“Không tin sao?” Nhị hoàng tử vô cùng hứng thú nghịch quân cờ trắng trong tay, bình tĩnh cười nói.

 “Phụ hoàng là người dễ mềm lòng, trong lúc nhất thời say rượu thất hứa, không dám nói cho mẫu hậu biết, cũng không thể nhẫn tâm xóa sạch cốt nhục trong bụng Tần quý phi, đành phải chịu đựng, cố gắng tìm cách che giấu việc này. Chuyện lớn như vậy, người biết việc này trong cung lại chỉ có cung nhân trong trong cung quý phi và thái y bắt mạch, ngay cả tâm phúc của phụ hoàng cũng không biết gì. Chuyện bí mật như vậy, nhưng cố tình vẫn để mẫu hâu gặp Tần quý phi hỏi han ra được.”

Nhị hoàng tử khẽ dừng lại, cười như không cười nhìn về phía Thái tử: "Ngươi nói, trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp vậy sao?"

Hai tay buông thõng bên người của Thái tử không khống chế được nắm chặt thành quyền, động tác cứng đờ xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống nhị hoàng tử, ánh mắt đen như mực.

Thấy người luôn lạnh nhạt bình tĩnh cuối cùng cũng không chịu được, nhị hoàng tử không nhịn được cười vui sướng, thanh âm tràn đầy ác ý: "Đều là vì ta, tam đệ."

 “Ngươi cũng không biết, Tần quý phi kia ngu xuẩn đến mức nào. Phụ hoàng bảo bà ta giấu chuyện có thai bà ta lại lập tức nghe theo, phụ hoàng nói bà ta không được tự tiện ra khỏi cung bà ta cũng đồng ý. Rõ ràng là cơ hội ly gián tình cảm phụ hoàng và hoàng hậu như vậy, nhưng trong lòng bà ta chỉ nghĩ đến phụ hoàng, không dám trái lời.”

 “ “Không có Hoàng Hậu, bệ hạ sẽ thích những người khác “, “bệ hạ vui vẻ, ta cũng vui vẻ”, ngươi nghe xem đây đều là những lời ngu xuẩn.”

Nhị hoàng tử châm chọc không thôi: “Nếu bà ta không chịu động thủ, vậy chỉ có thể để ta tự làm.”

“Ta chỉ là âm thầm sai người xúi giục một chút, đã có người phàn nàn lúc phụ hoàng đến thăm bà ta, nói người có thai không thể ở lâu một chỗ, trong lòng dễ suy nghĩ linh tinh. Qủa nhiên phụ hoàng liền mềm lòng, đưa Tần quý phi đi giải sầu.”

 “Về phần mẫu hậu, nàng vốn là là người hiếu động, đặc biệt là trong tháng đó, thái y nói nàng  nên đi lại nhiều hơn, dụ nàng ra khỏi cung thật sự quá dễ dàng."

 

“Phụ hoàng tự cho rằng đưa Tần quý phi đến một nơi hẻo lánh là được, nhưng trong cung lớn như vậy.” Nhị hoàng tử tiếc nuối thở dài, ám chỉ nói: “Chỉ cần người có tâm? Sao có thể không thấy?”

Thái tử nhất thời choáng váng, giọng nói bên tai hỗn loạn xa xôi, đầu óc không ngừng quay cuồng.

Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ hoàng hậu qua đời chẳng qua là chuyện bất hạnh ngoài ý muốn. Thậm chí còn có không ít người sau lưng nghị luận, nói hoàng hậu bất tài,  không bảo vệ được công chúa trong bụng, là hoàng hậu ghen ghét, không thể dung thứ cho hoàng thượng sủng ái người khác...

Những lời thương hại hay lên án đó tràn ngập đánh úp tới, kéo theo chuyện mẫu hậu và tiểu muội ly thế, phụ hoàng phản bối, năm đó ép hắn suýt nữa thở không nổi.

Hắn đau khổ nhiều năm như vậy, kết quả, chỉ là một kế hoạch hoàn hảo của những kẻ bụng dạ khó lường mà thôi.

Thái Tử như rơi vào động băng, thân thể không tự chủ được mà lắc lư, cố gắng hết sức kiềm chế nắm đấm, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Năm đó mẫu hậu đối xử với ngươi không tệ ——”

“Đúng là đối với ta không tệ.”  Nhị hoàng tử thống khoá thừa nhận:“Bằng không ngươi cho rằng hoàng nữ lần lượt chết yểu, mà ngươi có thể bình an ra đời được sao?”

Thái Tử sửng sốt một chút, mới nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn: "Đều là ngươi làm?"

 “Là ta.”  Nhị hoàng tử ngước mắt nhìn hắn: “Phụ hoàng vất vả tìm ra hung thủ, những phi tần kia còn tưởng rằng là hậu cung hãm hại, vậy ai sẽ để ý tới ta?”

“Là bởi vì không ai có thể nghĩ đến, một đứa trẻ mười tuổi lại có lòng dạ hiểm độc đến mức này.” Thái tử lạnh lùng nói, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, trực giác quá chói mắt, rõ ràng đã đoán được nguyên nhân, vẫn không nhịn được chất vấn: "Tại sao?"

 “Tại sao?” Nhị hoàng tử buồn cười lặp lại: "Tam đệ, mấy năm nay ngươi quá thuận lợi nên mới ngây thơ như vậy sao? Các nàng cản đường ta, đương nhiên là đáng chết, còn có thể vì cái gì? Ngươi trong hoàng thất, không phải xưa nay luôn như vậy sao?”

 “Các nàng chẳng qua chỉ là đứa trẻ mới sinh, có thể cản đường ngươi cái gì?”

Nhị hoàng tử ung dung tựa vào lưng ghế: “Ai bảo các nàng chính là hài tử phụ hoàng mong chờ chứ.”

Thái tử dường như sự điên rồ của hắn làm cho khiếp sợ, một lúc lâu sau mới nhíu mày lẩm bẩm: “Đó chính là người thân của ngươi….”

 “Người thân?”  Nhị hoàng tử cười ha ha thành tiếng, tựa như nghe được chuyện vô cùng nực cười, cười hồi lâu, khóe mắt cũng chảy ra cả nước mắt. Hắn giơ ngón tay lau đi giọt nước mắt: "Trong hoàng tộc rộng lớn này, có ai xem ta là người thân?"

 “Trong mắt phụ hoàng, ta chỉ là con kiến nhỏ bé không đáng kể, trong mắt Tần quý phi và đại ca, ta chỉ là một con chó chỉ có thể dựa vào bọn họ mới có thể kéo dài hơi tàn, còn ngươi….”

Nhị hoàng tử dừ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play