Dị biến bỗng nhiên xuất hiện khiến cho cả năm người bị lốc xoáy bao quanh, gió lốc làm Draco không kịp giữ Harry, cả năm người đều tựa như bị gió bão quật thẳng vào người. không gian dường như cũng bị biến đổi, không thấy rõ được căn nhà Weasley nữa, thân thể người trưởng thành chỉ gây ra cảm giác khó chịu nhưng Harry cơ thể chỉ là một đứa trẻ 3 tháng tuổi, đau đến mức kêu thét lên.
“Harry” Ron và Hermione cố gắng vươn tay ôm chặt Harry, cả hai cố tránh cho Harry bị ảnh hưởng quá nhiều nhưng Harry chịu không nổi đã ngất đi, cơ thể trẻ con sức chịu đựng vốn yếu, ngay cả bốn người cũng cảm thấy đau nhức huống gì là Harry đang ở tuổi 3 tháng.
Draco và Blaise lại ôm chặt Hermione và Ron, tránh cho bốn người bọn họ mỗi người một hướng. Đột nhiên cái đồng hồ Harry mang trên người phát sáng rồi một tấm chắn bằng mắt thường cũng có thể thấy được dần bao quanh người Harry, vì có tấm chắn nên Hermione và Ron khó khăn giữ được Harry để không bị tuộc tay.
Khi bọn họ nhận ra rằng bao quanh năm người bọn họ là một vòng dây trắng tỏa sáng đang quay vòng, chính là cái TIMESTRAINS kia, 12 viên thạch anh đang liên tục đổi màu, các ánh sáng chớp tắt kia thì lại chớp càng nhanh.
“Phá sợi dây này đi!” Hermione hét lớn.
“Bằng cách nào?” Ron hét trả. “Bọn mình không thể thả tay làm được” nếu thả ai biết sẽ xảy ra chuyện xui xẻo nào?
“Dùng chân phá thử” Blaise hét lớn, Draco và Blaise ôm chặt Hermione và Ron, hai chân chạm tới sợi dây cố gắng đạp ra xa để các móc xích hở ra nhưng vô ích.
Gió lớn thổi mạnh khiến bọn họ không thể nào lỏng tay để làm chuyện gì, bốn người bọn họ dường như nằm thành một hàng ngang, bọn họ đều bị quay vòng đến chóng mặt chỉ có thể bám chặt vào nhau.
“Mình đếm tới 3 thì cùng dùng Diffindor (nổ tung) đánh vào mặt của TIMESTRAINS hiểu không?” Hermione hét lớn.
“Được” ba tên cùng hét trả lời.
“1-2-3-Diffindor” cả bốn người cùng dùng pháp thuật không đũa phép đánh vào mặt của TIMESTRAINS nhưng nó không bị tổn hại nào nhưng pháp thuật nó đánh trúng nó lại bật ngược trở lại nhắm về phía năm người.
“Protego” Draco hét lớn.
Tia sáng đánh thẳng vào tấm chắn rồi Draco dùng thêm chút lực làm tia sáng kia bật thẳ về hướng sợi dây.
“Keng” một tiếng, sợi dây bị đứt ngang, bốn người chưa kịp vui mừng thì cơn lốc kia cuốn bọn họ mạnh lên gấp mấy lần.
“Harry…” Ron và Hermione không giữ được Harry, khiến Harry theo cơn lốc bay theo mà theo đà cả bốn người cũng bị tách ra.
“Ron…”
“Mione…”
“Draco…”
“Blaise…”
…………
Bùng một tiếng, mọi thứ đều rung động, cả năm người sau khi cắt đứt sợi dây thì theo cơn lốc bay thẳng về một hướng nhưng sau đó chịu tác động của trận nổ mà mỗi người một nơi, thật lâu sau mọi thứ đều trở lại bình thường.
Trên nền đất nơi xảy ra vụ nổ, TIMESTRAINS bị phá vỡ lúc nãy đột nhiên xuất hiện một người, chính là người lúc trước đi tìm nó – Arthur.
Arthur cúi người nhặt TIMESTRAINS lên, thấy sợi dây xinh đẹp bị cắt đứt gần hết, người nọ vò đầu “Thật là, làm sao lại thành thế này? Mình chỉ mới làm mất nó mới có vài ngày đã bị hư hao như vậy. Mer tỉnh lại mà biết chắc chắn sẽ nổi giận cho xem.”
Arthur đưa tay phải vẽ gì đó một vòng quanh mặt đồng hồ, khắp nơi đột nhiên có những ánh sáng vàng từ đâu xuất hiện, lao tới những cái móc đã hỏng dần dần hình thành một dãy ánh sáng trắng, cuối cùng người đó gõ nhẹ vào mặt đồng hồ: “Repardo” (hồi phục).
Tức thì, cái đồng hồ lập tức hồi phục lại như cũ, Arthur vui vẻ “Được rồi, về thôi. Còn cái kia chắc nó ở gần đây thôi, đợi tìm được rồi thì tặng Mer luôn.”
Người nọ vô tâm bước đi, một chút cũng không muốn nghĩ vì sao TIMESTRAINS hắn tìm lâu vậy lại xuất hiện ở đây mà nơi Arthur bước đi trước khi khép lại có số 1973.
…………
Tại biệt thự Potter.
Charlus Potter – hiện đang là gia chủ của gia tộc Potter – đang ngồi ăn cùng với vợ và con trai James Potter cùng với ba người bạn tốt của con trai ông, Sirius Black, Remus Lupin cùng với Peter Pettigrew thì cảm nhận được biệt thự khác lạ, một trận pháp nào đó đang hoạt động, khi cảm nhận được ông liền cau mày.
“Sau vậy?” Dorea thấy chồng mình nhíu mày liền hỏi. Bốn người con trai nghe vậy cùng nhìn về phía ông.
“Sao vậy ba?” James hỏi.
“Biệt thự đang vận chuyển, Dorea em cảm nhận được không?” Ông hỏi Dorera.
“Không có, anh đang nói gì vậy?” Bà Dorera không hiểu.
“Các con ăn đi, ba đi xem một lúc.” ông Charlus đứng dậy, là một gia chủ ông cảm nhận rất rõ ràng.
“Thưa ngài, trận pháp Lineage tại phòng kín trận pháp đang chuyển động.” Ngay khi Charlus định bước đi thì một gia tinh xuất hiện báo cáo.
“Trận pháp Lineage chuyển động?” Charlus kinh ngạc còn Dorea thì cau mày.
“Ba, con muốn đi xem.” James cau mày nói, là người thừa kế gia tộc sau này thì việc trận pháp tại phòng kín chuyển động là ý nghĩa gì anh biết, nó đại biểu cho người trong gia tộc Potter đang cần sự giúp đỡ nhưng ngàn năm qua, gia tộc Potter và gia tộc Malfoy là hai gia tộc duy nhất trong giới phù thủy theo ngàn năm qua đi, các thế hệ chỉ còn lại đơn truyền mà nay lại có người trong gia tộc Potter làm trận pháp ở phòng kín chuyển động?
Bởi vì phòng kín chỉ được người Potter mới có thể vào nên Sirius, Remus và Peter đều ở lại nhà ăn chờ đợi.
Tới phòng kín trận pháp vẫn còn đang di chuyển, cột sáng bao kín không thấy người tới, ba người bọn họ đều thủ sẵn đũa phép, chỉ cần một dấu hiệu khả nghi nào liền phóng thần chú nhưng đợi khi trận pháp ngừng chuyển động, cột sáng cũng ngừng lại, họ lại thấy một đứa bé đang lơ lửng trong trung tâm trận pháp. Ba người đều kinh ngạc.
Đứa bé kia khoảng ba tuổi, trên người bị quấn bởi một chiếc áo choàng đen, nơi cổ còn có vật gì đang phát sáng, Charlus và Dorea nghi ngờ bước tới gần, James cũng muốn nhưng bị cản lại.
Lúc đến gần thấy được gương mặt đứa bé lại thấy dòng chữ nơi mặt dây chuyền mà đứa trẻ đang đeo, Charlus cùng Dorea không khỏi hoảng hốt.
“Merlin ơi…James lại đây.”
James bước tới nhìn thấy cũng không khỏi trừng lớn mắt. Đứa trẻ ba tuổi vô cùng đáng yêu, có gương mặt giống hệt anh, trên trán có một vết sẹo tia chớp, cả người toàn thân thương tích, máu thậm chí còn nhỏ giọt xuống trận pháp, áo choàng cũng rách toe tua, quan trọng nhất là trên mặt dây đang phát sáng ghi dòng chữ “Harry James Potter 31.07.1980”.
“Merlin ơi, đứa bé này là cháu nội của chúng ta.” Dorea thảng thốt ôm tiểu Harry kích động “mau chuẩn bị độc dược chữa thương.”
“Người đâu, gọi Blir đến, đem độc dược đến đây.” Charlus kịp phản ứng nhanh chóng đem cháu mình qua phòng khác, kêu gọi người.
Một cảnh náo loạn. James bị bắt đứng ngoài, vẻ mặt đẹp trai chói lòa vẫn còn ngây người, ngay cả ba người bạn tốt đến gầm cũng không biết được.
“Này, làm sao vậy?” Sirius bước tới vỗ nhẹ người James làm anh giật mình.
“Chuyện gì thế?” James ngơ ngác hỏi.
“Bọn mình hỏi cậu mới đúng, làm sao lại thất thần vậy?” Sirius khoát vai James.
“Gia đình cậu có chuyện gì sao? Chúng mình giúp gì được không?” Remus lo lắng hỏi.
“Phải đấy!” Peter nhút nhát nói.
“A, không, không có gì. À không chắc là có.” James cười vu vơ.
“Rốt cuộc là có hay không đấy?” Sirius mất kiên nhẫn kẹp cổ James.
“Mình gặp được con tương lai của mình, thằng bé dễ thương lắm.” James cười ngượng ngùng nhưng nhớ lại hình ảnh tiểu Harry người đầy thương tích thì buồn lòng “Thằng bé bị thương nặng lắm, có vẻ như do thân thể còn nhỏ mà dịch chuyển không gian và thời gian đi.”
“Cái gì? Con tương lai?” Ba người kinh ngạc há miệng.
“Đúng vậy” James cười đến sung sướng.
“Mình đi xem thử!” Sirius hấp tấp muốn nhìn, chân chưa bước nửa bước đã bị James kéo lại, anh hung hăng trừng mắt nhìn Sirius “Không được đi, bây giờ con mình cần chữa trị, cậu vào sẽ khiến bọn họ phân tâm.” James đã ý thức mình phải trở thành một ba ba tốt.
“Mình chỉ xem thôi mà” Sirius nói.
“Cậu nói con tương lai, nghĩa là pháp thuật dịch chuyển thời gian à?” Remus hỏi.
“Bị thương có nghiêm trọng không?” Peter lấm lét nhìn vào bên trong.
“Mình không biết, bác sĩ Blir đang điều trị cho nó.” James lo lắng.
“Lúc nãy ở sợi dây chuyền của nó mình thấy nó tên là Harry, sinh ngày 31.07.1980” James cười toe toét “nó sẽ là con của mình với Lily.”
Ba người nghe xong đều làm một động tác nhất quán…im lặng.
Nói thật, bây giờ James mà tán đổ được Lily là chuyện không thể nhưng họ lại không muốn làm tổn thương tâm hồn đang tràn ngập sắc màu tình yêu kia.
Không nói đến bốn người đang mơ mộng kia, phía bên trong có Charlus, Dorea , bác sĩ trung thành của gia tộc Potter – ông Blir nhưng người khám bệnh lại không phải ông mà là Charlus và Domera.
Bởi lẽ lòng phòng bị của Harry rất mạnh, trong suốt từ lúc sau khi bỏ học đi tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, chỉ vì sơ suất của cậu mà Ron và Hermione bị bắt rồi bị tra tấn đến suýt chết, cậu đã có thói quen lập phòng ngự cho mình, chỉ cần Hermione và Ron ở bên cạnh thì vòng phòng ngự kia sẽ bao bọc cả ba lại, trừ khi Ron và Hermione tự động tách ra. Sau đó, bọn họ còn có nhiều việc cần dùng đến vũ lực để giải quyết, Harry lại bí mật làm hoạt động trong tối rồi đi thám hiểm các nơi dày đặt pháp thuật hắc ám và nhiều loại pháp thuật khác, khi bị trong thương đến ngất đi, vòng phòng vệ của cậu sẽ được tự động dùng pháp lực của chính cậu mà hình thành, pháp lực càng cao thì vòng càng mạnh.
Bởi vậy mức phòng vệ của Harry cũng lên tới mức cao nhất, cũng có thể nói vòng phòng hộ của Harry trừ khi chính cậu hoặc bốn người bạn thì không ai có thể tháo bỏ. Hơi thở và tuần hoàn pháp lực của Charlus và Dorea làm Harry không có sự đề phòng.
Tại biệt thự Potter dày đặc tuần hoàn huyết thống nên ở đây tạo cho Harry cảm giác an toàn khi xung quanh đều là “người thân” vì thế vòng phòng hộ không được thiết lập nhưng Blir vừa đến gần, pháp lực khác biệt khiến cho màn chắn được tạo ra, cả ba người bọn họ liền bị đẩy xa, vất vả lắm mới khiến cho tiểu Harry đang mê man thu lại, mọi người lúc đó đều rất kinh ngạc trước pháp lực mạnh mẽ của Harry. Dorea và Charlus chỉ có thể để Blir chỉ đạo từ xa.
Áo choàng được cởi ra hơn phân nửa, thấy trên người cháu trai mình toàn là vết thương đang chảy máu và nhiều nữa là vết sẹo ngắn dài, nông sâu đều có thậm chí là cả vết bỏng, Charlus và Domera đau lòng không thôi.
Độc dược cho tiểu Harry lấp đầy cả một bàn, cả uống, bôi và trực tiếp dùng trên da để cầm máu tức thì đều có.
Độc dược cầm máu Charlus cầm lấy đổ nhẹ lên vết thương, tiếng da liền lại nghe đến lạnh người, ngay cả Charlus và Domera cũng thấy đau thay cho cháu nội họ nhưng Harry lại chẳng rên một tiếng nào dù là nhỏ nhất, chỉ nhíu mày thể hiện không thỏa mái.
“Đứa nhỏ này thế mà chịu đau được như vậy!” Dorea xót xa.
“Thật không biết tương lai thế nào lại để thằng bé bị nhiều thế này. James làm gì vậy?” Charlus tức giận dùng độc dược thấm nhẹ lên các vết sẹo vừa nhìn đã biết là vết thương cũ, lại còn có những vết bỏng lớn như vậy ở thắt lưng đến gần đùi chân.
Charlus và Dorea tức giận không thôi, vừa giúp cho những vết thương biến mất vừa trách mắng con mình.
“Đưa Dược Bổ Máu cho em, em sẽ cho tiểu Harry uống.” Dorea sau khi xác định Harry không còn vết thương cũng như vết sẹo nào chưa xử lý phía trước thì nói với chồng mình.
Charlus đưa cho bà dược Bổ Máu còn mình thì nâng người Harry dậy để lấy áo dưới người cậu, nhẹ nhàng lật người nhưng đột ngột dừng lại sau khi thấy vết thương trên lưng cậu thì hít sâu…
“Anh sao vậy?” Dorea hỏi.
“…Dorea , em xem này…” giọng ông run run trả lời.
Dorea đang đắp chăn dưới chân cho Harry, lọ dược Bổ Máu còn chưa kịp cho Harry uống, cô nghiêng người nhìn thì hít sâu…
“Merlin ơi, cháu tôi.”
Sau lưng Harry là muôn vàn vết thương lớn hơn phía trước ngực rất nhiều lần, có những vết roi nhìn rõ ràng, có những vết cứa hay những vết bầm tím sưng to và đỏ…”Sao lại thế này?” Người nhà Potter luôn yêu thương con cháu, thậm chí chỉ một vết thương nhỏ do bọn chúng chơi đùa mà tạo nên họ cũng đau lòng nhưng những vết này khẳng định đều là bị đánh mà thành. Vết bỏng ở thắt lưng đã nghiêm trọng mà vết thương ở đây còn nghiêm trọng hơn.
“Ja….James… James Potter, con vào đây…lăn vào đây nhanh lên!!!” Lúc đầu thì giọng nhỏ xíu rồi đến cơ hồ là hét lên, ông Blir vốn đứng gần cánh cửa vì tránh cho Harry lại lập phòng ngự cũng bị giọng la tức giận của Charlus làm cho giật mình, Charlus rất hay cười, chưa từng nổi nóng như vậy bao giờ.
James chưa bao giờ thấy ba anh tức giận như vậy, ba người khác cũng kinh ngạc vô cùng, bác Charlus luôn cưng chìu James, không nói nặng chỉ một câu, nhưng giờ đây khi vừa thấy James đến gần đã giáng thẳng tay một bạt tai.
“Ba…” James bị đánh, ôm mặt sững sờ.
“Mày…mày rốt cuộc tương lai trở thành người cha thế nào, dòng họ nhà ta luôn yêu thương con cháu hết lòng nhưng mày lại…mày lại…” Charlus giận đến mức không nói nên lời.
James là người thông minh nghe vậy đã hiểu, lại nhìn mẹ mình ôm chặt tiểu Harry trong lòng, hai mắt mờ nước mắt nhìn anh đầy thất vọng rồi nhìn tiểu Harry đang mê man, anh liền tiến lại gần hơn, nhìn rõ rồi chính anh cũng không còn lời gì để bào chữa.
“Con…con…” những vết này đánh lên người anh còn không chịu nổi huống gì là một đứa trẻ ba tuổi.
“Mày nghĩ chừng đó là xong hả, nãy giờ chúng ta thấy cả người nó bao nhiêu vết mày biết không?” Charlus cơ hồ muốn tát cho James một cái nữa, nhưng tay ông vừa đưa lên thì đã bị hai đôi tay khác giữ lại.
“Bác Charlus, có chuyện gì bác từ từ nói.” Remus vội vàng nói.
“Đúng vậy, mọi chuyện còn chưa biết đúng sai mà. Bác đừng đánh James nữa.” Sirius cũng vội cướp lời.
Blir tròn mắt nhìn, theo ông chủ bao nhiêu năm nhưng ông chưa thấy ông chủ mình lại như vậy. Đến khi Sirius và Remus chạy vào vẫn an toàn thì ông càng kinh ngạc nói “ông Charlus, phòng ngự không bị dựng lên.”
Charlus đang tức giận nghe vậy cũng dừng lại, Sirius và Remus bước vào lại không làm Harry phòng bị, Peter thì sợ hãi trốn ngoài cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT