Bữa tối vẫn cứ tiếp tục diễn ra.
Món ăn trước mặt cũng như được cho thêm ít gia vị của sự ấm áp, bất giác khẩu vị cũng tăng cao.
Khi đã lấp đầy cái bụng, lại thấy anh nhận cuộc gọi nào đó, đột ngột đứng dậy vội vã tiến thư phòng.
Mặc dù, có hơi nghi hoặc, cũng có chút tò mò, nhưng ai cũng cần có không gian riêng, với lại hiện giờ cô chưa có đặc quyền xâm nhập thế giới riêng của anh..
Thế là lẳng lặng, trở về phòng trước, lại vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thoa kem dưỡng da toàn thân trước khi ngủ.
Chỉ mãi lo nhắm mắt, ngước cổ, vỗ vỗ khuôn mặt đang đắp mặt nạ, dựa theo trí nhớ, mở cửa đi ra.
- Á..
Bịch!
Một bức tường săn chắc, lại sừng sững, chắn trước mặt.
Do đi không nhìn dưới chân cô vấp một cái, cả người lao ra, hai tay chụp vội thứ phía trước, hoảng hốt ngẩng đầu lên là Mộ Dung Trạch đang đưa lưng về phía cô..
cởi đồ.
Một cảm giác ấm nóng truyền từ đằng sau, nhìn bàn tay chộp vai anh, bàn tay giữ lấy hông anh.
Cơ thể trần nam tính với những đường rãnh hoàn hảo, cứ thế đập vào mặt cô.
Mộ Dung Trạch nắm lấy tay cô, quay người lại, nhìn bộ dạng vừa ôm vừa xoa lấy cái mũi đã hơi đỏ lên, trông thật buồn cười.
- Không sao chứ!
Một luồng hơi thở trầm lãnh, cùng với mùi hoàng đàn* đầy nam tính, gợi cảm tỏa ra.
(*) Tên một loại gỗ có mùi hương đặc trưng.
Tịnh Nhiên mới đầu cảm thấy đau mũi nhưng khi ngẩng lên gần như thạch hóa.
Một đôi chân dài thẳng tắp phối với chiếc quần tây, càng tôn lên đáng người vĩ ngạn.
Cô nàng chưa dừng lại ở đó, từ từ quan sát lên phía trên, một màu sắc gợi cảm mang tên lúa mạch.
Mỗi một phân trên người đều tỷ lệ hoàn hảo.
Cơ ngực tuy không thuộc dạng cơ bắp cuồn cuộn, sôi trào như những vận động viên thể hình, nhưng đủ săn chắc, sáu múi vừa phải, không thừa chút thịt mỡ, một độ đàn hồi nhất định khiến người ta muốn chạm nhẹ một cái.
Lên trên tí một bờ vai rộng, vững trải.
Phải công nhận một điều, anh sở hữu một ngoại hình ưu việt, chuẩn mẫu một nam thần bước ra từ cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, và mơ mộng lúc nhỏ.
Bản thân tự thấy dáng người Dương Mộng Hàm không quá thấp nhưng chỉ vừa đứng ngang vai của anh.
Lòng mê cái đẹp được tiềm tàng lâu năm, bỗng bộc phát, Sở Tịnh Nhiên cứ nhìn chằm chằm cho đến khi một âm thanh mang theo ý trêu đùa vang lên trên đầu.
- Hảo xem sao? Có cần sờ thử một chút không?
- Hảo xem! Hả? Sao anh ở trong này, còn để trần như vậy làm gì?
Nghe được điệu bộ không suy nghĩ trả lời của cô, khóe miệng Mộ Dung Trạch khẽ nhếch tạo thành vòng cung khiến khuôn mặt lạnh nhạt trở nên rạng rỡ, sinh động hơn rất nhiều.
Sở Tịnh Nhiên phạm si, mà quên bén việc đã chuyển đồ Mộ Dung Trạch vào phòng cũng tức là anh sẽ sài chung phòng bao gồm chung giường, chung phòng tắm với cô, và điều quan trọng là phải ngủ chung trên chiếc giường kia với cô.
Vì thế vẻ mặt Tịnh Nhiên lúc này đầy nghi hoặc, ngây thơ vô số tội, đại não vẫn chưa hoạt động lại đúng quỹ đạo, hỏi anh, rồi rước lấy là cái cốc lên trán.
- Quần áo, đồ đạc của tôi đều bị em chuyển vào căn phòng này! Vậy thì Dương Mộng Hàm, em nói xem tôi tại sao lại ở đây?
- Thì bởi vì..
Cô sực tỉnh nhớ lại chuyện buổi chiều vội ôm lấy miệng khi đối mặt ánh mắt lành lạnh, trêu tức của anh đang nhìn cô, như thể nếu cô dám nói bậy sẽ bầm cô ra vậy.
- Hihihi! Em đùa mà! Không phải anh định hưởng dụng phòng tắm sao, em xong rồi anh vào đi!
Cô xấu hổ, cười xòa, rồi lại một bộ nịnh nọt, hihi haha cười nhìn anh, chân phải lật đật bước sang chừa lối cho anh bước vào.
Trước khi vào anh không quên đả kích cô.
- Lần sau có muốn yêu thương ôm ấp tôi, cứ việc nói.
Cần gì tốn công sức đến như vậy.
Thiệt là!
Nói rồi dửng dưng vào phòng đóng cửa.
Để cô đứng hỗn độn trong gió với suy ngẫm ý tứ anh là gì.
Cuối cùng chỉ rặng ra vài chữ.
- Anh..
tôi thèm vào*!
(*) Đây giống như câu mắng chửi.
Rồi hình như nghĩ đến một việc gì đó nằm ngoài phạm vi kiểm soát, cô tự đánh vô đầu mình một cái nghĩ thầm:
- Thôi chết thật rồi! Tịnh Nhiên ơi Tịnh Nhiên, dù mày có muốn làm hòa nhanh, để kế hoạch diễn ra sớm cũng đâu chỉ có cách này! Sao lại chuyển đồ anh ta vào phòng chứ? Sao mình lại không nghĩ xa đến việc đồ đạc Mộ Dung Trạch chuyển vào thì bản thân anh cũng phải dọn vô ở cùng cô luôn, Cô chưa muốn sinh hoạt vợ chồng với anh.
Có cần suy nghĩ ra hiệp ước Tam chương gì đó không?
Tịnh Nhiên vội vàng nhảy lên giường, nhắm mắt đắp chăn bao kín mình lại, tai thì lắng nghe động tĩnh xung quanh.
- Két..
cạch..
tạch!
Trong phòng yên tĩnh cực kì, nên có lẽ cả tiếng muỗi kêu cũng có thể nghe thấy, mà phòng này thì làm gì có muỗi, thế nên tiếng mở cửa đóng cửa, tắt đèn của anh cũng vọng vào tai cô.
Tịnh Nhiên lật đật xoay mặt về phía cửa ban công giả bộ ngủ.
- Xột xoạt..
Từng động tĩnh nhỏ cũng khiến trái tim cô đập mạnh vì bất an, lo lắng.
Một bên giường lún xuống, một cảm giác áp bách ngày một tiến gần, cô thử thế, vội nín thở, một giọng nói trầm lạnh đột ngột vang lên.
- Em muốn tôi quăng qua hay tự lếch qua bên kia?
- ?
Là sao cô tư hỏi, cũng biết việc giả bộ ngủ không thành công qua mặt được anh, bèn mở mắt đánh giá tình hình.
Hóa ra cô nằm ngay giữa cái giường.
- Hihihi, thói quen, anh đừng giận!
Vội kéo chăn nhích sát qua bên bìa giường.
Thật ra Mộ Dung Trạch mới đầu cũng không biết cô giả bộ ngủ, thấy cô nằm vậy cũng không định nói gì, nhưng khi ngồi xuống giường, thì người bên cạnh nhịp thở hơi loạn, anh nghĩ mình nhằm nên cúi gần xem thử, quả nhiên cảm giác của anh không sai, nên mới thốt ra như vậy.
Thấy cô cười trừ, bộ dạng gượng ép, có chút không vui.
- Em..
Anh định hỏi cô không muốn biết về gia đình của bản thân sao.
Thế nhưng bản thân anh cũng chỉ hiểu các vụ làm ăn trên thương trường của ba cô.
Còn việc cô sinh sống và lớn lên ở đó thế nào suốt mấy chục năm qua, anh cũng chưa từng để ý.
Nếu cô muốn nghe cũng không biết nói gì.
- ?
- Không có gì, ngủ đi, tối rồi!
Tắt đèn ngủ, mọi chuyện vẫn bình thường cho đến nửa đêm.
- Bốp..
phịch..
bộp!
Một người đang thiêu thiêu đi vào giấc ngủ.
Bỗng một bàn tay chụp lên mặt tưởng như trời giáng, cái chân không an phận liên tục đá vào người bên cạnh, rồi lại lộn xộn hất tung chăn ra ngoài.
Ngồi dậy nhìn chằm chằm thủ phạm gây ra náo loạn giữa đêm, vẫn đang vô tư chẳng hay chẳng biết tiếp tục ngủ.
Khuôn mặt tuấn tú, lúc này xuất hiện vệt đỏ khả nghi, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, rồi buông tiếng thở dài.
Anh không nghĩ tới, tướng ngủ cô xấu đến vậy.
Sau khi sửa sang lại, đắp chăn đặt cô hồi vị trí, nhưng không bao lâu mọi thứ lại trở về nguyên trạng khi nãy.
Không còn cách nào anh đành bao bọc cô lại trong chăn, thuận tiện kéo cô vào lòng.
Nếu đã chấp thuận thử tiếp nhận cô lần nữa, anh cũng nên làm quen dần việc có cô xâm nhập vào cuộc sống.
Từng giây từng phút trôi qua, anh nhìn ánh sáng mờ ảo ngoài ban công, lại nhìn chằm chằm thấy cô dịu ngoan như con mèo con trong lòng mình.
Đôi tay hơi siết lại, mắt anh trở nên nhu hòa, rồi cũng theo nhắm lại.
Mặc dù nửa đêm xảy ra chút náo động, thế nhưng một cảm xúc không rõ tên, mà anh chưa từng cảm nhận trong khoảng thời gian hôn nhân của hai người..