Đông Lăng đã quen với tình cảnh trước mặt. Không khí kẻ xướng người họa như vậy, từ trước đến nay hắn không thể xen vào, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bình thản chờ một bên.

Cho đến khi giọng nói của hai người lắng xuống, hắn thấy thời cơ thích hợp lập tức lên tiếng, chủ động chuyển chủ đề: “Điện hạ, ngài có nghĩ nên sắp xếp cho Dương Khởi ở đâu hay không?”

Dương Khởi nghe đến đây, lập tức vứt bỏ đắc ý vừa rồi, mong chờ nhìn Thái tử: “Điện hạ…”

Giọng nói xen lẫn tủi thân và mong đợi.

Hắn cùng Đông Lăng đã đi theo điện hạ nhiều năm, ăn ý đương nhiên không cần nói cũng biết.

Vừa được đối phương nhắc đến, lập tức nhớ lại tình huống vừa rồi:

Đầu tiên điện hạ hỏi hắn có muốn xử lý tấu chương hay không, lại chuyển chủ để hỏi đến chuyển gương đồng…

Những lĩnh vực khác hắn đều có khả năng chỉ ngoại trừ bút mực. Ngày gương đồng được đưa tới, hắn đã dựa theo phân phó của điện hạ sửa lại toàn bộ. Vốn muốn lập tức trình lên điện hạ, nhưng Đông Lăng nói hắn muốn đến đây cần có lý do danh chính ngôn thuận, mọi chuyện mới gác lại đến bây giờ.

Điện hạ biết rõ việc này, hiện tại muốn lấy lại gương đồng, rõ ràng không có ý định tiếp tục lấy gương đồng làm lý do.

Đông Lăng không thể tới, để hắn xem tấu chương không phải kế lâu dài..

Nghĩ đến đây, trên mặt Dương Khởi hiện lên vẻ vui mừng, xoa tay hầm hè nói: “Thuộc hạ đã chuẩn bị phân ưu với điện ha.”

Thái Tử nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật sao?”

“Tuyệt đối không nói dối!” Dương Khởi kiên quyết gật đầu.

Thái Tử gật đầu: “Vậy thì tốt.” Sau đó hắn quay đầu lại, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp gấm.

Dương Khởi khó hiểu nhận lấy: “Đây là thứ gì?”

Thái Tử nhấp một ngụm trà, ra hiệu cho hắn tự mình mở ra.

Dương Khởi do dự nhìn thái tử, do dự mở hộp gấm. Sau khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, hắn càng lúc càng khó hiểu hỏi: “Điện hạ, ngài—“

 “Làm giống gương đồng của cô, cải tạo xong lại giao cho cô.” Thái tử đoán được suy nghĩ của hắn, còn chưa nói xong đã lên tiếng trước, chậm rãi bổ sung:“Mỗi ngày Đông Lăng vẫn sẽ tới đây xử lý tấu chương trong kinh đưa tới.”

Dương Khởi: “……”

Dương Khởi giãy giụa hỏi: “…… Điện hạ, chẳng lẽ đây là việc ngài muốn thuộc hạ đi làm sao?”

 “Thế nào?” Thái Tử nâng cao giọng, hỏi: “Không muốn?”

“……”

Dương Khởi đột nhiên có chút phiền muộn.

Hắn còn tưởng sẽ không bị giam một chỗ nữa, nhưng hiện tại chờ mong là uổng công, hắn ôm hộp gấm, im lặng không nói lời nào.

Từ trước đến nay tính hắn luôn thẳng thắn nghĩ sao nói vậy. Tình hình trước mắt hắn thật sự không có cách nào làm trái lương tâm nói hai chữ “nguyện ý”.

Đông Lăng tò mò, lặng lẽ tránh sang một bên, cúi người nhìn hộp gấm. Sau khi nhìn rõ bên trong, Đông Lăng hắng giọng một cái, vỗ vai Dương Khởi, cố nén cười, cảm khái nói: “Nhiệm vụ điện hạ lần này quả nhiên rất xuất sắc.”

Dương Khởi nhẫn nhịn một hồi, nhìn chằm chằm đồ vật trong hộp gấm hồi lâu, hắn thật sự nhịn không được, mặt không đổi sắc hỏi: "...Tốt chỗ nào?"

“Vật này nhỏ hơn gương đồng của điện hạ, sửa đổi cũng không tốn bao nhiêu công sức, dựa theo tài nghệ của ngươi, ước chừng một canh giờ là có thể làm xong, thời gian còn lại có thể giúp điện hạ xử lý tấu chương." Đông Lăng nói xong, cười bổ sung: “Như vậy tính ra, đương nhiên rất tốt.”

Dương Khởi: “……” Hay cho cái gọi là vui sướng khi người gặp họa.

Dương Khởi  tức giận trừng mắt nhìn Đông Lăng, sau đó quay đầu nhìn Thái tử, không ngừng nhấn mạnh: “Điện hạ, thuộc hạ là võ tướng.”

 “Cho nên điện hạ mới nhân từ, để ta tới chia sẻ một ít gánh nặng với ngươi.” Đông Lăng lên tiếng, tựa như tiếng quỷ gào xuyên qua lỗ tai.

Dương Khởi vừa đau lòng v�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play