“Không phải ‘ ừm? ’, là ‘ ừ ’.”
Lạc Chi Hành nhìn Thái Tử, nghiêm túc sửa lại cho đúng.
Thái Tử: “?”
Thái Tử nghe mấy lời này như lọt vào sương mù, kéo cương ngựa trước bờ vực, kìm nén bản thân nói một tiếng: “Ừ?”
Trong lúc im lặng, Lạc Chi Hành chờ mong nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ tha thiết: “Điện hạ……”
Thái Tử đặt chén canh xuống, nhíu mày hỏi: “Ý của ngươi là gì?”
Đã kéo cung ra, mũi tên đương nhiên không thể quay lại.
Lạc Chi Hành đối mặt với ánh mắt dò xét của hắn, ép mình phải bình tĩnh: “Điện hạ cứ làm theo lời tiểu nữ trước đi, sau đó tiểu nữ mới có thể giải thích nghi ngờ của điện hạ.”
“Ngươi đúng là dũng cảm, lại dám nói điều kiện với cô.” Thái tử ung dung dựa vào lưng ghế, nói thẳng ra, khó phân biệt vui buồn.
Lạc Chi Hành hơi cụp mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn qua vô cùng bình tĩnh. Nàng khẽ cười nói: “Được điện hạ quan tâm.”
“Cô làm loại chuyện như vậy khi nào?” Thái Tử nhướng mày, khó hiểu hỏi lại.
Lời vừa dứt, Lạc Chi Hành rốt cuộc cũng ngước mắt lên:
Thái tử đối diện đã đặt chén đũa xuống, tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế, tay phải buông thõng trên tay vịn, ra vẻ vô cùng bình thản, tùy ý.
Phủ đệ của thế gia từ trước đến nay đều quy củ nghiêm ngặt, hoàng gia lại càng hơn rất nhiều.
Phủ Nam Cảnh Vương chỉ có nàng và cha nương tựa vào nhau, cha hành quân nhiều năm, không thích lễ nghi phiền phức, cũng chưa bao giờ dùng phép tắc dài dòng ràng buộc ở vương phủ. Nhưng dù vậy, nàng vẫn là người vô cùng cẩn thận.
Người trước mặt rõ ràng là xuất thân từ nơi có nhiều quy tắc nhất thế gian, lại ngỗ ngược không tuân thủ quy tắc nhất.
Thái độ tùy tiện như vậy có những lúc khiến nàng cảm thấy mình được người khác dung túng, cũng làm nàng quên đi, người trước mặt mình chính là Thái tử đương triều tôn quý nhất trên đời.
Nàng im lặng có hơi lâu, Thái tử liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Sao không nói nữa?”
Lạc Chi Hành lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ biết, buổi trưa điện hạ thay đổi ý định muốn quay về phủ là thương tiếc thân thể tiểu nữ yếu ớt.”
Ánh mắt Thái Tử khẽ thay đổi.
Nếu chuyện buổi trưa nàng đã nói ra vậy hắn cũng cần tiếp tục giấu giếm.
Ngập ngừng một lát, hắn chậm rãi nói: “……Cũng không quá ngốc.”
Xem như thuận nước đẩy thuyền thừa nhận việc này.
Vẻ mặt Lạc Chi Hành hơi dịu lại, khóe môi hơi cong lên.
Thái tử thay đổi tư thế thoải mái hơn, thản nhiên nói: "Ngươi sẽ không cho rằng chỉ vì lý do này, có thể khiến cô làm theo ý ngươi, làm ra những hành động không thể hiểu được kia sao?”
Lạc Chi Hành đương nhiên hiểu rõ.
Cái gọi là “quan tâm”, chẳng qua chỉ là một lời nói khiêm tốn. Nói đến cùng, nàng và Thái tử chỉ mới quen biết hai ngày. Mặc dù nhìn qua Thái tử rất để ý đến tình cảm khi bọn họ còn nhỏ, nhưng một đứa trẻ mới sinh mà thôi, đối với hắn mà nói sẽ có bao nhiêu trọng lượng?
Thái tử có thể niệm tình cảm mờ ảo lúc trước đối xử tử tế với nàng.
Nàng cũng không dựa vào tình cảm của hắn, không có gì phải sợ.
Trong lòng Lạc Chi Hành có vô số suy nghĩ, trên mặt vẫn không có gì thay đổi. Nàng cười nói: “Tiểu nữ chỉ mò về điện hạ.”
“Cô tò mò?” Thái Tử không tỏ ý kiến: “Ngươi thấy lúc nào?”
“Nếu điện hạ không hiếu kỳ, vì sao lại cùng tiểu nữ đi một vòng lớn như vậy?”
Lạc Chi Hành thong dong tự nhiên, dè dặt lên tiếng, vẻ mặt thong dong ngày thường lộ ra chút chắc chắn, như nhất mình sẽ thắng lợi.
Thái Tử nhìn qua, đột nhiên bật cười: “Ngươi nói, muốn cô làm thế nào?”
Nói như vậy là đồng ý.
Trong lòng Lạc Chi Hành thả lỏng, cố gắng kiềm chế vui mừng trong lòng, duy trì giọng nói bình tĩnh lặp lại: "Điện hạ chỉ cần nói 'Ừ' là được."
Thái Tử không rõ mọi chuyện, nhưng vẫn làm theo lời nàng.
Lạc Chi Hành trầm giọng nói: “Giọng điệu của điện hạ quá nhiều cảm
xúc, ra vẻ tùy tiện một ch ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).