Đông Lăng thực sự khó hiểu: Điều này có liên quan gì đến việc Điện hạ có phải là quân tử hay không?

Thời đại này trọng nam khinh nữ, tuy hắn không hiểu rõ phong tục Nam Cảnh những nhìn lá rụng cũng biết mùa thu đến, Thịnh Kinh như vậy, Nam Cảnh cũng không kém là bao.

Hắn biết rõ Nam Cảnh Vương xuất thân từ binh nghiệp, cao lớn thô kệch, không quá để ý đến việc trong nhà, nhưng có thờ ơ đến mức này đúng là khiến hắn choáng váng.

Để điện hạ và tiểu quận chúa ở lại trong phủ, còn có thể lấy lý do nhanh chóng rời khỏi vương phủ.

Nhưng mặc kệ để hai người đúng lúc thanh niên thiếu nữ sớm chiều ở chung, Nam Cảnh Vương chẳng lẽ không lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của quận chúa làm lỡ nhân duyên của nàng sao?

Có cẩu thả, bất cẩn như thế nào cũng không thể đến mức như vậy.

Tất cả tâm tư của hắn đều viết trên mặt, Thái tử liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rõ ràng, nhẹ giọng trách mắng: “Tuổi nàng còn nhỏ, trong đầu ngươi nghĩ linh tinh cái gì?”

Đông Lăng nhìn vẻ mặt đoan chính uy nghiêm của Thái tử, không khỏi trầm mặc.

Hắn đi theo Thái tử nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ tính nết điện hạ. Tuy không đến mức phản nghịch nhưng cũng không ít lần khinh thường gạt bỏ những quy tắc chua ngoa áp đặt lên hậu thế.

Điện hạ nghĩ đến chuyện tình cảm trước đây với quận chúa, nên có ý muốn đến gần nàng. Nhưng đường phố hỗn loạn lắm người nhiều mắt khác với một tấc đất vương phủ, ba người thành hổ, dù sao quận chúa cũng là nữ tử, nếu không cẩn thận biến khéo thành vụng thì không hay.

Như vậy nghĩ, Đông Lăng nhắc nhở: “Tiểu quận chúa nhỏ hơn điện hạ hai tuổi, đúng tuổi niên hoa, cũng đến lúc nên nói chuyện mai mối.”

Thái Tử không trả lời ngay.

Ánh đèn lay động, khiến vẻ mặt hắn mờ đi.

Trong phòng im lặng một lát, chỉ có tiếng gió chiều thỉnh thoảng đập vào song cửa sổ.

Một lúc lâu sau, Thái Tử nói: “Cô có chừng mực.”

Đông Lăng biết Thái Tử đã hiểu ý mình, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Nhưng đoạn yên ổn này vừa bắt đầu nảy mầm đã nghe Thái Tử thay đổi chủ đề nói: “Đúng là ngươi đã nhắc nhở cô.”

Đông Lăng: “?”

“Nàng đã đến tuổi nói chuyện thành thân, cũng nên ra ngoài nhìn nhiều hơn. Nếu cứ luôn giấu mình trong phủ, sau này bị kẻ nào dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt thì biết phải làm sao?” Thái Tử càng nghĩ càng cảm thấy có lý, động tác khảy bấc nến chậm lại, vẻ mặt nghiêm túc.

 “Điện, điện hạ……” Đông Lăng  líu lưỡi, kinh ngạc không thôi. <

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play