống, Tống Thanh Như, đây là Giang San."

Giang San mím môi cười, chọc chọc cánh tay của Cố Tiêu đang đứng bên cạnh.

"Này, cô ấy trùng tên với thư ký Tống lỗi thời của anh."

Cố Tiêu giơ tay, tôi lập tức xấu hổ ôm đầu.

"Xin lỗi Cố tổng, tôi sai rồi!"

Một chiếc áo ấm áp được khoác lên người tôi, che đi một mảng lớn thanh xuân trên ngực.

Cố Tiêu sắc mặt trầm xuống, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ lạnh.

"Cô sai cái gì?"

"Yêu anh là lỗi của tôi, nhất định tôi sẽ đau khổ. Cố Tiêu, trước khi đi, anh có thể ôm tôi lần cuối được không?"

Tất cả mọi người đều im lặng, ly rượu trong tay Giang San rơi xuống đất.

Cả người tôi như tan thành mây khói, bốc hơi đi.

Tôi bình tĩnh lại, cố gắng vùng vẫy lần cuối.

"Hì hì, đùa thôi."

"Không ôm cũng không sao. Nụ hôn đêm qua cũng đủ để tôi nhớ suốt đời rồi.”

Tôi quay đầu, đá văng đôi giày cao gót, tay cầm gấu váy bỏ chạy, ánh đèn sân khấu không ngừng nhấp nháy sau lưng.

Mẹ ơi, cứu mạng…

Tôi trở về khách sạn thu dọn hành lý, thậm chí còn không kịp thay quần áo, trực tiếp bay về Trung Quốc.

Tôi không dám ở lại thành phố A nữa, tôi về quê, gửi cho Cố Tiêu đơn nghỉ việc qua WeChat, rồi lập tức tắt điện thoại.

Kiếp này tôi sẽ không còn mặt mũi nào gặp anh ấy nữa, lương mấy triệu một năm của tôi, tạm biệt.

Ngay sau đó, tôi mở máy tính, thấy tin tức của Giang San trên Weibo.

"Có người thứ ba xen vào? Nghi ngờ Giang San bị Cố tổng giàu có bỏ rơi!”

"Tình yêu mới của Cố Tiêu, người đẹp bí ẩn này là ai?"

Trong bức ảnh, tôi tay cầm gấu váy chạy loạn xạ, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen tung bay, trên người khoác chiếc áo khoác của Cố Tiêu, Cố Tiêu đang đuổi theo tôi. Hình ảnh thật đẹp, giống như cô bé Lọ Lem chạy trốn khỏi cung điện lúc nửa đêm.

Thật đáng tiếc hoàng tử theo đuổi Lọ Lem vì tình yêu, Cố Tiêu cũng làm điều đó nhưng để dạy cho tôi một bài học.

Nghĩ đến những thủ đoạn của anh ta trong trung tâm thương mại, tôi rùng mình, Cố Tiêu tính cách lãnh đạm, lạnh lùng, tôi đã làm anh ta mất mặt như vậy, tuyệt đối không để anh ta tìm được tôi.

"Chị, đây thật sự là chị, trời ạ, chị thật lợi hại, có thể khiến nữ minh tinh ra chuồng gà."

"Đây là Cố tổng phải không? Anh ấy đẹp trai quá. Em còn tưởng là một ông lão tầm 70, 80 tuổi. Không ngờ anh ấy lại đẹp trai như vậy."

Em gái tôi Tống Tiểu Vũ hét lên, tôi gập máy tính trong tích tắc.

"Im miệng."

Để tránh những câu hỏi không ngừng của Tống Tiểu Vũ, tôi xách vali đi du lịch.

Những năm qua, tôi đã cống hiến hết mình cho công việc và kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tôi không có thời gian để tận hưởng cuộc sống. Bây giờ mất việc, mất tình, mất luôn cả sĩ diện, nghèo lắm chỉ còn tiền thôi.

Tôi đang ngồi ở khoang hạng nhất của máy bay, bên chân là túi xách tay nhỏ mới ra mắt, phiên bản giới hạn, cảm thấy cô đơn vô cùng.

Con người có một loại tự ti, sau khi tình hình xấu đi đến một mức độ nhất định, họ sẽ nảy sinh tâm lý nổi loạn, muốn xem ông trời có thể làm gì mình nữa.

Tôi đã mất mặt như thế này, tôi muốn giải phóng bản thân và trở về bản tính thật sự của mình.

Tôi đeo kính áp tròng, trang điểm tinh tế, mua rất nhiều bộ bikini gợi cảm, nằm trên bãi biển cát trắng như tuyết ở nước ngoài, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của mọi ngườ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play