Lạc Chi Hành  cảm giác như rơi vào động băng, hai tay buông thõng bên người không khỏi run lên.

Lâm Tuế Nghi lo lắng nhìn qua: “A Hành……”

Tựa như bị giọng nói của nàng ấy quấy nhiễu, Lạc Chi Hành cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy lại vài phần lý trí. Nàng theo bản năng muốn đi ra ngoài, những vừa mới bước đi, lại như đột nhiên tỉnh mộng, xoay người lại nắm lấy tay Lâm Tuế Nghi, thấp giọng dặn dò: “Ta đi xem tình hình, không cần lo lắng. Thời gian còn sớm ta đưa ngươi về phủ.”

Lâm Tuế Nghi quan tâm nói: “Ta đi cùng ngươi——”

“Không được!” Lạc Chi Hành vội vàng ngắt lời nàng ấy, đối mặt với ánh mắt mờ mịt của Lâm Tuế Nghi, nắm chặt lấy tay nàng ấy, bình tĩnh nói: “Nghe ta, về nhà đi.”

Lâm Tuế Nghi không biết vì sao Lạc Chi Hành lại phản ứng như vậy, Lạc Chi Hành sẽ không tổn thương nàng ấy. Im lặng một lát, Lâm Tuế Nghi thuận theo nói: “Được, đi cẩn thận.”

Bỏ lại Lâm Tuế Nghi phía sau, Lạc Chi Hành  vội vàng rời khỏi quán trà, vừa ra lệnh cho xa phu chạy đến phủ của Đại hoàng tử, vừa nhanh chóng đi lên xe ngựa hỏi rõ Bán Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Không ngờ vừa vén rèm xe lên, đã thấy một người ngồi an ổn trong xe.

Người nọ dựa vào vách tường, có vẻ vô cùng mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại. Phát quan mạ vàng búi tóc lên cao, hai bên thái dương được cắt tỉa tỉ mỉ, khóe môi tự nhiên rũ xuống, lộ ra một chút xa cách cùng lãnh đạm.

Nắng trưa theo màn xe vén lên mạnh mẽ tiến vào, như nhảy múa trên mi mắt hắn. Cảm nhận được tiếng động, lông mi người nọ run rẩy, mở mắt ra: : “Lạc Chi Hành?” Hơi sững người một chút, lại vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”

Lạc Chi Hành lập tức hoàn hồn, khom người bước vào trong xe.

Xe ngựa đợi nàng ngồi xuống mới chậm rãi di chuyển.

Lạc Chi Hành vừa lo lắng lại bất an, theo bản năng nhìn Thái tử: “A huynh, Bán Tuyết nói ——”

 “Ta biết.” Thái Tử bình tĩnh lên tiếng.

Giọng nói này tựa như một liều thuốc an thần, xoa dịu tâm trạng bồn chồn Lạc Chi Hành của một cách kỳ lạ.

Cũng đúng, nếu không phải Thái tử tới đây tự mình thông báo, chuyện này Bán Tuyết cũng không thể nào biết được.

Lạc Chi Hành định thần lại, khó khăn hỏi: “Hiện tại tình huống như thế nào?”

“Cũng may thị nữ kịp thời phát hiện, thái y đã chạy tới, cụ thể như thế nào còn phải chở chúng ta đến xem.” Thái tử nghiêm túc nói với nàng, lại nhìn sắc mặt nàng, tiếng nói đột nhiên dừng lại.

Lạc Chi Hành hơi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, trong mắt phủ sương mù, không biết làm sao. Nàng ngơ ngẩn nói: "A huynh, rõ ràng ta đã rất cố gắng điều dưỡng thân thể cho nàng…”

Từ lúc ăn Tết đến nay đã hơn hai tháng trôi qua, cứ cách vài ngày nàng lại đến phủ chẩn bệnh đổi phương thuộc, dành hơn nửa tâm sức tập trung trên người đại hoàng tử phi. Lần trước đến chẩn bệnh, mạch tượng rõ ràng đã tốt hơn, ngay cả tinh thần nàng ấy cũng rất tốt, tại sao chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, lại biến thành bộ dạng này?

 “Lạc Chi Hành.” Thái Tử ôm vai nàng, hơi dùng sức.

Lạc Chi Hành thuận theo dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tràn ra dính lên y phục hắn.

“Nàng đã làm rất tốt.”Thái tử cảm nhận được tiếng nức nở khó nén của nàng, dịu dàng dỗ dành: “Một người đã có ý muốn chết, cho dù có thần tiên trên đời, cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế. Chuyện hôm nay, là vì nàng ấy một lòng muốn chết, không liên quan đến nàng có hiểu không

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play