Đông Lăng vốn còn đang kinh ngạc.

Điện hạ yêu thích dung mạo của mình là thật, nhưng theo kinh nghiệm lúc trước của hắn, cùng lắm điện hạ chỉ ngồi trước gương đồng rất lâu mới lên tiếng cảm thán, đột nhiên nói mấy lời ca ngợi dung mạo của mình, cũng chưa từng vô cớ như hôm nay.

Hắn còn chưa kịp định thần lại, lại nghe Thái tử nói thêm một câu, Đông Lăng lập tức hiểu ra.

Từ lúc điện hạ ra cửa đến giờ chỉ đi một chuyến đến phòng ăn, “nàng” đang nói đến là ai không cần nói cũng biết.

Cẩn thận nghĩ lại, Đông Lăng vẫn thử thăm dò hỏi: “Điện hạ đang nói…… Tiểu quận chúa?”

Trong đầu Thái Tử vẫn còn quanh quẩn những chuyện xảy ra ở phòng ăn, lơ đãng “ừ” một tiếng.

Đông Lăng thầm nghĩ: Quả nhiên.

Suy đoán trong lòng đã được xác nhận, Đông Lăng ngẩng đầu nhìn tư thế của điện hạ, trong lòng thầm than.

Tâm tư điện hạ sâu như biển, mười mấy năm nay, đều giữ kín chuyện riêng tư.

Nhưng từ khi đến Nam Cảnh, đặc biệt là sống ở trong phủ Nam Cảnh Vương, quy tắc cũ của điện hạ hoàn toàn bị phá vỡ, chẳng những để hắn hỏi, thậm chí lúc hứng lên còn chủ động kể cho hắn nghe.

Đặt trên quan hệ chủ tớ, không thể nghi ngờ chính là thể hiện cho sự tín nhiệm của chủ tử, thụ hạ bên dưới nghe được nhất định đều rất tự hào.

Nhưng điện hạ ở đây, không có tin tức nào không phải trả giá. Không biết thì thôi, nhưng một khi đã biết nhất định sẽ phải nghĩ cách giải quyết. Cho dù không phải bây giờ cũng là một ngày đó trong tương lai, nói tóm lại hắn vẫn không thoát được.

Nếu là chính sự trong triều, hắn có chức trách phải phân ưu với điện hạ, đương nhiên không có gì phải suy nghĩ.

Nhưng lại là chuyện tình cảm bản thân hắn cũng không quen thuộc.

Hắn không biết chi tiết quá khứ giữa điện hạ và tiểu quận chúa, càng không rõ thái độ của điện hạ đối với quận chúa. Hai mắt đều bị che kín, đúng là không dễ làm.

Đúng lúc Dương Khởi vì chuyện lỗ mãng hôm đó bị điện hạ đuổi đến biệt viện. Bây giờ bên cạnh điện hạ chỉ có một mình hắn hầu hạ, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu lên giải quyết những chuyện này.

Lúc này, Đông Lăng đột nhiên hâm mộ Dương Khởi đang ở biệt viện hoàn toàn không biết gì.

Đông Lăng ổn định lại tâm trạng hỗn loạn, nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Thái Tử, cung kính hỏi: “Tiểu quận chúa dễ tin người nào? Có thể để thủ hạ đi tra lai lịch của hắn.”

 “Dễ tin vị công tử tình cờ gặp được ở miếu hoang ngày hai mươi tháng ba.” Thái Tử khẽ thở dài, trong mắt lộ ra vẻ u sầu.

Ngày hai mươi tháng ba.

Đông Lăng giật mình, vậy chẳng phải là ——

Thái Tử chỉ vào người mình, gật đầu nói: “Là cô.”

Đông Lăng: “……”

Đông Lăng không nói nên lời: Khó trách điện hạ vừa bước vào cửa đã bắt đầu cảm thán mị lực của mình.

Vừa nghĩ đến đây, hắn thật sự không hiểu tại sao điện hạ lại vì chuyện này mà u sầu.

Đông Lăng nói: “Tiểu quận chúa đồng ý tin tưởng điện hạ, không phải chuyện tốt sao?”

Thái Tử nặng nề: “Nàng không biết người  đó là cô.”

Nói xong lại dừng một chút, thuật lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra lúc ăn tối cho hắn nghe.

Đông Lăng hiểu ra: Tiểu quận chúa không biết người đó là điện hạ, nhưng lại có thể cực kỳ tín nhiệm vị công tử thần bí chưa từng gặp mặt, trong lòng điện hạ, chuyện này chẳng khác gì tiểu quận chúa dễ dàng tin tưởng một người xa lạ.

Nhưng ——

Cần gì đến mức này!

Đông Lăng vô cùng khó hiểu.

Người khác không biết thì mặc kệ, nhưng điện hạ biết rõ nam tử thần bí tiểu quận chúa nhớ mãi không quên chính là mình, vậy sao còn phải lo lắng chuyện này?

Đông Lăng không đoán được suy nghĩ của Thái tử, cũng không rối rắm quá lâu, chỉ cùng hắn xác nhận một chuyện khác: “Điện hạ không muốn tiểu quận chúa người ở miếu hoang hôm đó chính là ngài sao?”

Thái Tử “ừ” một tiếng.

Đông Lăng nhớ tới chuyện này, thừa dịp nói: "Thật ra để tiểu quận chúa biết cũng không sao."

Thái Tử ngước mắt nhìn qua, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Đông Lăng  nói thẳng ra suy nghĩ của mình, giải thích cặn kẽ: Thứ nhất lúc đó ngài che giấu thân phận là vì chưa rõ tình cảnh ở phủ Nam Cảnh Vương. Bây giờ họa lớn đã qua, tiểu quận chúa lại là người lễ độ, cho dù biết Điện hạ tới sớm cũng sẽ không cản trở đại cục. Hai là—"

Dừng một chút, Đông Lăng nghiêm túc nói tiếp: "Thứ hai, điện hạ cũng đã đến tuổi chọn Thái tử phi. Mấy năm nay ngài cũng vì chuyện này mà giằng co với Thánh Thượng không biết bao nhiêu lần, lần này về kinh, bất kể ngài có muốn hay không, chuyện chọn Thái tử phi nhất định cũng có người trình lên. Giữa ngài và tiểu quận chúa có tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ, tiểu quận chúa cũng không phải không có tình cảm với ngài. Bất kể là trên phương diện tình cảm hay là gia thế, đều là trời ban lương duyên. Ngài có thể nhân cơ hội này ở bên cạnh bồi dưỡng tình cảm với tiểu quận chúa, sau đó tấu lên Thánh Thượng xin tứ hôn. Như vậy, sau khi hồi kinh cũng không cần vì chuyện thành thân mà đau đầu.”

Vẫn có một số lời Đông Lăng không thể nói thành lời.

Nhưng trong lòng hai người đều biết

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play