Thái Tử đang suy nghĩ nên xử trí Lâm Sơ Ngôn như thế nào.

Ở Quần Phương Yến hắn không thèm ra tay, giao việc này cho Lâm Sơ Hàn, cho là như vậy có thể yên bình không còn chuyện gì. Ai ngờ Lâm Sơ Hàn tà tâm bất chính, đầu tiên là ép hôn, sau lại dám cản người, đúng là đáng giận.

Lúc đó đầu óc hắn nóng lên, từng nghĩ tới tìm người đánh Lâm Sơ Ngôn một trận, nhưng rất nhanh đã đánh mất suy nghĩ này.

Thứ nhất, mặc dù lời nói của Lâm Sơ Ngôn rất đáng ghét, nhưng hắn chưa từng vượt rào trái lệnh, tìm người đánh hắn vô cớ xuất binh, ngược lại dễ dàng khơi chuyện. Thứ hai, Lâm Sơ Ngôn này đúng là rất kiên cường, cho dù bị từ chối nhiều lần cũng không hề lùi bước. Hắn có trực giác, Lâm Sơ Ngôn sẽ không vì một trận đòn mà dừng lại.

Nếu liên quan đến những chuyện khác, bất kể như thế nào hắn cũng muốn khen một câu kiên trì, nhưng trong chuyện nà, hắn chỉ cảm thấy Lâm Sơ Ngôn nghe không hiểu tiếng người.

 Nghĩ đi nghĩ lại, dùng vũ lực để giải quyết vấn đề ngoại trừ hả giận cũng chẳng có ích lợi gì.

Thái Tử suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định không khiêu chiến mà khuất phục người.

Tổ tiên Lâm gia ở U Châu, cách Nam Cảnh ngàn vạn dặm. Chỉ cần đưa Lâm Sơ Ngôn đến đó, để hắn không có cách nào xuất hiện trước mặt Lạc Chi Hành, sẽ có thể giải quyết được mọi chuyện.

Ai ngờ chân trước hắn vừa phân phó xuống, sau lưng đã nhận được tin nói Lâm Sơ Ngôn đang trên đường trở về đất tổ.

Đông Lăng nói: “Là Lâm cô nương, hôm qua sau khi dẫn Lâm công tử về nhà đã phát hỏa một trận, tự mình giáo huấn Lâm công tử, lại thuyết phục Lâm thứ sử quản giáo tiểu nhi tử cẩn thận. Không biết nàng nói gì với Lâm thứ sử, chỉ biết là sau nửa đêm, Lâm thứ sử không màng Lâm phu nhân đau khổ cầu xin, suốt đêm sai người đưa Lâm công tử đến đất tổ cảnh tỉnh lại.”

Tin tức là sớm nay thị nữ bên cạnh Lâm cô nương tiết lộ với Triệu thế tử, Triệu thế tử đưa Lâm cô nương ra khỏi thành nên mới nghe được chuyện này.

Vừa nhận được tin, Đông Lăng đã vội vàng chạy về bẩm báo. Hắn lo lắng hỏi: “Điện ha, chiêu thức này của Lâm cô nương…. Có phải đã biết thân phận của ngài hay không?”

Nếu Lâm Tuế Nghi đích thân giáo huấn Lâm Sơ Ngôn một hồi, dựa vào tình bằng hữu của nàng và tiểu quận chúa, Đông Lăng cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhưng có thể khiến Lâm thứ sử không màng phu nhân ngăn cản đưa tiểu nhi tử đi, ngoại trừ dùng thân phận của Thái tử uy hiếp, Đông Lăng thật sự không nghĩ ra lý do khác.

 “Tám chín phần.” Thái Tử không để bụng: “Lâm thứ sử là người thông minh, biết nói cái gì nên nói.”

Có thể bò lên vị trí thứ sử chấp chưởng một châu, sao có thể ngu dốt? Nhưng Đông Lăng vẫn lo lắng: “Thân phận của ngài bại lộ, chúng ta ở Nam Cảnh hành sự chỉ sợ sẽ không thuận tiện như lúc trước…”

Thái Tử im lặng một lát, đột ngột hỏi: “Tình hình Dương Khởi bên kia như thế nào?”

Nhắc tới chính sự, Đông Lăng lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: “Hôm trước truyền tin về, đã đến Sở Châu, tính thời gian, hẳn đã liên lạc với Lâm đại công tử.”

 “Cũng tức là nói, tình hình Sở Châu như thế nào, nhanh thì 5 ngày, chậm thì 10 ngày, cô mới có thể biết được?”

Đoán hành trình của Dương Khởi, ước chừng là thời gian này.

Đông Lăng gật đầu.

“Mười ngày……” Thái Tử chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói có chút buồn bã.

Đông Lăng khó hiểu, còn tưởng là mình nghe lầm, theo bản năng nhìn về phía Thái Tử.

Nam Cảnh, mặt trời treo cao, ánh nắng chiều gay gắt khiến người ta không thể mở nổi mắt.

Thái Tử đưa tay che, híp mắt nhìn về phương xa, sắc mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đông Lăng không lên tiếng, nghi ngờ nhìn theo tầm mắt Thái tử.

Gần đại doanh binh lính đang tuần tra, nơi xa có núi non trùng điệp, cây cối xanh tốt.

Đông Lăng khó hiểu suy nghĩ, cái này có gì đẹp, lại đáng để điện hạ nhìn đến thất thần như vậy?

Không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, Thái Tử tiến bước đi vào doanh trướng.

Đông Lăng đi sát phía sau, phân loại núi thư trên bàn cho Thái tử như thường lệ: Điện hạ phải nghiên cứu một chồng thư tín, việc triều đình chính sự quan trọng một chồng, còn các loại thư tín không quan trọng một chồng, về phần những lời lẽ tầm thường ám chỉ Thái tử nhanh chóng về kinh, thì không cần đưa đến trước mặt điện hạ…

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Đông Lăng đột nhiên dừng lại.

Hắn nghĩ tới vừa rồi phương hướng điện hạ vừa nhìn đến thất thần là phủ Nam Cảnh Vương.

Về phần câu nói không đầu không đuôi “10 ngày”……

Năm đó, điện hạ bắt được mật thám Nam Việt ở Thịnh Kinh,  từ lời khai của hắn đoán được biên cảnh có thể có biến,không thể  rút dây động rừng, nên tìm cớ che giấu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play