Khi ánh mặt trời dần ló dạng, những đám mây được điểm xuyến một màu hồng đào tuyệt mỹ, tia nắng xuyên qua từng tầng mây, len lỏi qua khe rãnh của tấm màn chưa phủ kín, chiếu vào căn phòng, phủ một lớp vàng óng trên chiếc giường mà cặp nam nữ đang tựa sát vào nhau.
Người đàn ông đang ngủ say, cặp chân mày dần nhíu lại từ từ chuyển tỉnh, tay trái gác lên trán che đi ánh nắng mặt trời, dự định ngồi dậy, thì tay phải gần như mất cảm giác, cử động nhẹ ấy bỗng tê rần như hàng ngàn con kiến đang gặm c.ắn, vì ai đó đè lên suốt cả đêm.
Mộ Dung Trạch theo hướng quay đầu nhìn khuôn mặt như trẻ con, ngọt ngào vùi đầu vào chăn say giấc, đôi tay của cô thì không hề quy cũ đè lên thân mình anh, một vài tia nắng tung tăng chơi đùa trên làn tóc mềm thả rối trên giường.
Nhìn Mộng Hàm giây lát Mộ Dung Trạch nhẹ nhàng đỡ lấy cô, rút tay phải của mình ra, vén chăn bước xuống giường.
Về phần Sở Tịnh Nhiên cũng đã tỉnh giấc ngay khi anh rời giường, nhưng sợ cả hai lúng túng nên cô tiếp tục vờ như say ngủ.
Bỗng nhiên một mùi hương thoang thoảng, đặc trưng nam tính của riêng anh quẩn quanh chóp mũi cô, có cái gì đó mềm mềm ấm ấm dừng lại trên trán, rồi vội rời đi nhanh chóng.
- Cạch___cạch!
Âm thanh tiếng bước chân xa dần, cùng tiếng cửa mở và đóng lại được hạ tới mức thấp nhất.
Nếu không phải cô đã thức thì có lẽ sẽ không nghe thấy.
Cô bất giác lấy tờ sờ lên trán, nơi đó vừa trải qua cảm giác bỏng rát, cười khẽ, vu vơ suy nghĩ: - Đây có tính là nụ hôn chào buổi sáng không nhỉ?
Tiếp tục vùi vào gối nằm dự định ngủ tiếp, thì thấy trên gối đầu bên cạnh có một mảnh giấy dán nhỏ.
- Tôi đến công ty.
Hôm nay có lẽ tôi sẽ về muộn.
Có chuyện gì thì em cứ gọi vào số riêng này, không cần làm phiền quản gia Diệp.
Hàng chữ mạnh mẽ, ngay ngắn và thẳng tấp, hiện lên trên trang giấy khiến cảm xúc Sở Tịnh Nhiên xáo trộn, sửng sốt có, bối rối, bất khả tư nghị* cũng có.
(*) Ý câu là không thể hiểu, suy đoán được.
Nhắm mắt lại một hồi lâu nhưng vẫn không ngủ lại được, cô quyết định ngồi dậy rửa mặt, vệ sinh cá nhân, rồi chuẩn bị rời phòng.
Nghe tiếng động cơ xe chạy, cô đoán rằng Mộ Dung Trạch đã đi làm rồi, quả nhiên khi xuống lầu quản gia Diệp nói hắn vừa rời đi không lâu.
- Sao thiếu phu nhân không ngủ thêm, thiếu gia bảo đừng lên đánh thức thiếu phu nhân.
Chắc tối qua con rất mệt rồi!
- Dạ? Mệt?
- Chẳng lẽ thiếu gia không được rồi?
- ?
Tịnh Nhiên ngớ người, hoàn toàn không hiểu gì hết nhưng đến khi chạm phải ánh mắt, nụ cười mờ ám, tràn đầy ái muội thêm chút bát quái của mọi người, làm cô không tự chủ đỏ mặt nghĩ cái hôn sáng nay, lại khiến bà càng cười tươi hơn, chắc nghĩ lầm hai người đã phát sinh chuyện gì tối qua.
Cô cũng không mở miệng giải thích vì càng nói càng bôi đen mà thôi nên đi thẳng vào phòng ăn.
Bữa sáng cứ thế trôi qua nhưng rất nhanh sự chú ý của cô dời lên tiêu đề bài báo được đăng trên tờ báo sáng để trên bàn.
Chắc sáng nay Mộ Dung Trạch đã đọc.
Điều cô quan tâm là nội dung trên bài báo về lễ đính hôn giữa nhà họ Dương và nhà họ Tạ với sự có mặt của nhiều khách mời trong đó có cả Sở gia.
Tịnh Nhiên thầm nghĩ:
Không biết Tạ nhị thiếu này có biết vợ tương lai của hắn- Tâm Lan có quan hệ với nam nhân khác không, còn tên Ngụy Hàn đó lại có thể chấp nhận được cô ta leo lên giường hắn, rồi như không chuyện gì gả cho người khác sao? Tên Lương Hữu Trác và ả Tuệ Lâm cũng sẽ có mặt vào hôm đó.
Cô suy nghĩ phải nên "tặng quà" gì cho bọn họ nhân lần gặp mặt đầu tiên này đây.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tịnh Nhiên quanh quẫn trong nhà cảm thấy nhàm chán, nên qua phòng sách tìm cuốn nào hay để đọc.
Rồi như chợt nhớ điều gì đó cầm điện thoại lên, bấm bấm gì đó sau đó mỉm cười đặt xuống bàn, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Cùng lúc đó bên phía Mộ Dung Trạch, anh đang loay hoay với mớ dự án dang dở của ngày hôm qua.
Trợ lý Lưu cầm một tập tài liệu cần anh phê duyệt.
Hai người đang trao đổi, bỗng "ting" lên một cái, chiếc điện thoại trong túi rung lên báo hiệu có một tin nhắn vừa được chuyển đến.
Không chút do dự anh lấy điện thoại ra xem.
- A Trạch, em vừa mới dùng bữa sáng xong, em đang đọc cuốn sách tựa đề "Nhớ anh", giống tâm trạng em lúc này.
Thôi anh làm việc vui vẻ.
Đừng quên bữa trưa nha.
Em chờ anh!
Ting một cái, Sở Tịnh Nhiên đang chăm chú đọc cuốn sách trên tay, thì thấy điện thoại sáng đèn, bèn cầm lên xem.
- Ừ, tôi biết rồi.
Giờ phút này, cảm xúc trong cô thật xa lạ.
Cô không ngờ anh sẽ trả lời, mặc dù hơi cứng ngắc, không rõ ràng anh rốt cuộc từ "biết rồi" của anh là chỉ câu nào.
Cô lại gửi tiếp tục một tin nhắn khác cho Mộ Dung Trạch.
Đèn bên đây sáng lên.
Trợ lý Lưu nãy giờ vô cùng hoảng hốt, cảm thấy boss hôm nay rất khác lạ.
Sếp đang cười, dù chỉ là thoáng nhẹ.
Tâm trạng có vẻ thoải mái, ấm áp hơn bình thường.
Dù một bên vẫn tập trung nghe anh nói, nhưng một bên vẫn chú ý điện thoại trên tay.
Mộ Dung Trạch thấy biểu tượng trên màn hình nhịn không được liền cười.
Sở Tịnh Nhiên sau khi đọc xong, liền trả về chỗ cũ.
Đột nhiên cô nhìn thấy một góc khuất để tài liệu, có lẽ lúc trước dọn dẹp cô đã bỏ xót, phủ khá nhiều bụi không như những chỗ để sách khác.
Đáng lý cũng không nghĩ nhiều nhưng trong lúc lấy chổi lông quét sơ, tay cô đụng phải làm cuốn sách rớt xuống, thứ bên trong cũng rơi ra, là một tấm ảnh lật úp che khuất nội dung trong ảnh.
Chỉ thấy ngày ghi phía sau là vào khoảng mười ba năm trước.
Bỗng nhiên máu trong người cô sôi sục, một cảm xúc lạ lẫm, cùng lòng tò mò nhảy vọt, bèn cầm tấm ảnh lên xem.
- Đây..
đây chẳng phải...