Thế là mọi người đều nhất trí đưa tiểu Harry 3 tháng tuổi cho gia đình Weasley còn bọn họ chia nhau ra tìm cách để Harry trở lại bình thường.
Gia tộc Malfoy và Zabini không phải lúc nào cũng rảnh nhưng Draco và Blaise cũng dồn hết tâm sức tìm phương pháp. Hermione lại càng không thể nói, so với cái ghế bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kia thì Harry quan trọng hơn nhiều lần.
Ron vội vã tìm kiếm ở Bộ Pháp Thuật xem thử có thông tin nào không, dù sao hai cái kia cũng là Harry nhặt được ở đó, nếu không cũng chẳng thể nào từ trên trời rơi xuống được.
Bốn người bọn họ bận rộn tìm kiếm phương pháp nhưng cho dù có lật tung hết Bộ Pháp Thuật, nhà sách hay các trang sách cổ của dòng họ thì một chút tin tức cũng không có.
Sau ba tuần liên lạc qua lại cuối cùng đành phải trở về trang trại Hang Sóc.
Trang trại Hang Sóc giờ đây đã được sửa chữa rất nhiều, không còn bộ dáng như “tháp nghiêng” nghiêng ngả như sắp đổ, giờ đây, nó được xây lại vững chãi và rộng ra. Gia đình những người con của Weasley chỉ còn Ron chưa có gia đình là ở đây còn lại đều lập chí làm ăn xa. Riêng vợ chồng anh Bill thì vẫn ở lại với ba mẹ mình.
Hiện tại, bọn họ tụ tập trong phòng Ron, Hermione xuất hiện với cả một chồng hình-như-là-sách, thu nhỏ và nhiều lơ lửng phía sau, “bộp” một tiếng toàn bộ chồng sách theo phất tay của cô nàng mà bay tới bàn rồi lập tức khôi phục lại kích thước bình thường…lấp kín hết cái bàn dài đủ 10 người ngồi.
“Mi…Mione” Ron và Blaise đều bị khí thế u ám phía sau cô nàng dọa đến kinh hãi. Tiểu Harry được Ron bế liền chui chui vào trong lòng Ron, tay nhỏ bé nắm lấy áo chùng Ron che khuất mình lại chỉ lộ ra hai đôi mắt xanh biếc ước nước, vô tội chớp chớp.
Dù sao cậu cũng là nguyên nhân của mọi chuyện, Hermione không tức giận được mới lạ.
Tìm không ra tài liệu, lại không có phương pháp nào khả thi, Hermione lửa giận ngập trời hung hăng trừng mắt nhìn Harry lại bị cậu ta vô tội chớp đôi mắt to nhìn cô, cả người bị áo choàng của Ron che kín, thấy cô trừng mắt liền rụt người lại, Hermione liền không nổi giận được.
Thở dài một hơi, cái bản mặt kia thật sự là đủ lấy hết tức giận của cô.
“Tìm không được, hoàn toàn không có, mình cố gắng lục tung hết các nơi có thể đều không tìm được chút tin tức nào cho biết vật phẩm kia tên gì cũng như ở đâu, thậm chí ngay cả một cái hình cũng không.” Hermione đập mạnh tay lên chồng sách trước mặt.
“Mình cũng thế, tại các gia tộc mình đã cho người dò la cũng không có tin tức.” Blaise thở dài một hơi rồi lại cười nhạo Harry “này Harry, cậu thật đúng là toàn đụng những vấn đề khó giải quyết nhỉ.”
Harry trừng mắt nhìn Blaise, cậu tưởng mình muốn thế à?
Blaise bị Harry trừng thì cười ha ha, một chút cũng không có phong cách quý tộc. Ron ngồi bên cạnh vò đầu mình nói “ở Bộ Pháp Thuật và Thần Sáng mình đã lẻn vào các nơi cấm địa cũng không có mô tả về cái đồng hồ kia.”
Harry ủ rũ, quấn quấn áo choàng Ron quanh người mình. Cậu không thích thế này chút nào.
“Được rồi, Harry, rồi sẽ tìm ra mà.” Ron xoa xoa đầu nhỏ của cậu, cười nói.
“Ưm ưm” Harry vò vò góc áo Ron, hai má phụng phịu, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng bĩu bĩu, đôi mắt xanh buồn buồn như trẻ con không có kẹo, dễ thương đến mức Hermione chồm người qua hôn chụt chụt hai má cậu, Ron và Blaise trợn mắt mà nhìn, còn tiểu Harry sau khi ngẩn người thì hai má đỏ bừng.
“Harry, cậu đáng yêu quá!” Hermione bế Harry từ trong lòng Ron lên, nựng nựng hai má Harry rồi lại xoa xoa đầu nhỏ.
“A a” Harry giãy dụa muốn trốn.
“Mi…Mione, cậu không quên đó là Harry chứ?” Ron nhìn tiểu Harry giãy dụa mà đầy thương cảm lại nhìn Hermione đang thật sự xem Harry thành đứa trẻ mà chơi đùa yếu ớt nói.
“Không có quên, Harry à, cậu nho nhỏ dễ thương quá hay là để cậu trong tình trạng này cũng được nhỉ?”. Hermione bao nhiêu tức giận bay hết nhưng trong đầu lại có ý nghĩ này. “Dù sao pháp lực của cậu không mất đi, nó đều nằm ở trong cái đồng hồ này hết, mà cậu lại vận dụng tự nhiên như đũa phép của cậu.”
“Không được” hai đạo thanh âm cùng vang lên. Nhìn lại, không biết Draco đứng ngoài từ lúc nào đang hung hăng trừng mắt nhìn Harry đang ở trong lòng Hermione. Bên kia Blaise cũng đã rời vị trí của mình đang đi đến bên này.
Nói đùa sao, Kẻ Được Chọn mất tích đủ khiến giới pháp thuật rối loạn. Hơn nữa cho dù không muốn nhưng Draco và Blaise đều phải thừa nhận, Harry mà còn tiếp tục hình dáng này sợ là ngay cả người yêu mình cũng mất luôn. Nhìn đi, Hermione và Ron đều đang giành giật cậu ta kìa.
“A a…” Harry bực bội khi bị giành giật lại không thật sự đánh lại hai người, cậu liền kêu cứu đến hai tên kia, vì sao hai bản mặt kia viết rõ ràng là đang ghen lại còn khoanh tay đứng đó?
Draco hừ lạnh bước tới kéo ghế ngồi xuống nói “có một chút tin tức nhưng không hoàn toàn đúng so với tình trạng của Harry.”
Một câu vừa nói ra bốn người đều dừng hành động, nhanh như chớp ba người đã ngồi quanh Draco, Hermione rốt cuộc vẫn ôm được Harry, mà tiểu Harry trong lòng cô nàng đang hai mắt long lanh phát sáng nhìn chằm chằm vào Draco.
“A thôi đi Potter, trông ghê quá. ” Draco bị nhìn đến ớn lạnh, Harry vội muốn tìm ra cách trở lại bình thường không quản Draco cảm thấy thế nào hai tay nhỏ bé liền túm lấy áo choàng Draco rồi bắt đầu bò trèo qua người Draco, dù sao Hermione và Draco cũng ngồi gần nhau, khoảng cách không xa mà cho dù xa thì với tinh thần Gryffindor thế nào cũng bò qua được.
Hermione sợ làm đau Harry, buông lỏng tay, Harry suýt chút bị làm cho bất ngờ xém rớt khỏi người Hermione, vội vàng nắm lấy bàn tay Draco đang vội đưa ra đỡ cậu, vô tình chạm mạnh đến túi không gian nằm bên trái của Draco, đũa phép nằm trong túi ẩn tay phải của Hermione rung lên một chút, Harry cảm giác được điều đó nhưng không nghi ngờ gì. An toàn bò được lên chân Draco, Draco cũng lóng ngóng bế Harry (hay là ôm) mắng “Đầu Sẹo chết tiệt cậu không biết cái gì là nguy hiểm hả?”
“A a” Harry vô tội chớp chớp mắt.
“…Aishh” hết cách, nhìn cậu ta thì lời mắng mỏ gì muốn nói cũng thành không. “Quên đi, lại đây, mình tìm được thứ này ở Sở Thần Bí.”
“…cậu vào đó làm gì?” Ron trầm mặc hỏi. Ở đó có một nơi Harry không thích nhất, hay nói đúng hơn là sau này dù thế nào cũng không muốn bước vào chính là căn phòng thần bí có cánh cổng tò vò-nơi Sirius mất. Bình thường bọn họ có vào hay không là chuyện riêng, nhưng trước mặt Harry thì không nhắc tới.
“Mình có chút công việc ở đó” Draco từ trong túi không gian của mình lấy ra một tấm giấy da vô cùng cũ nát, gần như rách bấy ở bốn cạnh tờ giấy, mặt giấy cũng tựa như từng bị vò nhàu nhưng chữ viết lại khá rõ nét, không biết dùng mực gì mỗi việc nó không biết có phải chữ viết cổ hay không.
“Mione, đây là chữ gì, La tinh, Ai Cập, Anh cổ hay chữ gì?” Ron nói ra thắc mắc của mọi người.
“…ưm…” Hermione trầm ngâm xem xét tấm giấy da kia một lúc lâu rồi lắc đầu nói “mình không biết, ở đây dường như có tất cả kí tự cổ, các cậu xem dòng này…” Hermione chỉ vào một dòng chữ chẳng biết là chữ gì nhưng Harry và Blaise đều nhận ra được chữ Anh cổ mặc dù số chữ Harry đọ được không nhiều, các chữ sau thì không biết nhưng ở các hàng dưới lại xuất hiện các chữ Anh cổ, cứ như vậy xuất hiện “…thấy không, các chữ Anh cổ liên tục xuất hiện nhưng theo sau đó là rất nhiều chữ khác nhau, rồi đến các kí tự phức tạp, các cậu xem này…” Hermione lại chỉ ở cuối giấy ở đó có hai kí tự trông giống chữ A và M nhưng không phải, nó vô cùng kiểu cách lại giống móc xích ở hai cái đồng hồ mà Harry nhặt được.
“Đây không phải hình dạng của cái móc xích đó sao?” Blaise nhíu mày.
“Đúng vậy, các chữ Anh cổ và một số chữ khác mình đọc được cho ra câu “… chứa đựng pháp lực … không mất quá nhiều … hình thái trở bề theo từng mốc chọn … tăng thêm …không hại đến thân thể của … thích kiểm …” đến đó thì mình không dịch được nữa.” Hermione buông tay nói.
“Ais, này Malfoy, sao cậu lại nghĩ nó có liên quan đến cái đồng hồ kia?” Ron thở dài hỏi, đọc cái này cũng chẳng kiểm chứng được cho cái gì hết.
“Đại khái Draco cho rằng cái hình móc xích cùng những câu văn này có thể là manh mối đi. Hơn nữa…” Làm bạn từ nhỏ của Draco, Blaise không thể không nói là người rất hiểu Draco “…mình đoán nếu cậu đem cái này đến thì chắc sẽ không chỉ một thứ này chứ?” Blaise ngẩng đầu hỏi Draco đang cau mày.
Tiểu Harry đang ngồi trong lòng Draco cũng ngẩng đầu nhìn trông đợi, Hermione thì không biết đang nghĩ gì cầm tấm giấy da đó mà quay lui quay tới.
Draco nghe Blaise nói thì mỉm cười, cái điệu cười kia làm Harry đang ngồi trong lòng cậu ta ngứa tay nhéo một cái lên tay Draco cho dù nó không đau tý nào.
Draco không thèm đếm xỉa đến Harry, lấy từ trong túi không gian một vật màu bạc, vật đó là một bát giác được tạo nên từ những hoa văn và viền kẻ rườm rà, đưa nó ra xa thì có cảm giác như một bông hoa màu bạc đang nở rộ.
“Cái gì đây?” Ron thắc mắc hỏi.
“Mình đoán cái này sẽ là mã khóa hóa giải cái đồng hồ mà Harry đang đeo…” Blaise cầm lấy vật kia xem xét.
“Mình nghĩ cái Draco đưa chính là chìa khóa mở được cái đồng hồ quái quỷ mà Harry đang đeo nó, đây các cậu xem…” Hermione chỉ vào các góc gần như nát bấy của tấm giấy da, mơ hồ có các đường nét nhìn khá tương tự cái vật màu bạc ở kia. “Hoa văn rất giống hơn nữa nếu theo như ở đây viết thì Harry không bị gì hết, chỉ đơn giản là trở về hình thái 3 tháng tuổi của Harry mà thôi, hơn nữa cả hai đồ vật này dường như đều nói về thời gian, cả hai vật này có lẽ liên quan đến nhau.”
Cả đám xúm lại nhìn, Draco cầm lại vật kia rồi đưa ngón tay xung quanh viền, Blaise nhíu mày “cậu làm gì vậy Draco?”
“Không, mình chỉ cảm thấy hoa văn này dường như hơi bị méo?” Draco nhíu mày.
“Bị méo?” Ba người đồng thanh còn một đứa trẻ dùng “a” để biểu hiện nghi hoặc.
“Ừ, đây, xem đi” Draco đưa cho bọn họ, ngay cả Harry cũng muốn chen vào xem, nhưng cả đám còn chưa kịp nói với Harry thì xung quanh bắt đầu nổi gió, mọi thứ đều bị lật tung, năm người đều bị bao trong cơn lốc xoáy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT