Thái tử chấp nhận chịu buông tay, Lạc Chi Hành cười mong chờ nhìn hắn, lại mất tự nhiên nói: “Nữ nhi phiên vương được ân phong là chuyện thường lệ của triều ta, không quá khoa trương như hắn nói.”
Nói đến đây, Lạc Chi Hành cũng nhớ rõ, sau khi nàng sinh ra, triều đình vẫn chưa từng nhắc tới chuyện ân phong.
Lúc đầu, có thể lấy cớ triều đình bận rộn, không rảnh phân tâm để ý đến chuyện ân phong của một tiểu cô nương, xem như có thể bỏ qua. Nhưng năm Long Khánh thứ mười một, khi nàng theo cha mẹ đến Thịnh Kinh, hoàng đế đã gặp mặt nàng, nhưng vẫn im lặng không nói, thậm chí còn làm ngơ, cha mẹ đã biết hoàng đế cố ý.
Ký ức năm đó đã sớm chìm trong dòng chảy thời gian, nhưng bây giờ Lạc Chi Hành nhìn lại, vẫn có thể mơ hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Tiên hoàng đề bạt cha là vì muốn chống lại Thôi gia, cho đến khi hoàng đế đăng cơ, hoàng hộc qua đời, Thôi gia tổn thất nặng nề, người trẻ vào triều đều theo văn không theo võ, lại vì Thái tử là người mang huyết mạch Thôi gia, ở trong mắt hoàng đế, Thôi gia đã không còn sợ hãi.
Nam Cảnh Vương chiến công chồng chất được hoàng đế hai đời dung túng an toàn phát triển, tự nhiên được thay thế Thôi thị, trở thành “cái đinh mới trong mắt” hoàng đế.
Hoàng đế cố ý làm theo tiên hoàng, đề bạt không ít tướng lãnh, chờ đợi cơ hội có thể bồi dưỡng được người có địa vị ngang với Nam Cảnh Vương. Nhưng những người đó, bất kể là tác chiến mưu lược hay kiêu dưỡng, đều không bằng một góc Nam Cảnh Vương.
Hoàng đế vừa kiêng dè cha nàng, lại vừa muốn dựa vào cha chống lại Nam Việt, dưới tình thế bất đắc dĩ chỉ có thể muộn màng không nhắc đến chuyện ân phong.
Cố tình không ban tước phong cho nàng, chẳng qua là muốn ra tín hiệu truyền đạt cho triều thần: Hoàng đế không hoàn toàn tin tưởng Nam Cảnh Vương.
Có tiền đề từ trước, các triều thần tai thính mắt tinh khi kết giao với Nam Cảnh Vương đều phải cân nhắc suy nghĩ cẩn thận.
Lạc Chi Hành nghĩ, có lẽ lúc đó cha biết được ý định của hoàng đế cũng vô cùng tức giận, nhưng may mắn nương thông tuệ lý trí, đương nhiên sẽ không để cha đã bị hoàng đế kiêng kỵ còn đến ngự tiền làm càn.
Việc ân phong không giải quyết được gì, mãi cho đến khi một nhà bọn họ trở lại Nam Cảnh, đều không có ai nhắc đến việc này.
Thái Tử hiển nhiên cũng ý thức được tình huống lúc đó, cụp mắt xuống, lộ ra vẻ xấu hổ.
Lạc Chi Hành cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Đứng ở góc độ hoàng đế, khi ông ta đăng cơ, Nam Cảnh Vương đã nắm quyền cao đóng giữ Nam Cảnh, ông ta không có ơn đề bạt với Nam Cảnh Vương, càng không có giao tình. Điểm giao thoa duy nhất, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên gặp Nam Cảnh Vương vài lần. Ông ta không hiểu rõ tính tình Nam Cảnh Vương như thế nào, cố tình trên tay đối phương lại cầm binh quyền có thể hô mưa gọi gió, dưới tình huống như vậy, hoàng đế sinh ra tâm lý kiêng dè cũng là chuyện bình thường.
Lạc Chi Hành không để bụng bật cười, nắm tay Thái tử, dịu dàng hỏi: “Cho nên, lúc đó a huynh thuyết phục bệ hạ như thế nào?”
“Lúc ấy đúng lúc——” Thái Tử nghĩ đến gì đó, đột nhiên do dự.
Lạc Chi Hành nhân cơ hội nhớ lại, nàng được phong là quận chúa vào nam Long Khánh thứ mười ba. Mà ở trước đó một năm, Nam Việt xâm chiếm, nương vì nàng mà chết tro
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.