Thái tử cưỡi chiến mã đi vào đường phố đông đúc, lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Lạc Chi Hành nhìn phương hướng hắn rời đi, rất lâu cũng không thu hồi tầm mắt.
Bán Tuyết đụng nhẹ vào cánh tay Bình Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa định đứng bao lâu?”
Bình Hạ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Sao ngươi không đi hỏi quận chúa?"
“Sao ta dám……” Bán Tuyết chột dạ gãi đầu.
Nếu là ngày thường, nàng ấy đương nhiên có thể giống lời Bình Hạ nói không kiêng dè gì mà đi hỏi lại. Nhưng hôm nay nàng ấy vừa đưa tin sai, cho dù có tùy tiện đến mức nào, cũng không dám quấy rầy quận chúa.
Bình Hạ cười như không cười liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.
Bán Tuyết nhỏ giọng giải thích: “Ta cũng chỉ nghĩ quận chúa đối với Thôi công tử là thật lòng, nếu Thôi công tử không từ mà biệt, quận chúa sẽ vô cùng khổ sở, cho nên mới nói cho nàng……”
Bán Tuyết càng nói càng nhỏ, cuối cùng gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Nhưng không phải Thôi công tử không về nhà sao, sao quận chúa còn buồn bực không vui như vậy?”
“……”
Bình Hạ bất đắc dĩ nói: “Ngươi không nghe Thôi công tử nói muốn đi đâu sao?”
“Sở Châu.” Bán Tuyết đương nhiên nói.
Bình Hạ giải thích
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.