Dỗ dành được Nam Cảnh Vương, Lạc Chi Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái Tử nhìn nét mặt như được đại xá của nàng, nhướng mày hỏi: “Tại sao ngươi không cho thúc thúc đến Lâm phủ?”
Tuy vừa rồi Lạc Chi Hành nói có lý nhưng Thái tử không tin lấy một chữ.
Muốn che giấu tai mắt người khác giáo huấn Lâm gia có vô số cách, mấy lý do Lạc Chi Hành nói căn bản không chịu được một kích.
Biết không thể gạt được Thái tử, Lạc Chi Hành do dự một lát, thẳng thắn nói ra: “Lâm đại nhân là thứ sử Giang Châu, nắm toàn bộ quân chính đại sự ở Nam Cảnh, không thể đắc tội.”
“Nhưng thúc thúc lấy quân công mà được phong vương, đóng giữ hai châu Nam Cảnh, là vương gia khác họ duy nhất trong triều. Cho dù Lâm đại nhân là thứ sử Giang Châu, ở trước mắt thúc thúc cũng chỉ có thể cúi đầu.”
Lạc Chi Hành nói: “Tuy cho có nhiều quân công, nhưng trên triều cũng chỉ thường thường. Thời trẻ mặc giáp đánh giặc nhận được ân điển của Thánh Thượng, mới có thể nhận được một chức quan nhàn tản ở đại doanh. Ông chỉ cần thoải mái là được, không cần vì những việc nhỏ này mà suốt ngày ưu phiền.”
Nàng nói rất uyển chuyển nhưng Thái tử có thể thể lập tức hiểu rõ.
Cái Lạc Chi Hành lo lắng chưa bao giờ là Lâm thứ sử mà là hoàng đế ở Thịnh Kinh.
Vương gia khác họ duy nhất trong triều được tôn sùng, nhưng vinh hoa phú quý lại nắm hết trong tay hoàng đế.
Nam Cảnh Vương không ham quyền lực, không thích giao du, xưa nay không qua lại với chư thần Nam Cảnh, không giống như Lâm thứ sử. Nếu Lâm thứ sử liên hợp với những người khác động tay động chân lên sổ con dâng lên triều, khiến Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ, mất chức là chuyện nhỏ, bào toàn được tính mạng mới là chuyện lớn.
Lạc Chi Hành muốn được an ổn, đương nhiên sẽ tránh mũi nhọn.
Thái Tử không thể nói rõ trong lòng mình đang nghĩ gì. Rõ ràng hắn muốn Lạc Chi Hành cả đời được vô ưu vô lo, kết quả, người hại nàng phải chịu đựng ẩn nhẫn lại là cha ruột của hắn.
Hắn muốn an ủi nhưng mấy lời nhẹ nhàng sao có thể do được với bốn chữ “thánh tâm khó dò”?
Nỗi lo trong lòng nàng đã ăn sâu bén rễ, hắn không cách nào thay đổi.
Lần đầu tiên, Thái tử cảm thấy vô cùng bất lực.
Triệu Minh Chương ở viện Thái tử chờ hồi lâu, vừa mới tiến lên đón người, thấy dáng vẻ nặng nề taam sự của hắn, dừng một chút nói: “Huynh trưởng gặp phải chuyện khó gì sao?”
Hỏi xong, hắn có chút chán nản, người Lâm gia đã rời đi từ lâu, tất nhiên huynh trưởng sẽ không vì chuyện Lâm gia mà phiền não. Trừ việc này ra, cũng chỉ có chính sự mới có thể khiến huynh trưởng để trong lòng như vậy.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng can thiệp vào chuyện trong triều, hỏi những việc này, đúng là có hơi vượt quá giới hạn.
Quả nhiên, huynh trưởng chỉ nói một chữ “không”.
Triệu Minh Chương cũng không bất ngờ, đang muốn theo hắn vào phòng, lại nghe tiếng Thái tử thay đổi, đột nhiên hỏi: “Nếu đưa ra lời hứa nhưng người khác không tin, vậy phải làm thế nào?”
Triệu Minh Chương: “?”
Trong mắt Triệu Minh Chương lộ ra vẻ khó hiểu, dường như không phản ứng kịp.
Thái Tử cũng không trông cậy vào câu trả lời của hắn, một mình đi vào phòng.
Triệu Minh Chương nghi ngờ đi theo sau hắn, tự nhiên nói: “Tuy nói một lời nói nặng một gói vàng, nhưng thế gian không phải không có tiểu nhân thất hứ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.