Trong phòng ăn lập tức im lặng.
Nam Cảnh Vương đang mở nửa miệng, vẻ mặt tức giận còn chưa ta, hai mắt lại ngây dại, nhìn qua có hơi buồn cười.
Triệu Minh Chương đối mặt với ánh mắt của mọi người, hơi cúi đầu giống như không biết làm sao, yếu ớt nói: "Ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, nếu có nói sai…”
“Không sai!” Hắn nói còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Nam Cảnh Vương hoàn hồn, chắp tay lại, nôn nóng nhìn hắn: “Ngươi nói rất đúng! Sao lúc trước ta không nghĩ đến cách này.”
Thái Tử: “……”
Lạc Chi Hành: “……”
Triệu Minh Chương cười thẹn thùng: “Vương gia cảm thấy kế này tốt là được.”
Hai người ăn nhịp với nhau, nhìn như sắp đưa ra quyết định cuối cùng, Lạc Chi Hành không để ý những thứ khác, nhắc nhở: “Cha phàm là thanh niên tài tuấn chẳng có mấy người chấp nhận ở rể.”
Những lời này giống như một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt nhiệt tình của Nam Cảnh Vương. Vuốt cằm suy tư.
Những lời này không phải bất ngờ.
Người chấp nhận ở rể, mười người có tám chín người ham mê quyền thế của phủ Nam Cảnh Vương, trước không nói Hành Nhi có xem trọng hay không, ông cũng không dám phó thác giao phó nửa đời còn lại của Hành Nhi cho bọn hắn, nhưng nếu những người không ham cái này, nam tử đương thời có ai cam tâm tình nguyện ở rể?
Thấy Nam Cảnh Vương vô thức gật đầu, Lạc Chi Hành mới ý thức được thoát được một kiếm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Động tác nhỏ của nàng đương nhiên không thể qua mắt được Thái tử. Nếu là bình thường, Thái tử nhìn thấy đương nhiên sẽ không nhịn được cười, nhưng lúc này hắn không cách nào cười nổi.
Lâm Sơ Ngôn dây dưa không dứt, thậm chí kéo lên cả mâu thuẫn của phụ mẫu Lâm gia, Nam Cảnh Vương muốn nhanh chóng định hôn sự cho Lạc Chi Hành thoát khỏi vướng mắc cũng là chuyện bình thường. Tuy không phải thượng sách, nhưng trước tình thế không còn cách nào tốt hơn, việc này cũng xem như giải quyết được tình thế tạm thời trước mắt.
Huống hồ, Lạc Chi Hành đã cập kê, Nam Cảnh Vương thân là phụ thân lo li ệu hôn sự cho nàng về tình về lý đều là chuyện đương nhiên.
Hắn càng không có quyền xen vào.
Nhưng, Lạc Chi Hành không muốn……
Thái Tử buồn bực vô cớ, đủ loại suy nghĩ trong đầu tranh nhau xé nát.
Hắn ấn trán, khóe mắt đột nhiên nhìn thoáng qua Triệu Minh Chương đang ngồi đối diện, trợn mắt ngoác mồm, trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía Nam Cảnh Vương.
Trong lòng Thái tử đột nhiên dâng lên dự cảm xấu, khẽ híp mắt, cảnh cáo nhìn Triệu Minh Chương, ý bảo hắn đừng có nhiều lời.
Triệu Minh Chương lại làm như không thấy, vừa chạm vào ánh mắt của hắn liền quay đi, còn quay sang đưa ra ý kiến với Nam Cảnh Vương: “Huynh trưởng quen biết rất nhiều thanh niên tài tuấn, đa số đều trạc tuổi quận chúa. Nếu hiện tại Vương gia không chọn được con rể thích hợp, không bằng giao việc này cho huynh trưởng?”
Thái Tử trơ mắt nhìn hai mắt Nam Cảnh Vương đột nhiên sáng lên, ngập tràn mong đợi nhìn hắn.
Thái Tử từ chối theo bản năng: “……Chỉ sợ ta khó đảm đương nổi chuyện này.”
“Sao có thể!” Nam Cảnh Vương làm như không để ý, tha thiết nhìn Thái Tử: “Điện hạ là nhân trung long phương, người bình thường lui tới đương nhiên cũng tài tuấn có đủ. Thời khắc mấu chốt này, điện hạ nhất định không thể khiêm tốn.”
“……”
Thái Tử hiếm có khi không nói nên lời. Nam Cảnh Vương đang muốn rèn sắt khi còn nóng tiếp tục khuyên, đột nhiên bị một thanh âm cắt ngang
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.