“A Hành muội muội” xưng hô này vừa nói ra, không chỉ Thái tử mà ngay cả bản thân Lạc Chi Hành cũng sững sờ.
Cha nàng từ nhỏ đã một mình, không có thân thích, nương nàng cũng có một ít họ hàng nhưng nương ra đi sớm, hai nhà nhiều năm nay không có liên hệ. Lạc Chi Hành lớn đến tuổi này, cũng chưa từng có người nào thân mật gọi nàng là “A Hành muội muội.”
Thái Tử vốn muốn “uyển chuyển” nhắc nhở đối phương đi đường cẩn thận, nhưng nghe lời này, theo bản năng quay đầu nhìn Lạc Chi Hành.
Lạc Chi Hành bắt gặp ánh mắt của hắn, vẻ mặt mờ mịt.
Thái Tử trầm tư một lát, hỏi: “Ngươi không biết?”
Lạc Chi Hành phân biệt tiếng người rất tốt. Tuy nàng không thể nhận ra ra diện mạo của đối phương, nhưng chỉ riêng giọng nói xa lạ cũng đủ để nàng đưa ra phán đoán.
“Chưa từng gặp qua.” Lạc Chi Hành khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Thái Tử nghe vậy, nhíu mày nhìn người tới:
Vóc người đối phương có hơi thấp, khuôn mặt non nớt còn chưa hết nét trẻ con, tuổi tác khó đoán. Ngũ quan hài hòa thanh tú, không quá bắt mắt. Chỉ có đôi mắt hồ ly sáng ngời, cực kỳ sinh động.
Không khí trước quán trà im bặt, lời nói của Lạc Chi Hành lọt vào tai đối phương rõ ràng. Hai mắt hắn ngập tràn khổ sở, thất vọng gọi: “A Hành muội muội……”
Lạc Chi Hành rũ mắt xuống, lễ độ đáp: “Vị công tử này hẳn đã nhận sai người.”
Nam tử nghe tới đây càng thêm mất mát.
Lạc Chi Hành gật đầu khách khí, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, được Bán Tuyết che chở xoay người chuẩn bị rời đi.
Tình hình hiện tại đương nhiên không nên nói gì thêm.
Thái tử tiến lên một chút, không chút lưu tình ngăn cách nam tử kia với Lạc Chi Hành, vừa định xoay người, nam nhân kia cũng không nản lòng, vội vàng chạy theo, không ngừng gọi: “A Hành muội muội—“
Vừa bước được một bước đã bị người chặn lại. Hắn nóng nảy nói: "Tránh ra."
Thái Tử ngoảnh mặt làm ngơ, đưa tay cản đường của hắn, lạnh nhạt nói: "Nàng nói không quen biết ngươi."
Nam tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lạc Chi Hành, càng cảm thấy cánh tay trước mặt vô cùng chướng mắt. Đang định tránh ra, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người mình, ánh mắt kia cực kỳ rõ ràng, làm cho hắn cảm giác như rơi vào động băng.
Nam tử bị ánh mắt kia làm cho sửng người tại chỗ, theo bản năng nhìn lại đối diện với tầm mắt của Thái tử.
Thái Tử lạnh giọng nhắc nhở: “Đừng có nhận loạn thân thích.”
Dừng một chút, lại nói tiếp: “Trước mắt bàn dân thiên hạ, chú ý lễ nghĩa.”
Ánh mắt đáng sợ nhanh chóng lướt qua.
Nam tử lấy lại tinh thần, cố gắng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.