Nơi Harry đang đứng bây giờ lại bốc lên làn khói trắng, không lâu thì tán đi, Harry lại không có chỉ thấy một bộ áo chùng nhưng không đợi họ phản ứng thì một lốc xoáy mang đầy hơi thở pháp lực vừa mạnh mẽ lại vừa nóng ấm, pháp lực này họ rất quen thuộc – pháp lực của Harry.
“Protego! Harry” bốn người sợ hãi nhưng bây giờ bọn họ phải tạo một tấm chắn để tránh bị nghiền nát thành phấn mà họ đều nhìn thấy trong cơn lốc đó nằm sát mặt đất hay đúng hơn là trên bộ áo chùng có thứ gì đó đang phát ra tỏa sáng vàng rực, “cơn lốc” đó dường như lấy nó làm trung tâm, xoáy quanh.
Mọi thứ xung quanh đều bị thổi bay tán loạn, các lọ độc dược và sách quý bởi vì có thần chú cổ xưa bảo vệ cũng bị lắc lư dữ dội.
Qua một lúc lâu thì mọi thứ dần dừng lại, những nơi không được thần chú bảo vệ đều đã biến mất.
Hạ tấm chắn xuống, bốn người nhanh chạy đến trước bộ áo chùng.
“Harry” Ron và Hermione lo lắng muốn cầm lấy mặt đồng hồ nhỏ nhưng nhớ đến hậu quả lúc nãy đành cầm lấy áo chùng nâng lên, Ron đột nhiên chạm đến một thứ mềm mềm đang nhúc nhích sợ tới mức kêu to “Merlin a~…”.
Ron phản xạ bỏ tay nhanh khỏi áo Harry, sợ hãi nói “Harry bị nổ tung rồi”.
Hermione nghe vậy sợ hãi, Draco và Blaise phía sau cũng nhanh tay phân nhau. Draco che mắt Hermione mà Blaise một tay che mắt Ron một tay cầm đũa phép phất, áo chùng từ từ được nâng lên, nếu thật là vậy thì cả hai người này sẽ điên mất, thế giới phù thủy cũng sẽ nhanh chóng bị lật tung.
Nhưng trái với tưởng tượng của họ, không có máu me, không có thịt nát…chỉ có một đứa bé đang ngủ ngon lành ở đó.
Một đứa bé?
Một đứa bé?!
Không nhìn lầm, thật sự là một đứa bé. Merlin a~…
Trên một đống áo quần là một đứa bé khoảng 3 tháng tuổi đáng yêu vô cùng, đang ngủ (hoặc ngất), da thịt toàn thân trắng nõn bụ bẫm, gương mặt nhỏ xinh, đôi mi dài run run ngủ ngon, đôi môi hồng nhỏ nhắn hơi hé mở, trên trán có một vết sẹo hình tia chớp, mà trước ngực đeo một chiếc đồng hồ nhỏ còn đang phát sáng, vì hai người họ đứng rất gần nên thấy rõ là dòng chữ đang được khắc phát sáng, theo từng chữ cái hiện ra dòng chữ: Harry James Potter, ngay dưới là dòng chữ số: 31.07.1980.
Blaise run tay, áo chùng rớt xuống đắp lên người Harry.
Không sai đâu, đứa bé kia 100% là Harry Potter, Vua sư tử Gryffindor và cũng là Kẻ Được Chọn của thế giới pháp thuật.
“Draco…”
“Blaise…”
Hồi lâu không thấy Draco hay Blaise phản ứng gì, Hermione và Ron sợ hãi gọi, Harry…thế nào rồi?
Blaise và Draco nhìn nhau đều cảm thấy may mắn, dù sao hai người bọn họ cũng là con trai, Harry bị họ nhìn trong trạng thái “lõa thể” thế này đại khái không sao, chứ để Hermione thấy chắc cậu ta cũng sẽ rất mong mình không biến cho luôn rồi.
Nhưng bây giờ cho dù Kẻ Được Chọn không chết thì bọn họ cũng sắp có rắc rối rồi.
“Đáng chết Kẻ Được Chọn!”
Draco và Blaise không nhịn được mà mắng người, phong thái quý tộc mất sạch. Hermione và Ron nghe vậy mở tay hai người che mắt mình ra thấy tình cảnh trước mắt cũng ngơ ngẩn.
Tiểu Harry phía trước động đậy, lật người quấn luôn cả cái áo chùng, lát sau đã mở mắt, đôi mắt xanh to tròn ươn ướt nước chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn đám “người lớn”, trông phút chốc cả bốn người đều muốn ước họ không biết đứa bé trước mắt là ai để có thể đến ôm bé, hôn bé, đáng tiếc khi nhìn đến vết sẹo tia chớp kia đều sựng người.
Hai bên nhìn nhau…
…Trầm mặc…
“Oa nha” tiếng trẻ con vang vọng trong căn phòng âm u.
“Hahahahahaha”
Ron cười ha hả chỉ vào tiểu Harry trước mặt. “Merlin ơi, Harry, lúc nhỏ cậu đáng yêu quá” Ron cười muốn thở không nổi, ôm bụng.
Hermione mẫu tính nổi lên ôm tiểu Harry cả áo lẫn người vào lòng, cười hì hì nói “Harry Harry, Ron nói đúng đấy, cậu đáng yêu quá.” nói xong còn nắm lấy bàn tay nhỏ đầy thịt của Harry xoa xoa. Bên cạnh Draco và Blaise vẻ mặt cũng muốn thử.
Tiểu Harry bạo phát hai tay nhỏ bé khuơ a khuơ, tránh a tránh, đạp a đạp muốn tránh khỏi mấy bàn tay lang sói.
“A a, ơ a a” (tránh ra, Ron câm miệng) tiểu Harry giãy dụa, Ron thấy Harry bộ dáng tức giận, hai má đỏ hồng phúng phính liền đưa tay…nhéo.
…”a a” (đau a~), cùng lúc một ánh sáng đánh trúng Ron, Ron liền hóa đá.
“Hư hư” tiểu Harry trừng mắt, đáng đời. Đừng tưởng mình bây giờ nhỏ con và không có đũa phép thì không đánh được cậu nhá.
Blaise vội hóa giải thần chú cho Ron, Draco bên cạnh cười khi thấy Ron gặp họa, đưa tay muốn bế tiểu Harry đang ở tình trạng 3 tháng tuổi khỏi tay Hermione nhưng bị xương cốt mềm mại của Harry dọa cho hoảng sợ vội vã buông tay.
“Merlin a~, Harry, cậu thật mềm”.
Tiểu Harry trực tiếp bạo phát.
Một hồi phân tranh…
Sau một hồi cãi nhau xong cả năm người, không là 4 người lớn 1 đứa bé đến bên bàn hội họp lúc nãy, một buổi chiều dự định uống trò hóng mát lại trở thành buổi họp mặt gấp gáp.
Hermione bế Harry không buông, xương cốt trẻ con tuổi này không thể ngồi một mình được. Hermione xem xét cái đồng hồ kia, lúc nãy Draco vô ý chạm vào thấy không sao mới biết sau khi pháp lực của Harry bị cái này hấp thụ thì bọn họ đều chạm được cái đồng hồ này.
“Harry, lúc nãy cậu làm sao lại khởi động nó được vậy?” Hermione hết xem lại sờ đều không biết làm sao.
Tiểu Harry vươn tay nhỏ bé y y nha nha diễn tả lại động tác lúc nãy của mình để đám bạn cậu hiểu được.
Cả đám hiểu hay không khoan nói, chỉ thấy bộ dáng đáng yêu của cậu cố gắng nén cười, riêng Ron đã sớm cười không che dấu.
Harry làm như không thấy, cố gắng làm động tác đơn giản nhất để họ hiểu.
Thanh quản của trẻ con thời này không đủ để phát âm. Tức chết cậu.
Diễn tả một hồi, Harry mới làm Hermione hiểu được, “ý cậu là cậu chỉ vào hoa văn ở phía trên thì nó vô tình hấp thu pháp lực của cậu, sau đó cậu nhàm chán quay cái đồng hồ này 3 vòng rồi lại chạm vào hoa văn gõ gõ thì mọi chuyện thành ra thế này.
“Ư ư” (ừm, đúng vậy) tiểu Harry uể oải phụng phịu má, chán ghét đập đập tay nhỏ của mình rồi vuốt tay Hermione a a biểu hiện như khen cô nàng thông minh. Hermione ánh mắt sáng ngời nhìn Harry, Draco bên cạnh trừng mắt…
Ron nhịn không nổi vươn tay ra nhéo nhéo hai má Harry, lần này cậu có khống chế lực đạo không làm cậu đau nhưng Harry không thích, há mồm…cắn.
“Nha nha nha” Ron chọt chọt Harry, Blaise ngồi bên vỗ vỗ Ron, đừng cười quá. Trẻ con tuổi này làm gì có răng, không có đau chỉ cảm thấy có bãi nước miếng dính đầy nhưng bộ dáng tiểu Harry cắn người rất chọc cười.
Harry phẫn uất phóng thần chú, Ron lần này có chuẩn bị, thế là…phản công.
Sư tử gây chiến, hai xà kia lập tức cho mình một cái tấm chắn, nếu không, không may tuyệt đối là bọn họ.
Cuối cùng nữ vương Hermione vươn tay…
“Nha đau, Hermione, nhẹ tay, nhẹ tay” Ron bị Hermione nhéo tai kêu oa oa vì đau. Hermione trừng mắt “Ronal Weasley, bây giờ cần giúp Harry không phải chọc cậu ấy, cậu còn lộn xộn mình sẽ đánh cậu.”
Ron gật đầu mạnh đến mức Blaise phải tóm cổ Ron lại sợ cậu gật đến gãy cổ.
“Đừng gật nữa, em còn gật nữa cổ gãy mất.” Ron đỏ mặt ừm một tiếng bị tiểu Harry liếc mắt khinh bỉ “Hư hư”.
Hermione buồn cười vỗ nhẹ cái tay đầy thịt của Harry, nói “được rồi, bây giờ việc đầu tiên là phải giúp cậu trở lại bình thường. Mình sẽ tới thử xem ở quảng trường Black có gì không.”
Tiểu Harry ưm một tiếng, gật đầu, Draco cười nhạo “Mione, em nghĩ với cái thể chất thu hút rắc rối của cậu ta thì chuyện này kết thúc dễ dàng vậy hả?”
Hermione nhún vai “không quan hệ, từ lúc bọn em chơi với nhau, bọn em đã quen với rắc rối rồi.”
Ron nghe vậy liên tục gật đầu, miệng đồng ý “đúng đúng và lần nào cũng là mạo hiểm kích thích.” Ron nói xong lập tức bị Blaise ấn xuống một cái hôn sâu, còn Ron…đương nhiên đỏ mặt.
Mà sự thật chứng minh, lời Draco nói rất đúng tuy người gây họa đúng là Draco nhưng nguyên nhân sâu xa thì cũng là Harry gây chuyện, đó là chuyện của ba tuần sau…
“Bây giờ, Harry, cậu không thể ở căn nhà Black được, cho dù là có Kearcher đi nữa.” Hermione xoa xoa cái đầu nhỏ có vài sợi tóc của Harry.
Tiểu Harry chống cằm suy nghĩ, đúng là không thể được, căn nhà Black tuy đã được Kearcher dọn sạch nhưng mà cậu bây giờ không thể ở đó được, nghĩ xem suốt ngày giáp mặt với Kearcher bị nó hớn hở chăm sóc. Ôi không..
“Nhà chúng mình cũng không được, biệt thự luôn đầy những gia tộc khác “tới thăm”, những tên cáo già kia mà biết chắc chắn sẽ đem lại rắc rối lớn”. Blaise nói, không cần bọn họ tìm lí do bao biện thì thân phận của Harry 100% sẽ bị phát hiện. Vết sẹo tia chớp là dấu hiệu nhận biết Harry Potter, huống gì trên cái đồng hồ kia lại có cả tên và năm sinh của Harry, không lẽ nói là con Harry sao. Đừng đùa, dấu hiệu rõ vậy muôn đời không lừa được đám người kia.
“Đến nhà mình thì mọi chuyện đều ổn” Ron vẻ mặt đáng đánh cười ha ha, cả đám quay đầu nhìn cậu, lại nhìn Harry…
Tiểu Harry ngớ người một lúc thì xịu mặt xuống mà đám người kia lại không khách khí cười to.
Không phải nói nhà Ron không tốt mà ngược lại, bởi vì gia đình Ron đối xử với cậu như con ruột, bình thường đã thương yêu Harry nay thấy Harry thành một đứa trẻ, lại còn siêu cấp đáng yêu như vậy thì…
“A, Harry em đáng yêu quá, để anh bế một lát” anh Bill ngứa tay chọt chọt Harry, rất muốn bế lên.
“Em nhỏ quá Harry!” Anh Charler ngạc nhiên nói, mà cái tay cũng vươn đến nhéo má cậu.
“Harry mềm như vậy có phải bị rút xuống không?” Câu hỏi ngu ngốc này là của Percy đang khó xử.
“A, em uống phải Dược Giảm Tuổi cũng không thể thế này được” Geogreo say sưa nghiên cứu.
“Anh Harry, là anh thật hả, không thể tin nổi, mẹ, cho con bế với” Ginny đầy lòng hiếu kỳ giành với bác Weasley đang bế Harry. Từ khi bác thấy Harry trong tình trạng này liền không muốn buông tay…Harry trở thành đứa bé bị mọi người giành giật mặc cho cậu ta tay đá chân đạp cũng không thoát nổi.
…Quả thực là tai nạn!
Merlin, cậu muốn thoát khỏi tỉnh cảnh này, thà đối đầu với toàn bộ Giám Ngục Akaban hoặc mấy con rồng của anh Charler hay là mấy trận đánh còn hơn…tiểu Harry trong lòng gào thét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT