Nhị hoàng tử sửng sốt, còn chưa kịp uyển chuyển từ chối, Thái tử đã nhanh chóng làm ra động tác " Mời", thanh âm ôn hòa mà không mất khí thế mẽ: “Đông Cung đã chuẩn bị xong trà bánh bàn cờ, chỉ còn chờ nhị hoàng huynh vui lòng nhận cho.”Dừng lại một chút, cười như không cười hỏi: “Lần này cô chuẩn bị, hẳn là không uổng công chứ?”

Nhị hoàng tử nghẹn lại, bất đắc dĩ đồng ý.

Thái Tử phân phó Đông Lăng đưa Lạc Chi Hành trở lại phủ Nam Cảnh Vương, sau đó mang theo nhị hoàng tử đến Đông cung.

Trên đường.

Nhị hoàng tử kỳ quái hỏi: “Tại sao hôm nay tam đệ lại có hứng thú như vậy, cò ý muốn tìm ta chơi cờ?”

 “Nhân lúc mới tìm được sách dạy đánh cờ, nghe nói nội dung vô cùng cao siêu, nhớ tới nhị hoàng huynh giỏi đánh cờ, nên mới đặc biệt mời tới đánh giá.” Thái tử nói.

Nhị hoàng tử nửa tin nửa ngờ: “Chỉ là đánh giá sách đánh cờ?”

“Đương nhiên không chỉ như vậy.” Thái Tử cười nhạt, có chút ẩn ý nói: "Còn có một số việc không hiểu, muốn thỉnh giáo nhị hoàng huynh.”

Nhị hoàng tử muốn hỏi lại, nhưng Thái tử đã đổi giọng, kéo hắn nói sang chuyện khác.

Nói như vậy một hồi, mãi cho đến Đông Cung, nhị hoàng tử không cũng không có cơ hội hỏi lại.

Tiết trời đầu hạ, hoa viên Đông Cung tràn ngập sắc hoa, lá sen xanh trong ao rợp bóng, hoa sen nở rộ, vươn vai uốn mình theo gió.

Trong đình thủy tạ bên hồ, thái tử và nhị hoàng tử ngồi đối diện nhau, bàn cờ đen trắng, quân cờ xếp dày đặc bên trên.

Ngón tay thái tử kẹp một quân cờ đen đặt xuống bàn cơ, làm như lơ đãng liếc mắt về phía nhị hoàng tử: “Hình như nhị hoàng huynh có chút phân tâm.”

 “Đúng là có chút.”  Nhị hoàng tử thẳng thắn thừa nhận, cười khổ nói: “Hôm nay đại hoàng huynh nói ta đi gặp hắn, hiện tại cũng sắp đến giờ, ván cờ này ——”

Hắn khó xử tiếng thở dài, không nói thêm gì nữa.

Ván cờ này đã đánh được một nửa, hiện tại đang ở thế giằng co, nếu muốn kết thúc có lẽ phải phải hơn nửa canh giờ.

“Chiêu thức này của hoàng huynh đúng là cưỡi xe nhẹ đi đường quen*.” Thái Tử bội phục từ đáy lòng, thấp giọng nói: “Trước đây ta thật sự không phát hiện ra.”

(*cưỡi xe nhẹ đi đường quen: ý chỉ làm chuyện quen thuộc dễ dàng)

Nhị hoàng tử ngẩn ra, làm như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

“Ẩn hình khuất bóng, mưu tính sau lưng, yếu thế với người ….” Thái tử chậm rãi lên tiếng, quân cờ lại đánh thẳng Hoàng Long, ăn cờ trắng của hắn, tiện đà ngước mắt nhìn qua: “Đại hoàng huynh có biết cờ hiệu của hắn bị ngươi lợi dụng như vậy sao?”

Nhị hoàng tử cực kỳ hoảng loạn, cẩn thận hỏi: “Có phải tam đệ hiểu lầm gì hay không ——”

Lời giái thích còn chưa nói xong, Dương Khởi đúng lúc xuất hiện, bẩm báo nói: “Điện hạ, dựa theo phân phó của ngài, Đại Lý Tự đã bắt giữ Lâm Sơ Ngôn, Lương đại nhân đã bắt đầu thẩm vấn.”

Nhị hoàng tử lập tức dừng lại.

Phủ Nam Cảnh Vương.

Vừa nhìn thấy Lâm Tuế Nghi, Lạc Chi Hành lập tức hiểu được lý do tại sao nói nàng quay về trước.

“Người Đại Lý Tự  bắt tiểu đệ đi, mẫu thân hoang mang lo sợ, để ta tới cầu xin ngươi, nói tuy hắn nhất thời thất thủ giết chết Cách Nhĩ Sát, nhưng dù sao cũng trẻ người non dạ, hỏi có thể xin Thái Tử khai ân, đừng để hắn chịu khổ lao ngục hay không”

“Ta biết Thái Tử không phải người làm việc không có mục đích. Trong lúc nguy cấp phòng vệ vô tình giết Cách Nhĩ Sát, căn bản không đáng để Thái Tử ra tay.” Lâm Tuế Nghi dừng một chút, nói thẳng: “A Hành, ngươi nói cho ta biết được không, rốt cuộc hắn đã làm nên chuyện hồ đồ gì?”

Lạc Chi Hành im lặng một lát: “Năm ngoái ở Nam Cảnh, ta và Thái tử từng bị ám sát.”

*

“Lại có việc này? Lâm tiểu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play