Trở lại vài phút trước, Sở Tịnh Nhiên sau khi càn quấy, khóc hết mọi bức bối đã chịu suốt những ngày qua, cô không biết mình ngủ quên lúc nào khi thức giấc thấy mình đang nằm trên giường, tâm tình cũng thoải mái nhưng đầu óc thì còn hơi lâng lâng, chắc do ngủ quá nhiều, hai mắt cảm thấy nặng nề chắc đã sưng to, cô không ngờ nước mắt mình lại nhiều đến vậy.
Nhìn bên ngoài thấy sắc trời sầm tối, đoán cũng gần đến giờ ăn tối, cô quyết định đi tắm cho nhẹ người, cô không có thói quen ăn no rồi mới tắm.
Thư giãn trong bồn tắm được một lúc, Tịnh Nhiên dường như nghe thấy tiếng ai đó, cô đoán chắc là thím Diệp lên kêu mình xuống ăn tối.
Nên cô xả nước không ngâm bồn nữa, trong lúc bước ra khỏi bồn tắm thì không chú ý dưới sàn có ít nước xà phòng, trượt một cái hét lên một tiếng, nhưng cũng may tay vịnh kịp nhưng tay khác lại quơ phải một số vật dụng đặt kề đó nên tạo ra vô số âm thanh.
Khi đang đứng lên thì bất ngờ cửa phòng tắm mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Tịnh Nhiên giật mình, ngơ ngác, hồn nhiên không phát giác bản thân không mảnh vải che thân, dáng đứng4 hết sức kì quặc.
Còn Mộ Dung Trạch thì từ lo lắng, chuyển sang sửng sốt.
Trước mắt anh một cảnh đẹp ý vui, mái tóc dài ôm dính trên bờ vai, thân hình thon thả nuột nà, làn da trắng mịn như bông.
Dưới ánh đèn từng hạt nước óng ánh còn đọng lại ẩn hiện sau lớp sương khói mờ nhạt, cả cơ thể hiện lên một tầng hồng nhè nhẹ.
Vào giờ khắc này, đôi mắt hoảng loạn, mê man chưa kịp giấu đi, như thỏ con bị kinh sợ.
Không cần làm gì hết lại mang một thân phong tình vạn chủng*.
(*) Ý chỉ sự quyến rủ một cách tự nhiên từ trong xương cốt, chứ không phải vẻ bề ngoài.
Sở Tịnh Nhiên đơ người qua đi, xác định rõ người bước vào là Mộ Dung Trạch, xém chút buông tay ngã xấp xuống nhưng may có người nào đó đỡ lấy.
Khi ổn định lại thân thể, cô chợt thấy có gì đó không đúng, cảm giác gió thổi, mát lạnh toàn thân, cúi đầu xuống, chợt ngẩng đầu lên, người kia vẫn đang nhìn chằm chằm, mặt cô đỏ bừng lên, theo quán tính vội đẩy anh ra.
Vì lực đẩy đột ngột, cô lại không đứng vững cứ thụt lùi, liền ngã về phía sau.
Cánh tay quơ loạn xạ muốn nắm lấy gì đó.
Mộ Dung Trạch không kịp phòng bị lại bị cô đẩy ra, đứng vững lại thì thấy cô sắp ngã lần nữa, bèn thuần tay kéo người cô vào lòng.
Nhìn người không yên phận, xấu hổ một mực muốn thoát ra.
- Mộ Dung Trạch, buông ra!
Anh vừa buồn cười vừa bực bội lên tiếng.
- Đừng lộn xộn!
Sự việc xảy ra trong tích tắc, mặt không có quá nhiều cảm xúc, thấy cô ngoan ngoãn, không cựa quậy, anh quan sát một lượt nhận thấy không có gì, liền buông tay ra quay người đi về phía cửa kèm theo câu nói tức chết người và một vật gì đó cũng bay thẳng ra theo anh trước khi cửa kịp đóng.
- Quá ốm, không có gì để xem, mà cũng đâu phải tôi chưa từng thấy, em ngại gì chứ! Tắm nhanh còn xuống ăn tối!
Vèo, bịch..
cạch!
- Mộ..
Dung..
Trạch!
Á..
aaaaaa, cô úp mặt vào khăn rồi hét, hảo mất mặt.
Nhìn nhìn lại cơ thể, bĩu môi không phục, lẩm bẩm.
- Ốm chỗ nào chứ, nơi nào cần thịt đều đủ mà, anh mới không có gì để xem.
Rõ ràng là anh ghen tị mà.
Tự kỉ nghĩ, không đắn đo quá lâu, dù sao thân thể cũng không phải của mình, để anh nhìn thấy thì có gì đâu.
Cô mặc áo xong rồi như không có gì, bình thản xuống lầu đi vào phòng ăn.
Khi cô xuống thì Mộ Dung Trạch đã ngồi vào bàn ăn nhưng vẫn chưa động đũa, đang chờ cô, nhìn anh bất giác cô nhớ cảnh tượng lúc nãy, hơi xấu hổ, lại có chút tức giận nên ngồi cách xa.
Thấy cô là lạ, chân mày Mộ Dung Trạch nhíu lại, như không có gì, lên tiếng chỉ ghế bên cạnh.
- Em ngồi xa vậy làm gì, lại đây ngồi!
- Ha, em thích ngồi đây..
Cô mím môi gượng gạo cười nhưng chưa hết câu thì bị anh xen ngang.
- Anh không muốn nhắc lại lần hai!
- Chủ nghĩa độc quyền!
- Em nói gì đó?
- Đâu, nào có, em nói bụng hơi đói!
- Vậy thì em còn rề rà cái gì?
Sở Tịnh Nhiên cắn môi, lẩm bẩm, chà chân nghe theo đi vòng ra ngồi vào ghế, thầm nghĩ: "Nữ nhân tốt, không chấp nam nhân"
Mộ Dung Trạch khẽ nhếch khóe môi.
Thật ra anh nghe được chỉ là làm bộ hỏi lại xem cô phản ứng như thế nào.
Không ngờ bộ dạng đáng yêu như vậy.
Trong lúc ăn cơm cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Bỗng
Reng..
reng eng eng..
cạch
Tiếng chuông điện thoại vang lên sau tiếng nhấc máy thì quản gia Diệp cầm điện thoại đi lại phá vỡ bầu không khí trầm lặng nãy giờ.
- Thiếu gia, nhà mẹ của thiếu phu nhân gọi nói có chuyện quan trọng cần gặp.
Mộ Dung Trạch gác đũa lại, nhìn qua Dương Mộng Hàm ý hỏi tôi nghe máy được không?
- Được rồi, để tôi nghe giúp cô ấy!
Sở Tịnh Nhiên như hiểu được hàm ý trong ánh nhìn của anh, mỉm cười gật đầu.
Thấy anh cầm máy, cũng không trốn tránh, bật loa ngoài, cho cô nghe cùng.
Thật ra Dương Mộng Hàm từ khi phát hiện ra sự thật năm ấy, với đã kết hôn, đã không thèm lui tới với nhà mẹ đẻ.
Mẹ kế còn ước gì cô ấy không về, chỉ là nhà Mộ Dung có thế lực, nên lâu lâu bà ta vẫn giả bộ gọi điện thăm, nhưng cô ấy làm như không thấy cũng chẳng một lần nghe máy.
Còn về cha Dương dù sao cũng là cha con ruột, vẫn quan tâm chỉ là Dương Mộng Hàm không đón nhận.
- Alo..
Mộ Dung Trạch nghe!
Tiếng nói lanh lãnh của bà Tần Phương- mẹ kế của Dương Mộng Hàm vang lên.
- À, Con rể đấy à, mẹ Tần đây, nghe nói hai đứa cãi nhau, con bé tính tình không tốt, có gì con bỏ qua cho nó, đừng bỏ mặc nó tội nghiệp.
Mẹ nghe nói Mộng Hàm phải nhập viện, trời cao có mắt, thật may con bé không sao, cả nhà rất lo đấy.
- Cảm ơn, cô ấy không sao!
Mộ Dung Trạch nhíu mày, không vui trước lời nói quái âm, không hề quan tâm, cứ như khuyên anh bỏ cô đi là vừa của người được cho là mẹ kế cô.
Anh khẽ liếc qua nhìn Mộng Hàm.
Rồi anh theo phép tắc tiếp chuyện.
- Con biết không, dù ta không phải mẹ ruột của con bé, nhưng mấy năm qua ta vẫn rất yêu thương con bé đấy thôi.
* * * Mẹ gọi tụi con có chuyện gì không?
- Ầy, chẳng qua, chủ nhật tuần này, cũng là tiệc đính hôn của chị con bé- Tịnh Lan với nhị thiếu gia nhà họ Tạ- Tạ Minh, con và con bé đến chung vui.
- Được, con và cô ấy sẽ sắp xếp về.
Nếu không còn chuyện gì con cúp máy.
- Ấy..
- Tút..
Tút..
Tút!
Mặt cô đanh lại, không cảm xúc, Tịnh Nhiên là tức thay cho Mộng Hàm.
Cô ấy nằm viện rồi xuất viện cũng gần hai tháng mà đến giờ mới có cuộc hỏi thăm, mà còn kiểu nói đáng chết đó chứ, chắc là rất thất vọng vì không nghe tin nhặt xác cô ấy từ Mộ Dung Trạch đi.
Sở Tịnh Nhiên còn thấy buồn cười, "chị", Mộng Hàm là con duy nhất của người mẹ quá cố, cô ấy khi nào có chị chứ.
Chuyện ả ta là con ruột vẫn luôn được giấu kín.
Cô giả vờ suy tư hỏi khẽ:
- Nhà em gọi hả? Bà ấy là mẹ kế của em?
- Ừm, em có muốn đi tới buổi tiệc không? Yên tâm, mọi chuyện có anh.
Có xảy ra chuyện gì anh thay em chống!
- Em..
biết rồi! Chúng ta dùng bữa tiếp đi!
* * *
Sở Tịnh Nhiên không ngờ anh sẽ nói như vậy.
Nội tâm có chút ngọt ngào, ấm áp.
Về phần Mộ Dung Trạch, mặc dù biết trước kia cô và gia đình không hài hòa cho lắm, nhưng không biết rốt cuộc nguyên cớ do đâu cô lại luôn chống đối, tỏ thái độ với nhà mẹ đẻ.
Vì thế mỗi lần anh nhắc đến bà Tần, cô đều dùng ánh mắt căm hận, lời nói phản pháo, không khống chế cảm xúc, như kẻ thù không đội trời chung.
Lúc ấy chỉ nghĩ cô được chìu quá sinh hư..
Hôm nay nghe cuộc gọi, mặc dù thái độ rất niềm nở quan tâm, nhưng nếu thật quan tâm tại sao không đến thăm.
Mà gọi chỉ vì mục đích nói chuyện con gái bà ta sắp đám hỏi.
Mộ Dung Trạch chợt nhận ra trước giờ anh chưa thực sự hiểu rõ hay để tâm chuyện giữa cô và người nhà..